Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu cậu mới trở nên bình tĩnh, đầu tiên là về nơi cậu bị kéo đến. Về hệ thống thì chắc lúc bản 2.0 bị xóa đã xảy ra lỗi gì đó dẫn đến tạo nên nơi này.
Đồ ở đây tuy chỉ là hàng không đáng giá nhưng dù sao cũng từng là thứ công ty mình tạo ra giúp đỡ nhân viên.
Không, không hề. Không một món nào có ích. Đó là những gì cậu kết luận sau khi xem qua kỹ càng hệ thống bản cũ.
“Đúng là phế...hàng dởm” lời bên miệng đã nhanh chóng sửa đổi sau khi thấy Tần Vũ âu yếm thanh đao cấp D.
Dù nó có là phế phẩm cũng không nên chọc vào nỗi đau của người khác, bao nhiêu lâu tin tưởng cái hệ thống kia, không phải ngày một ngày hai là dễ dàng chấp nhận thứ mình trân quý lại không cả bằng hàng loại.
“Nếu muốn thoát khỏi đây thì tôi không chắc các cậu có thoát được không, tôi biết nói ra sẽ khiến các cậu không tin hoặc không muốn tin.”
“Hệ thống này đã bị lỗi, mà bị lỗi thì không đáng tin, những gì hệ thống nói chưa chắc đã đúng, nếu làm theo chưa chắc đã sống.”
Lục Diệp nghe vậy cũng không có phản ứng quá mạnh, ngược lại giống như rất bình thản.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng nếu không làm theo hệ thống cũng sẽ chết, cả hai con đường đều chỉ dẫn đến cái chết.”
Tần Vũ vô cùng lo lắng, tay ôm chặt thanh đao.
“Vậy làm thế nào mới tốt.”
Cậu như nghĩ ra điều gì kích động nói với Phương Trúc: “Hệ thống này không phải của công ty cậu sao, cậu thử nghĩ xem nên làm cách nào.”
“Dừng” cậu đứa tay ra hiệu động tác của Tần Vũ, nhanh chóng cách xa 5m.
“Cậu nghĩ tôi là nhà phát triển chắc, hơn nữa sao tôi phải giúp các người, tôi cũng đâu bị ảnh hưởng. Đằng nào thì tôi muốn đi lúc nào chả được.” nhưng chắc là sẽ đau đớn một chút.
Lục Diệp kinh ngạc nói: “Cậu có cách rời khỏi đây”
Tần Vũ kinh ngạc không thôi, cậu cố gắng ra sức ôm đùi Phương Trúc bắt đầu gào khóc.
“Cậu có thể đi thì làm ơn mang tôi theo được không, tôi đảm bảo không kéo chân sau đâu.”
Cậu cố gắng dũ kẻ đang ôm chân mình gào khóc ra không được, chỉ có thể dùng tay đấm. Cú đấm sắp giáng xuống bị ngăn lại bởi bàn tay chỉ to hơn cậu một chút.
Ngạn Thanh giữ tay cậu nhẹ nhàng ngăn chặn hiện trường bạo lực sắp diễn ra, Tần Vũ không biết nếu không có Ngạn Thanh ngăn cản tình trạng của mình sẽ tệ cỡ nào.
“Xin lỗi, cậu ấy đầu óc có vấn đề. Đừng chấp nhặt với người có vấn đề đầu óc.”
Cậu ngước nhìn người trước mặt, khuôn mặt điển trai thân hình khá vừa mắt chỉ là cao hơn cậu một cái đầu là không ưa nổi.
Bởi vì chiều cao của cậu không thể phát triển thêm nữa nên thấy ai cao hơn mình là lại không ưa, bình thường sẽ không thể hiện ra mặt nhưng cái kẻ trước mặt lại cho cậu cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng.
Cái cảm giác như gặp đối thủ sau một thời gian dài.
“Buông tay”
Ngạn Thanh nhanh chóng buông tay còn bắt đầu cười đùa trêu chọc
“Tay cậu nhỏ thật đấy, cảm giác sờ còn khá thích”
Không biết tại sao khi gặp cậu trong lòng anh lại có cảm giác muốn đùa bỡn. Cảm giác còn không tệ.
“Nếu muốn bị đánh thì tôi chiều.” Nói xong cậu đá Tần Vũ ra, nắm đấm hướng thẳng về phía Ngạn Thanh.
Anh vừa né tránh vừa cười đùa như thể đang chơi đùa với đồ chơi của mình.
“Khá đấy” cậu rút súng ra ngắm thẳng vào từng điểm yếu hại mà bắn, từng phát súng bắn ra lao nhanh mà phóng.
Ngạn Thanh tuy né tránh nhanh nhưng dưới sức mạnh của súng thì vẫn bị thương đôi chút.
Vật lý không được thì dùng khoa học, dưới nòng súng chúng sinh bình đẳng.
Cậu cũng không thật sự muốn bắn hạ anh, cậu còn rất tuân thủ luật lệ. Trong quy tắc của cục xuyên không có ghi "không được làm hại con người" áp dụng trong trường hợp không trong nhiệm vụ. Còn trong nhiệm vụ thì chưa chắc.
🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾
Tác giả: cho mồ côi vk bây giờ 😌
Ngạn Thanh: Lần đầu gặp vợ sau khi lịch kiếp nhưng lại khiến vk tức giận, nên làm sao. Online chờ gấp.🤭
Phương Trúc: Kẻ thù không đội trời chung đang ở ngay trước mắt, nhân lúc hắn không nhớ gì đánh cho một trận mới được 😏