Tần Vũ nhanh trí ngồi xuống ôm chân cậu bắt đầu gào khóc, khiến những người khác dù không muốn cũng phải chú ý đến.
“Đại lão có thể mang em theo không, em rất có ích mà. Chắc chắn không kéo chân anh đâu, chỉ cần lần sau khi anh trở về mang em theo cùng.”
Phương Trúc cảm thấy hắn ồn ào quá mức đá kẻ đang ôm chặt chân mình ra rồi cách xa 5m, cậu làm vậy đã rất nhân từ rồi. Nếu dùng sức đá ít nhất hắn cũng sẽ bị thương, nhẹ thì trầy xước nặng thì gãy xương.
“Tránh xa tôi một chút nếu không tôi không ngại tiễn cậu đi luôn đâu.”
Đe dọa là phải có, nếu không bị hắn quấn lấy ồn ào rất phiền phức.
“Nếu muốn ăn thêm mấy viên đạn như lần trước tôi cũng không ngại tặng đâu.”
Đôi bàn tay đang định đặt lên vai ngừng lại, thay vào đó là một tiếng cười đùa.
“Thấy cậu đến nên vui quá thôi mà, không ngờ cậu lại nhạy bén như vậy.”
Tần Vũ vui vẻ ra mặt chạy lại cậu không quên chia sẻ thông tin mà mình đã biết được cho Ngạn Thanh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT