Cậu dùng súng bắn vào đầu nó nhưng nó không hề bị hạ gục vẫn tiếp tục lao đến, anh theo sát phía sau ngăn chặn nó lại.

Cậu thấy anh đánh cũng không đến nỗi nào, xem ra người này thực lực cũng không tệ. 

Nhìn kỹ lại thấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó nhưng không tài nào nhớ nổi là gặp ở đâu. 

Nếu đã bắn không chết vậy thì cậu sẽ chém đến khi nào chết thì thôi. 

Cậu cầm thanh kiếm trong tay từng nhát, từng nhát giáng xuống chém đôi con zombie, nó liền lại rồi lại bị chém đến khi không thể liền lại nữa cậu mới bỏ qua.

Bên phía Lục Diệp cũng đã giải quyết xong xuôi hệ thống thông báo đã vượt qua phó bản, lúc này đám người mới hoàn hồn.

Họ qua rồi, qua một cách dễ dàng, lần đầu tiên trong đời không cần ra tay đánh boss mà được người khác mang bay. Cảm giác này khiến họ vui mừng khôn siết. Xin hãy để họ gặp các đại lão như vậy trong phó bản.

Sảnh đăng nhập chật kín người chơi,có người ra cũng có người vào, có người vui cũng có người buồn. Các phòng phó bản sáng đèn chờ đợi người chơi.

Cậu giống như một sinh vật lạc loài giữa đám người, không biết cậu lấy từ đâu ra một chiếc ghế khảm vàng cùng đá quý ngồi giữa trung tâm, ai nấy đều nhìn cậu bằng những biểu cảm phức tạp.

“Là cậu ấy kìa, Lục ca mau”. Tần Vũ vui mừng kéo theo Lục Diệp đi đến trước mặt Phương Trúc.

Anh đi đến trước mặt đối diện với ánh mắt như thể muốn nói “có chuyện thì nói, không chuyện thì cút” của cậu. 

“Ghế đẹp đó” Tuy không biết cậu lấy ở đâu ra nhưng Tần Vũ vẫn khen một câu.

“Ừ, tôi cũng thấy vậy”. Cậu nhìn chiếc ghế của mình hài lòng trả lời.

Anh đưa súng cùng thanh đao cho câu nhưng cậu chẳng hề lấy lại chỉ nhìn thoáng qua như thể nó không hề quan trọng. 

“Vứt đi cũng được, nó không có tác dụng với tôi” 

Tần Vũ kích động không thôi: “Vậy có thể cho tôi không”

Cậu nhìn Tần Vũ như thể nhìn sinh vật lạ rồi nhanh chóng ngừng đánh giá.

“Thích thì lấy, dù sao cũng là hàng phế phẩm cấp thấp” cậu không biết lời mình nói ra đã khiến bao người kinh ngạc. 

Đám người xung quanh thấy hai món vũ khí đều nhìn ra được nó là đạo cũ rất tốt, hơn nữa phẩm cấp chắc chắn phải là cấp A trở lên, vậy mà người kia nói chỉ là hàng cấp thấp.

Rốt cuộc người kia cấp bậc đến đâu mà trong mắt thứ vũ khí như vậy chỉ là một vật cấp thấp. 

Anh cũng cảm nhận được ánh mắt xung quanh, bèn nói muốn tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện.

Trước cửa một tòa nhà anh mở cửa bước vào, theo sau là hai thiếu niên.

Ngồi vào bàn cả ba đều có những suy nghĩ riêng, cậu thì chỉ muốn có một kỳ nghỉ yên bình.

“Cái này ít nhất cũng là cấp A trở lên, sao cậu lại nói nó là cấp thấp vậy” thiếu niên tỏ vẻ không hiểu. Cậu không hiểu nổi suy nghĩ của mấy đại lão. 

Cậu như nghe phải thứ gì đó không thể tin nổi, nhìn thiếu niên trước mặt. Lục Diệp quan sát nãy giờ thấy biểu cảm của cậu cũng không thể phán đoán ngay được.

“Cái loại hàng này mà cấp A cái gì, nó là hàng cấp D tôi vứt só không thèm dùng thôi. Cậu bị mất nhận thức về cấp bậc à.” 

“Ý cậu là sao, có thể nói rõ hơn một chút không” 

Nếu nói cậu là người mới thì cũng không đúng mà người cũ cũng lại không chính xác, nhưng theo cách mà cậu nói những thứ người ở đây tưởng chừng như rất tốt trong mắt cậu lại chẳng đáng là bao. 

Cậu ném ra một đống đồ cấp D lên bàn khiến nó chật chội rơi vãi trên sàn, cảnh tượng này khiến hai người ngơ ngác không dám tin vào những gì mình thấy.

“Xem đi, đều là cấp D cả, chẳng đáng là gì. Cấp A là hàng cao cấp hơn nhiều.” 

“Đây...đây, nhiều như vậy. Toàn bộ chỗ này đều cấp D” Tần Vũ run rẩy nhìn đống đạo cụ trước mặt. 

“Nhìn thế nào cũng không giống cấp D mà, làm gì có cấp D nào lại xịn như này.” Tần Vũ rất muốn hỏi đống cấp D này có thể cho cậu ta được không, cậu ta nguyện ý lấy những thứ mà cậu không cần. 

Anh như nghĩ ra gì đó đưa đồ trên cửa hàng hệ thống ra cho cậu xem.

“Vậy cậu thấy cái này cấp bậc thế nào” trên tay anh là một đạo cụ cấp A mua từ hệ thống nhìn vô cùng lợi hại, nhưng cậu chỉ lướt qua rồi nhìn anh như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. 

“Anh...cũng bị mất nhận thức à” cậu không chắc chẳn hỏi.

“Hàng cấp F mang ra làm trang trí à” 

Đúng như anh nghĩ, có thể cậu không phải người bình thường, vốn chuyện trò chơi cũng không bình thường rồi nhưng thân phận của cậu có gì đó bí ẩn mà không thể nào đoán ra được. 

Cậu để ý đến ký hiệu trên món vũ khí đó như suy tư gì, có cái gì đó quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm.

Anh phát hiện ra ánh mắt của cậu cứ nhìn vào ký hiệu trên món vũ khí, ánh mắt suy tư nghĩ ngợi.

“Cậu biết ký hiệu này à?” Anh không dám chắc hỏi cậu.

“Hình như tôi thấy ở đâu rồi thì phải.” Cậu đưa tay lên xoa cằm như thể đang nghĩ đến cái gì đó.

“Đệt, đây là” cậu như thế phát hiện ra thứ gì đó chấn động mà thốt lên chửi thề. 

“Có chuyện gì à.”Anh cũng bắt đầu lo lắng nhìn cậu. 

Cậu nhìn đến cái hệ thống trước mặt, cái thứ mà cậu chê rác rưởi này làm sao lại cũ kỹ phế phẩm như vậy, thì ra là hàng loại cũ. 

Nhưng mà sao hàng vứt đi này lại ở đây, đáng lẽ nó phải bị xóa xổ rồi mới đúng. 

“Cái hệ thống này là hàng loại cũ của công ty tôi, nhưng bị xóa bỏ cách đây rất lâu rồi” 

Anh nghe vậy có chút khựng lại: “Nó đã bị xóa bỏ từ lâu vậy sao nó lại xuất hiện ở đây”

Tại sao nó lại ở đây và kéo nhiều người đến như vậy, rốt cuộc thì ai đang thao túng đằng sau.

“Mấy cái vật phẩm cấp A của hệ thống đó đều là phế phẩm bỏ đi rồi, do cái hệ thống đó không hoạt động tốt còn khiến người trong công ty phản ánh nên bị xóa bỏ”

Tần Vũ như sét đánh ngang tai, vậy nên những thứ cấp A cậu tích góp được đều là hàng bỏ đi.

🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾

Tác giả: sắp phải tăng ca rồi, mới nghỉ phép ngày đầu tiên thôi mà, khổ thân bé nó.

Công không yếu, chỉ là lịch kiếp nên sức mạnh không như trước, nhưng vẫn đủ vượt qua phó bản.

Công sắp sửa xuất hiện rồi nha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play