Một trong những nạn nhân của “mười vòng lấy mạng người” là Trương Nguyên  bạn thân của Tiêu Dã vừa chạy xong đoạn cuối cùng, cả người đổ vật lên người Tiêu Dã như chó chết.

Lúc này đang là cuối tháng Tám, đúng giai đoạn nóng đỉnh điểm, chỉ cần hơi cử động thôi cũng đủ đổ mồ hôi như tắm, huống gì là chạy tận mười vòng.

Tiêu Dã cau mày đầy ghét bỏ, xốc thằng bạn đang đè trên người mình ra: “Người đầy mồ hôi, tránh xa tôi một chút được không?”

Trương Nguyên nằm vật xuống bồn hoa, thở hổn hển: “Vậy cậu cũng phải có tí tình anh em đi chứ! Cõng tôi một tí thì chết à? Mệt muốn xỉu rồi đây này!”

Sau khi chạy xong, mọi người được nghỉ khoảng mười phút. Tiêu Dã đi lấy hai chai nước, đưa cho “xác chết” đang nằm bẹp trên đất một chai: “Thi đại học còn có bài kiểm tra thể lực đó, với cái thể trạng này của cậu, đến lúc đó sợ là qua nổi cũng khó.”

Trương Nguyên trừng mắt nhìn hắn, uống liền mấy ngụm nước rồi nói: “Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc? Hàng năm đều là vận động viên hạt giống toàn năng. Tôi chỉ cần lúc kiểm tra thể lực cố gắng gồng mình một đợt, làm màu tí là qua được.”

Uống thêm mấy ngụm nước nữa, giọng của Trương Nguyên bớt khàn hơn một chút. Cậu ta vặn chặt nắp chai, mặt mũi đầy vẻ hóng chuyện nhìn Tiêu Dã: “Này, vừa nãy cậu nhìn ai thế? Cười tủm tỉm như kiểu xuân tâm rung động vậy, là bạn lớp mình hay lớp khác đấy? Nghe nói lớp 3 có một nữ sinh xinh cực, tóc dài, da trắng như công chúa Bạch Tuyết luôn.”

Nghe vậy, trong đầu Tiêu Dã lập tức hiện lên hình bóng bạn cùng bàn nhỏ. Da trắng á? Có trắng bằng bạn cùng bàn của tôi không đã rồi tính tiếp.

Nhận ra suy nghĩ của mình bị Trương Nguyên kéo đi sai hướng, lại còn lấy bạn cùng bàn ra so với gái xinh, Tiêu Dã lập tức bực mình, giơ chân đá một phát lên đùi cậu bạn: “Ai mà xuân tâm rung động hả!”

Trương Nguyên mặc kệ không tránh, dù sao cũng chẳng đau. Cậu ta hừ hừ: “Tôi mà có mang điện thoại thì kiểu gì cũng phải chụp lại cái mặt cậu lúc đấy cho cậu xem! Nói đi, nhìn ai mà thất thần vậy? Mà này, dù cậu đẹp trai thật, cũng không có nghĩa là không thể yêu sớm đâu nhé. Huynh đệ tôi đây sẵn sàng truyền hết bí kíp, đảm bảo giúp cậu cưa đổ người ta trong một nốt nhạc!”

Tiêu Dã không buồn để ý cậu ta nữa, quay người đi thẳng về phía chỗ tập hợp.

Còn về ông huấn luyện viên bị hắn "lật ngược thế cờ" hôm qua, thì hôm nay từ đầu đến cuối không hề đoái hoài đến hắn lấy một cái nhìn, e là vẫn thấy mất mặt vì bị một học sinh "đè ngược" hôm qua nên giờ dứt khoát làm lơ luôn.

Tiêu Dã cũng chẳng quan tâm. Không bị soi là vui rồi, còn thấy nhẹ cả người ấy chứ.

Trong khi dưới sân thể dục đang có hiệu lệnh tập hợp, thì trên lầu lại râm ran chuyện phiếm.

Bài toán hôm nay dễ, hai mươi trang bài tập mà Quý Nam Tinh chỉ mất chưa đến một tiếng đã làm xong. Cậu nhắm mắt định nghỉ ngơi một lát rồi làm bài khác. Bên cạnh, Trần Thập Nhất cũng gập cuốn tiểu thuyết lại, quay sang tám chuyện về bạn cùng bàn của Quý Nam Tinh.

Từ việc được bình chọn là “giáo thảo” trên diễn đàn trường, đến chuyện một chọi ba với học sinh thể dục, rồi đến cả vụ "lật kèo" cả huấn luyện viên Trần Thập Nhất nghiêm túc kết luận: “Cậu phải để ý bạn cùng bàn đấy. Nhìn vậy thôi chứ nguy hiểm lắm.”

Cậu ta cũng không cảm thấy Tiêu Dã là kiểu gặp ai không vừa mắt liền ra tay, nhưng nhìn Quý Nam Tinh đúng là hơi gầy yếu thật, không chừng bị đẩy nhẹ một cái cũng ngã lăn ra mất.

Hơn nữa, trường bọn họ không có cấp 2, toàn bộ học sinh đều từ trường khác thi tuyển vào, nên chẳng mấy ai quen ai. Giai đoạn này vẫn đang là làm quen, tìm hiểu nhau, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Quý Nam Tinh không ngờ nghỉ ở nhà ba hôm mà trong trường lại náo nhiệt đến vậy. Nhưng dựa theo kinh nghiệm xem tướng của mình, cậu nói: “Cậu ta chắc không phải kiểu người dễ ra tay đánh người đâu. Miễn là không cố tình chọc tức hay khiêu khích, thì chắc sẽ không đánh.”

Trần Thập Nhất gật đầu tán thành: “Tôi cũng thấy vậy. Hôm cậu xỉu, cậu ta là người đầu tiên chạy tới đỡ cậu đấy. Tôi đoán sau này mọi người cũng sẽ không sợ Tiêu Dã như bây giờ nữa đâu.”

Gần đến giờ tập trung buổi trưa, Quý Nam Tinh và Trần Thập Nhất thu dọn đồ rồi xuống lầu, đi đến khu vực huấn luyện của lớp.

Giữa một đám học sinh cấp ba, Tiêu Dã là người dễ thấy nhất bất kể là chiều cao hay dáng người, nhìn từ xa cũng lập tức thu hút ánh nhìn.

Tiêu Dã có điền trạch cung trống trải, nghĩa là trong tướng mệnh không có gánh nặng gia đình, cuộc sống yên bình. Thiên Đình đầy đặn, tinh khí thần sung mãn, báo hiệu vận thế thịnh vượng, đuôi mắt hất lên, hiện rõ đường ngọa tằm, kiểu này là tướng mạo trời sinh đã mang theo nhân duyên tốt.

Vậy nên cái kiểu hiện giờ các bạn học còn cẩn trọng dè chừng cậu ta cũng chỉ là tạm thời thôi, về sau chắc chắn Tiêu Dã sẽ là kiểu người quan hệ xã giao cực tốt, hoàn toàn không cần ai lo lắng thay.

Hai người đứng trong bóng râm chưa được bao lâu, chuông nghỉ trưa đã vang lên.

Trần Thập Nhất sốt ruột giục: “Đi đi đi! Tớ dẫn cậu đi căn-tin, chậm là phải xếp hàng siêu dài đấy!”

Quý Nam Tinh thật ra không biết căntin ở đâu, nhưng thẻ ăn thì cậu có rồi, lúc đến báo danh đã làm hết thủ tục. Giờ có Trần Thập Nhất dẫn đường, cũng đỡ mất công mò mẫm.

Nhưng đến căntin rồi, đập vào mắt họ là một biển người. Khu lấy cơm nào cũng đông nghịt, hàng dài nối hàng dài.

Trần Thập Nhất hơi lo lắng, quay sang nhìn Quý Nam Tinh: “Đông quá trời. Xếp hàng kiểu này khó tránh khỏi đụng vai chạm người. Cậu không thích bị người khác chạm vào, như này có ổn không? Nếu không thì cậu ngồi đó, tớ lấy giúp.”

Tuy Trần Thập Nhất có bệnh, nhưng lúc không phát cơn thì sinh hoạt chẳng khác người bình thường là bao. Còn Quý Nam Tinh thì khác, nhìn trong mắt cậu ta, bệnh tình của Quý Nam Tinh nặng hơn nhiều, nên càng phải quan tâm nhiều hơn.

Quý Nam Tinh còn chưa kịp nói là mình không sao thì đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Quay đầu lại, thấy Tiêu Dã đang đứng cách đó không xa, khoác áo đồng phục thể dục trên tay, gọi: “Lại đây một chút.”

Mấy học sinh đi ngang lập tức bước chậm lại, không dám nhìn thẳng nhưng ai cũng lén liếc về phía này. Có người còn rì rầm bàn tán, mắt lúc nhìn Tiêu Dã, lúc lại nhìn sang Quý Nam Tinh, mặt đầy tò mò như thể sắp có trận đánh nhau nữa.

Trần Thập Nhất lùi lại một bước nhỏ, thì thào hỏi: “Chuyện gì thế? Cậu có làm gì chọc cậu ta không?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không có, để tôi qua xem.”

Nói rồi cậu đi về phía Tiêu Dã.

Trần Thập Nhất nhịn không được cũng đi theo sau, lỡ mà đánh nhau thật còn tiện can ngăn.

So với Tiêu Dã thì Quý Nam Tinh thấp hơn nửa cái đầu, đến gần mới phải hơi ngẩng lên nhìn cậu ta: “Có chuyện gì à?”

Tiêu Dã đưa áo khoác cho cậu: “Người đông quá, lát nữa tôi lấy cơm xong sợ chẳng còn chỗ ngồi. Cậu đi chiếm chỗ trước đi, tôi lấy cơm giúp.”

Quý Nam Tinh nghiêng đầu nhìn sang Trương Nguyên bên cạnh rõ ràng hai người cơ mà, một người lấy cơm, một người giữ chỗ là vừa. Nhưng đúng là cậu không thích xếp hàng chen chúc, mà Tiêu Dã nói vậy cũng không có gì đáng nghi, thấy Trương Nguyên không phản đối gì, cậu liền gật đầu, nhận lấy áo khoác.

Sau đó cậu đưa thẻ ăn của mình cho Tiêu Dã: “Tôi không ăn rau mùi và thịt bò, còn lại thì gì cũng được.”

Tiêu Dã nhận lấy thẻ ăn, gật đầu “ừ” một tiếng rồi quay người đi xếp hàng, không nói thêm câu nào.

Quý Nam Tinh quay sang nói với Trần Thập Nhất: “Vậy cậu đi lấy cơm đi, bên kia có bàn bốn người, cậu lấy cơm xong mang qua đây, tớ giữ chỗ cho.”

Trần Thập Nhất gật đầu, chọn hàng nào ít người rồi đi xếp hàng.

Tiêu Dã liếc qua đuôi mắt thấy Quý Nam Tinh chọn một chỗ ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu nghịch cái thẻ ăn trong tay, kẹp giữa hai ngón tay mà xoay xoay, khóe miệng dường như cũng hơi cong lên.

Đứng sau lưng hắn, Trương Nguyên bật cười thành tiếng: “Chuyện gì vậy? Tự dưng đi múc cơm giúp người khác. Khi nào thì cậu bắt đầu trở nên nhiệt tình thế?”

Tiêu Dã nhàn nhạt đáp: “Giúp gì mà giúp, cậu ta giúp tôi giữ chỗ, tôi tiện tay múc cơm hộ. Đôi bên cùng có lợi thôi.”

Trương Nguyên chỉ vào chính mình: “Thế tôi không phải người chắc? Tôi không giữ chỗ giúp cậu được à?”

Tiêu Dã đưa luôn hai cái khay cơm ra trước mặt cậu ta: “Vậy tôi đi giữ chỗ, cơm để cậu múc nhé?”

Trương Nguyên không khách sáo: “Cút đi.”

Không chắc Quý Nam Tinh thích ăn gì, Tiêu Dã nhìn món nào trông ổn ổn thì múc mỗi thứ một ít cho cậu. Trương Nguyên đứng sau lưng nhắc nhở: “Cậu đang quẹt cơm bằng thẻ của chính cậu đấy.”

Tiêu Dã hờ hững: “Thì sao, không nhiều nhặn gì đâu.”

Trương Nguyên nhẹ giọng "ồ" một tiếng. Mười mấy nghìn không đáng là bao, nhưng múc cơm giúp người ta xong lại tiện tay đãi người ta luôn, đổi lại là khác giới thì việc này có vẻ không quá hợp lẽ thường.

Bưng hai khay đồ ăn quay về chỗ Quý Nam Tinh đang ngồi, ánh mắt Trương Nguyên vô thức quét qua gương mặt cậu. Dáng vẻ xinh đẹp đến mức khiến người khác kinh ngạc, cộng thêm khí chất yếu ớt mỏng manh như cần được bảo vệ, khiến Trương Nguyên thoáng nhìn sang Tiêu Dã đầy nghi ngờ: Anh em nhà mình chắc không phải bị cong mà không biết nhỉ?

Đặt hai khay lên bàn, Tiêu Dã rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Quý Nam Tinh. Thật ra cũng không phải cố ý, chỉ là hắn thấy áo khoác của mình bị để ở chỗ này, thế là theo đó mà ngồi thôi.

Trương Nguyên ngồi đối diện, vừa ngẩng đầu đã bị Quý Nam Tinh “đánh úp” bởi gương mặt đẹp quá mức. Gần như vậy lại càng rõ.

Quý Nam Tinh và Tiêu Dã là hai kiểu đẹp khác nhau. Nhưng nếu thật sự phải chọn "giáo thảo", Trương Nguyên cảm thấy Tiêu Dã có khi còn bị lép vế.

Một người đẹp trai có phần ngang tàng hoang dã, một người thì lạnh lùng thanh tú, khí chất tựa như xa cách cao vời. Hai người ngồi cạnh nhau, vậy mà lại khá hợp mắt một cách kỳ lạ.

Tiêu Dã đẩy một khay cơm đến trước mặt Quý Nam Tinh: “Xem thử có món nào cậu không ăn được không, không ăn thì đưa tôi.”

Quý Nam Tinh bóc đũa, khẽ vuốt phần thô ở đầu đũa cho mịn rồi nói: “Tôi ăn được hết. Cảm ơn cậu đã múc cơm giúp.”

Tiêu Dã cười nhẹ: “Không có gì, cậu cũng giúp tôi giữ chỗ mà.”

Lúc này, Trần Thập Nhất bưng một tô mì đi tới, vừa thấy khay cơm của Quý Nam Tinh liền sửng sốt, liếc sang Tiêu Dã rồi nhỏ giọng hỏi: “Nhiều vậy cậu ăn nổi không?”

Hai khay cơm đầy ụ, tổng cộng năm món mặn và rau, từng phần đều xới không ít, còn có cả một đĩa riêng với bốn cái đùi gà to bằng bàn tay.

Chưa đợi Quý Nam Tinh trả lời, Tiêu Dã đã lên tiếng: “Ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết thì thôi, đừng ép bản thân.”

Nghĩ Quý Nam Tinh có khi sợ lãng phí, hắn lại nói thêm: “Lần sau tôi chuẩn bị kỹ hơn.”

Câu “lần sau” này lọt vào tai Trần Thập Nhất và Trương Nguyên liền bị tự động đánh dấu đỏ. Trương Nguyên vừa cúi đầu ăn vừa nở nụ cười nhè nhẹ đầy ẩn ý.

Quý Nam Tinh đáp: “Không sao, tôi sẽ ăn hết.”

Dù nhìn gầy, nhưng Quý Nam Tinh thật ra sức ăn không hề nhỏ. Ở tuổi đang lớn, lại thường xuyên vận động tiêu hao nhiều, cậu vốn không phải kiểu chỉ ăn được vài muỗng cơm là no như mấy cô gái nhẹ ký.

Chờ Quý Nam Tinh ăn xong phần cơm đầy ụ, tay còn cầm đùi gà gặm tiếp, ba người còn lại đều hơi há hốc miệng nhìn cậu.

Không trách bọn họ kinh ngạc như vậy vì trong mắt họ, Quý Nam Tinh giống kiểu người chỉ cần hớp chút sương sớm, ăn thêm hai cánh hoa là đủ sống rồi. Không ai ngờ cậu lại ăn khỏe đến vậy.

Trần Thập Nhất kinh ngạc đến suýt rớt cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Quý Nam Tinh: “Cậu ăn hết chỗ này thật hả? Đồ ăn chui đi đâu rồi trời?”

Ăn nhiều vậy mà người vẫn gầy thế?

Quý Nam Tinh chỉ cười: “Trời sinh thế đấy. Có ăn nhiều cũng không mập lên.”

Tiêu Dã cũng hơi bất ngờ nhưng gật gù phụ họa: “Cũng tốt.”

Có thể ăn là phúc. Trước giờ hắn cứ tưởng Quý Nam Tinh vì thể trạng yếu mới gầy như vậy, giờ biết là do cơ địa thì nhẹ cả lòng. So với kiểu phải kiêng khem ăn uống, trời sinh ăn hoài không béo vẫn dễ chịu hơn nhiều.

Trương Nguyên đặt đũa xuống, lau miệng rồi nhìn Tiêu Dã một cái, ánh mắt lại dừng ở Quý Nam Tinh: “Vậy là cơ thể cậu không sao thật chứ? Hôm đó đột nhiên ngất xỉu làm tụi này hết hồn.”

Quý Nam Tinh nhẹ giọng: “Không sao đâu.”

Trần Thập Nhất vội vàng nói chen vào: “Cậu ấy bị bệnh tim, bình thường không có gì, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút.”

Câu này là nói để Tiêu Dã nghe. Dù gì hai người giờ là bạn cùng bàn, tiếp xúc nhiều nhất. Tiêu Dã trước giờ nhìn có vẻ hơi nóng nảy, nói không chừng có lúc nổi cáu sẽ ra tay. Giờ biết đối phương là người có bệnh, chắc sẽ nể tình mà bớt mạnh tay.

Tiêu Dã và Trương Nguyên nghe xong thì đều sững người. Dù Quý Nam Tinh nhìn không quá khỏe, nhưng cũng không ai nghĩ cậu lại mắc bệnh tim.

Đối với bọn họ, “bệnh tim” là cái gì đó xa lạ, nghe thôi cũng thấy yếu đuối, dễ tổn thương, không chịu được kích thích đến cả nói chuyện cũng phải nhẹ nhàng. Vậy mà vừa rồi còn tưởng cậu khỏe mạnh chỉ hơi gầy thôi, đúng là bị vẻ ngoài đánh lừa rồi.

Giờ nghỉ trưa trôi qua rất nhanh. Các lớp bắt đầu tập trung cho buổi huấn luyện chiều. Trong phòng học chỉ còn lại Quý Nam Tinh và Trần Thập Nhất.

Buổi sáng, Quý Nam Tinh đã làm xong toán và tiếng Anh, giờ cậu lấy bài tập vật lý và hóa học ra làm tiếp. Nếu làm nhanh, trước khi tan học chắc còn kịp hoàn thành cả ngữ văn.

Vừa định tập trung làm bài thì Trần Thập Nhất ngồi bên cạnh sau một lúc do dự cuối cùng cũng lên tiếng: “Quý Nam Tinh…”

Cậu nghiêng đầu nhìn sang:“Sao vậy?”

Trần Thập Nhất cúi đầu, giọng có chút áy náy: “Xin lỗi nha… lúc nãy ăn cơm tớ lỡ miệng nói chuyện không nên nói.”

Cậu biết không nên tự tiện nói chuyện riêng tư của người khác. Có thể Quý Nam Tinh không muốn người khác biết cậu ấy bệnh, nhưng lúc đó Trần Thập Nhất chỉ muốn để Tiêu Dã biết, để sau này ít nhất không bắt nạt bạn cùng bàn của mình.

Nhưng sau khi nói xong mà Tiêu Dã và Trương Nguyên đều im lặng, cậu bắt đầu thấy hối hận. Cái cảm giác bị người khác biết mình có bệnh rồi dần dần xa cách, Trần Thập Nhất hiểu rất rõ. Cậu tự cho mình là đang tốt bụng, nhưng có lẽ không nên xen vào như vậy.

Quý Nam Tinh đặt bút xuống, hỏi ngược lại:

“Cậu thật sự để ý việc người khác xa cách cậu à?”

Ngón tay Trần Thập Nhất khẽ cuộn lại. Làm sao mà không để ý chứ. Từ nhỏ đến lớn, cậu chính là người luôn bị người khác né tránh.

Khi còn bé, phụ huynh các bạn đều không cho con chơi với cậu. Chỉ cần vận động hơi mạnh một chút, Trần Thập Nhất đã thở không ra hơi người ta sợ, sợ xảy ra chuyện, rồi mình phải chịu trách nhiệm.

Ở trường, các bạn cũng đều cố tránh xa cậu. Trong những hoạt động tập thể ngoài giờ, Trần Thập Nhất luôn là người lặng lẽ đứng một mình ở rìa đám đông.

Người khác có thể ghen tị vì cậu chưa bao giờ phải học thể dục, nhưng có ai biết cậu lại thèm được một lần chơi bóng, chạy nhảy cùng mọi người đến thế nào đâu.

Cậu không có may mắn được như người ta có một người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn. Cậu luôn là một người lẻ loi.

Cho đến khi lên cấp ba, biết trong lớp trừ mình ra còn có một người nữa cũng không thể tham gia quân huấn, Trần Thập Nhất đã vui đến mức âm thầm sung sướng. Cuối cùng cậu cũng không phải là người duy nhất bị đứng ngoài. Cuối cùng cũng có người có thể “cùng phe”.

Cậu thật sự rất muốn làm bạn với Quý Nam Tinh. Cậu bị bệnh phổi, Quý Nam Tinh bị bệnh tim cả hai đều không thể vận động mạnh, ít nhiều gì cũng có thể hiểu nhau.

Thế nên từ đầu, Trần Thập Nhất đã mang theo tâm lý lấy lòng để tiếp cận cậu ấy.

Nhưng hôm nay, cậu lại cảm thấy có khi mình vừa làm điều khiến người ta chán ghét.

Quý Nam Tinh nhẹ giọng nói: “Không sao đâu. Tôi không để ý.”

Trần Thập Nhất ngước mắt nhìn cậu.

Quý Nam Tinh khẽ cười, rồi cúi đầu mở lại cuốn bài tập, tiếp tục cầm bút: “Vì thế giới của tôi đã rất phong phú rồi. Tôi có nhiều việc muốn làm, nhiều điều có thể theo đuổi. Nên tôi không để tâm đến những người vốn dĩ cũng chẳng định thật lòng làm bạn những người vì khuyết điểm của tôi mà tránh né.”

“Muốn trở thành bạn bè thật sự thì dù cậu là ai, là thế nào, họ cũng sẽ ở lại. Còn nếu tôi phải giấu giếm chính mình, cố gắng lấy lòng người khác để duy trì một mối quan hệ thì đó không phải tình bạn chân thành.”

Trần Thập Nhất cúi đầu, khẽ gảy đầu ngón tay mình, thì thầm: “Nhưng nếu chẳng có ai muốn làm bạn thì sao… Lúc nào cũng là một mình thì sao…”

Quý Nam Tinh vẫn không ngẩng đầu, nhưng giọng nói dịu đi: “Cũng chẳng sao cả. Chúng ta đều đã lớn rồi. Chúng ta có thể dùng chính những điều mình yêu thích để làm đầy thế giới của bản thân.”

“Bởi vì bạn bè, dù thân đến mấy cũng sẽ có lúc phải rời đi. Nhưng người có thể ở bên mình đến cuối cùng, chỉ có chính bản thân thôi.”

Một lúc lâu sau, Trần Thập Nhất nhỏ giọng hỏi: “Quý Nam Tinh… tớ có thể làm bạn với cậu không?”

Quý Nam Tinh nhìn vào đôi mắt thấp thỏm mà đầy chờ mong kia, nhẹ cong khóe miệng: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play