Thời gian huấn luyện kéo dài một tuần. Sau đó học sinh được nghỉ hai ngày, đến mùng 1 tháng 9 thì chính thức khai giảng.
Học sinh lớp 12 vốn không có kỳ nghỉ hè, thời điểm quay lại trường còn sớm hơn cả tân sinh bắt đầu quân huấn. Lớp 11 được nghỉ hè dài hơn một chút, nhưng cũng không là bao. Gần như là bắt đầu học lại cùng lúc với quân huấn của tân sinh.
Thế nên vào thời điểm tân sinh đang vất vả quân huấn, học sinh khối trên rảnh rỗi thường sẽ đi loanh quanh sân trường hóng hớt náo nhiệt, tiện thể ngắm xem năm nay có "tiểu học đệ tiểu học muội" nào nổi bật, đẹp trai xinh gái hay không.
Không mất bao lâu, cái tên Tiêu Dã đã bắt đầu trở thành chủ đề nóng được bàn tán khắp nơi. Có người đẹp trai sẽ gây tranh cãi, mỗi người một gu nhưng có người đẹp đến mức "không còn gì để cãi", kiểu mà ai nhìn cũng phải thừa nhận. Tiêu Dã rõ ràng là kiểu người thứ hai.
Tên của Quý Nam Tinh cũng được nhắc đến, nhưng ít hơn. Ngày đầu đến trường cậu đến trễ, phải một mình đi qua từng phòng học để tìm lớp, lại còn là người duy nhất không mặc đồng phục, trong cả một biển học sinh mới mặc đồng phục nghiêm chỉnh nên cực kỳ nổi bật. Khuôn mặt đó ai nhìn qua cũng sẽ thấy ấn tượng sâu sắc.
Chỉ tiếc là chưa kịp được "vây xem" kỹ càng, cậu đã xin nghỉ bệnh vài ngày, thành ra người thật sự gặp cậu không nhiều. Trong bảng xếp hạng nhan sắc hiện tại, cậu tạm thời lép vế trước Tiêu Dã, hơn nữa còn bị dán mác: "Chưa quân huấn đã xỉu, sức khoẻ da giòn".
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc cái nhãn "da giòn" kia cũng chìm vào quên lãng, bởi vì Tiêu Dã quân huấn mới đến ngày thứ ba thậm chí còn chưa chính thức vào học đã bị dính vào đánh nhau, trở thành một cú ra vòng ngoạn mục khiến toàn trường xôn xao.
Mà đối tượng bị Tiêu Dã đánh, không ai khác chính là ba nam sinh lớp 12 ban thể thao.
Theo lời các nhân chứng tại hiện trường: Tiêu Dã một mình chặn ba người kia trong nhà vệ sinh, đánh đến mức mặt mũi họ bầm dập, ôm đầu kêu cha gọi mẹ, hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Về nguyên nhân vụ ẩu đả thì lời ra tiếng vào đủ kiểu: Có người nói Tiêu Dã cố tình tìm hiểu trước những ai là đầu gấu trong trường, rồi ngay ngày đầu tiên đã ra tay đánh phủ đầu để giành ngôi "lão đại".
Có người bảo là ba tên thể dục sinh kia thấy Tiêu Dã đẹp trai, lại tự cho mình là đàn anh, động tay động chân và buông lời khiếm nhã, kết quả bị Tiêu Dã đánh ngược lại.
Cũng có người thêu dệt rằng vụ đánh nhau là vì tranh giành tình cảm, rằng có cô gái thích Tiêu Dã, từng tặng cậu ấy chai nước, khiến ba tên kia không vừa mắt mà gây chuyện.
Nhưng cho dù lý do là gì, thì kết quả vẫn là không thay đổi: Tiêu Dã một mình đánh ba, lại đánh cực kỳ đẹp mắt, khiến ba đàn anh thể dục sinh kia không dám ngẩng đầu lên nữa.
Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thì Tiêu Dã cũng chưa đến mức nổi như cồn. Nhưng cao trào là ở buổi chiều hôm đó.
Huấn luyện viên phụ trách quân huấn của lớp, biết chuyện, nổi giận đùng đùng muốn dằn mặt cái đứa học sinh dám gây chuyện ngày đầu tiên. Sau một tràng giáo huấn, ông ta chỉ mặt Tiêu Dã, nghiêm giọng: “Giỏi đánh nhau thế hả? Ra đây!
Tôi muốn xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh!”
Thông thường ở tình huống thế này, học sinh sẽ cúi đầu im lặng, nhất là với huấn luyện viên bộ đội, gốc gác nghiêm khắc, lại đầy uy thế.
Nhưng Tiêu Dã lại không nằm trong phạm vi "thông thường". Hắn bước thẳng ra khỏi hàng, không nói một lời, đứng đối diện huấn luyện viên.
Huấn luyện viên cười lạnh, ra đòn đầu tiên. Và sau đó trước mặt toàn trường, chỉ ba chiêu: hai cú đá, một cú bẻ tay, huấn luyện viên đã bị Tiêu Dã vật ngửa ra mặt đất.
Chuyện xảy ra nhanh đến nỗi cả đám học sinh đứng hàng đầu tiên cũng không kịp nhìn rõ hắn ra tay như thế nào.
Từ đó, Tiêu Dã nhất chiến thành danh.
Dù học sinh các lớp khác thấy thế nào không rõ, nhưng với lớp Bảy, ai cũng biết rõ: Tiêu Dã không thể chọc.
Khai giảng chưa lâu, tính cách chưa kịp thấu, nhưng chỉ nhìn hai màn “một đánh ba” và “ vật ngã huấn luyện viên” là đủ hiểu: tốt nhất nên né xa thì hơn.
Sáng sớm tinh mơ, Tiêu Dã đeo ba lô bước vào lớp học. Vốn đang ồn ào như cái chợ, cả phòng học trong nháy mắt im bặt.
Tiêu Dã chẳng thèm để tâm, bước chân vẫn thong thả đi đến chỗ ngồi của mình.
Ngồi ngay sau hắn là Trương Nguyên lập tức thò người lên phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Ê, hôm qua về nhà có bị lão gia tử nhà cậu đánh cho một trận không?”
Tuy đang trong thời gian quân huấn, nhưng bài tập thì không hề ít. Mỗi môn đều có bài tập riêng, mỗi ngày quy định viết bao nhiêu trang, thầy cô sẽ thu để kiểm tra và phê duyệt nghiêm túc.
Tiêu Dã lôi bài tập ra khỏi cặp, để lên bàn cho lớp phó học tập đi thu, rồi vừa làm vừa đáp: “Đánh cái gì mà đánh. Tớ có gây chuyện vô cớ đâu, đánh nhau cũng không phải là bên tớ thua. Ông nội tớ lại không phải người vô lý.”
Nhà Tiêu Dã không phải kiểu “chỉ cần bị gọi phụ huynh là về ăn đòn”. Miễn là việc hắn làm có lý do chính đáng, người nhà sẽ không dễ gì nổi trận lôi đình. Nhưng nếu đã động tay, thì đúng là rất nặng tay.
Trương Nguyên nghe vậy mới yên tâm, bèn hạ giọng kể: “Cái thằng Tề Khang đó, tớ tối qua cố ý lướt diễn đàn trường, thấy ai cũng bảo thằng này là kiểu đầu gấu có tiếng. Dựa vào mình cao to, ỷ thế khi dễ người ta không biết bao nhiêu lần. Gặp phải cậu coi như nó đen, đụng trúng tấm sắt rồi.”
Thật ra sự việc hôm đó cũng không có gì đặc biệt. Tiêu Dã chỉ là vừa ăn sáng xong, trên tay hơi bẩn nên trước khi vào lớp tiện thể ghé tầng một rửa tay.
Trùng hợp là sinh viên thể dục sau buổi huấn luyện buổi sáng cũng hay đi toilet tầng một, nên mới xảy ra tình huống năm nhất gặp năm ba ở cùng một phòng vệ sinh.
Tề Khang đã nghe nhắc đến cái tên Tiêu Dã từ trước, đặc biệt là qua miệng tụi nữ sinh. Vừa thấy người thật, cậu ta liền liếc mắt đánh giá, rồi bật ra một câu khinh khỉnh: “Chỉ có vậy thôi à?”
Tiêu Dã lười phản ứng, rửa tay xong định quay người rời đi.
Nhưng Tề Khang nào dễ để yên, cảm thấy bị làm ngơ trước mặt đàn em là nhục nhã, liền chìa tay ra định chặn đường.
Ban đầu cậu ta cũng không định đánh thật, chỉ là hù doạ chút chơi. Nhưng Tiêu Dã chẳng phải loại dễ bắt nạt, hắn chụp bay cánh tay Tề Khang, rồi mọi chuyện bùng nổ.
Sau đó thì khỏi phải nói. Ba người bị Tiêu Dã một mình vây trong toilet đánh đến kêu cha gọi mẹ.
Trương Nguyên nghiêm mặt nhắc nhở:
“Nghe nói đám thể dục đó ở ngoài còn quen biết không ít người. Dạo này cậu cẩn thận chút, lỡ tụi nó chơi bẩn, gọi mấy đứa khác kéo đến mai phục thì rắc rối.”
Trương Nguyên không nghi ngờ tay nghề của Tiêu Dã, nhưng cũng biết đạo lý “minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”. Nếu lỡ thật sự bị chơi úp sọt, dù có giỏi đến mấy, một chọi mười cũng chưa chắc chống nổi.
Tiêu Dã hờ hững đáp một tiếng “Ờ”, rồi nhếch môi: “Có gan thì cứ tới.”
Trương Nguyên thấy hắn chẳng để tâm thì cũng không nói nhiều nữa, chỉ tò mò hỏi: “Ê, cậu nghĩ hôm nay huấn luyện viên lớp mình còn dám tới không?”
Bị học sinh vật ngã chưa tới năm chiêu, đã vậy còn trước mặt bao người, nếu đổi lại là người da mặt mỏng thì có khi cả đời này cũng không dám ló mặt trước Tiêu Dã nữa.
Tiêu Dã thì chẳng có mấy phần đồng cảm: “Nếu ông ta không tới mới gọi là trò cười". Đại lão gia mà thua không nổi thì đúng là phí cả bộ quân trang.
Tiếng chuông đầu tiên vang lên, Trương Nguyên vừa vươn vai chuẩn bị ngồi lại thì bỗng đá đá vào ghế Tiêu Dã, hạ giọng kích động: “Ê ê, bạn cùng bàn của cậu tới rồi kìa!”
Tiêu Dã ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Quý Nam Tinh đeo cặp bước vào lớp.
Ánh nắng sớm nhuộm mái tóc đen của cậu thành một màu nâu nhạt mềm mại. Đồng phục hơi rộng, người thì lại gầy, vậy mà mặc lên không hề có vẻ nhếch nhác hay yếu ớt, ngược lại mang theo một kiểu uể oải lạnh lùng, kiểu khí chất vừa tùy tiện vừa khó nắm bắt.
Tay áo xắn lên để lộ phần cánh tay cân đối, không gầy trơ xương mà còn có chút đường nét cơ bắp nhẹ nhàng. Gương mặt đẹp không cần bàn, nhưng đáng chú ý nhất lại là đôi tay trắng, thon, khớp xương rõ ràng, loại tay mà chỉ cần đặt lên phím đàn cũng đủ khiến người khác tưởng mình đang xem triển lãm nghệ thuật.
Tiêu Dã nhìn thấy cậu đang liếc về phía bảng tên dán ở bàn, rồi hơi nhíu mày tìm kiếm. Cậu thu vai, nắm quai cặp, sau đó bước thẳng về phía hắn.
Quý Nam Tinh cũng không ngờ người ngồi cùng bàn với mình lại là nam sinh đó – Tiêu Dã.
Tên này chữ “Dã” không phải ai cũng dám đặt. Dã thì hoang dã, khó thuần, bình thường mà dùng tên như vậy, nếu không khí chất đủ để trấn áp thì chẳng khác nào nghịch thiên. Nhưng Tiêu Dã thì lại hợp. Cậu ta như sinh ra đã thuộc về trời rộng biển xa tự do và mạnh mẽ. Xem tướng, chính là tướng người nhà cao cửa rộng, khí vận đầy đặn, chắc chắn từ bé đã được yêu thương cưng chiều.
Quý Nam Tinh bước đến bên cạnh Tiêu Dã, phát hiện người kia vẫn không động đậy.
Hơi kỳ quái. Trước đó cậu ta cũng không có biểu hiện gì khó chịu. Lúc chắn lan can giúp mình, hay khi đỡ mình ngã xuống, ánh mắt đều rất ôn hòa. Sao giờ lại ngồi yên như tượng gỗ?
Thấy người kia chưa chịu nhường đường, Quý Nam Tinh khẽ mở miệng: “Ngại quá, cho tôi vào trong được không?”
Lúc này Tiêu Dã mới như hoàn hồn, đặt bút xuống, đứng dậy rút chân dài ra khỏi gầm bàn, nhường ra một lối đi vừa đủ để Quý Nam Tinh chen vào.
Hành lang chật, lúc đi vào thế nào cũng sẽ có va chạm. Một chút tứ chi tiếp xúc là không tránh khỏi.
Quý Nam Tinh cảm nhận được ấm áp quen thuộc truyền từ người kia sang. Còn Tiêu Dã, chỉ trong thoáng chốc lại cảm nhận rõ ràng cái lạnh buốt truyền qua lớp vải mỏng đủ để khiến da tay nổi gai ốc. Nhịp tim vốn yên ổn của hắn bất giác giật mạnh một cái, cứ như bị ai đánh thức.
Quý Nam Tinh vừa ngồi xuống, vừa thấy Tiêu Dã đang xoa cánh tay như thể bị lạnh. Ánh mắt cậu thoáng liếc sang.
Là phản ứng với âm khí sao?
Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt và khí trường của Tiêu Dã, thử xem đối phương có vì tiếp xúc mà bị ảnh hưởng gì không.
Không. Không có gì bất thường.
Dương khí quanh người Tiêu Dã vẫn sung mãn. Người bình thường đầu vai có ba ngọn “lửa tam thốc”, nhưng Tiêu Dã thì là lửa thật. Thứ ánh sáng dương khí quanh người cậu ta, nếu mở Linh Nhãn nhìn kỹ, thậm chí còn chói hơn cả ánh mặt trời ngoài kia.
Cảm giác như người cùng bàn đang nhìn mình chằm chằm, Tiêu Dã khựng lại động tác xoay bút, khẽ ho một tiếng, định quay đầu hỏi cậu đang nhìn gì vậy.
Vừa quay đầu lại thì lập tức đối diện với một đôi mắt phượng xinh đẹp, dài cong như chiếc quạt, lông mi dày và rũ nhẹ, con ngươi trong vắt, đen như mực, có ánh sáng lấp lánh như được phủ sương. Thật đẹp. Đẹp đến mức chỉ một lần nhìn vào cũng có cảm giác như bị hút cả linh hồn vào.
Thấy Tiêu Dã cứ nhìn mình không chớp mắt, Quý Nam Tinh hơi nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: “Sao vậy?”
Tiêu Dã như bừng tỉnh: “À… không có gì. Ý tôi là… vừa nãy cậu đang nhìn gì vậy?”
Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không có gì đâu. Lần trước cảm ơn cậu nhé, may mà cậu đỡ được tôi, nếu không chắc tôi ngã thẳng xuống đất rồi.”
Tiêu Dã nói: “Không sao đâu, tôi đứng ngay phía sau cậu mà. Cơ thể cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Tiêu Dã nhặt chiếc bút trên bàn, xoay giữa hai ngón tay rồi gật đầu: “Không sao là tốt rồi.”
Sau đó hai người cũng không trò chuyện gì thêm.
Từ sau lần ngất xỉu trước đó, chủ nhiệm dứt khoát cho Quý Nam Tinh nghỉ ngơi hẳn mấy ngày, đúng dịp này cậu cũng chưa làm bài tập nên ở lại lớp cùng Trần Thập Nhất chờ gần đến giờ cơm trưa mới đi ăn.
Đợi mọi người ra ngoài gần hết, Trần Thập Nhất khẽ reo lên một tiếng, ôm quyển sách khóa ngoài chạy sang ngồi vào chỗ Tiêu Dã: “Cuối cùng cậu cũng đến! Mấy ngày nay không có cậu đi xuống cùng, tớ phải đứng cạnh bọn họ luyện tập, cứng đờ cả người. Cậu không biết ngại đến mức nào đâu!”
Quý Nam Tinh lấy một quyển tập trắng ra, hỏi: “Bài tập viết đến đâu rồi?”
Trần Thập Nhất giở vở: “Cả bài tập hôm nay nữa, mỗi môn đều phải viết đến trang 20. Tớ nộp rồi, không thì đã định đưa cậu chép đỡ.”
“Không cần đâu,” Quý Nam Tinh nói, “cũng không khó lắm, làm nhanh là xong.”
Trong lớp lại yên tĩnh trở lại. Quý Nam Tinh bắt đầu làm toán. Cậu phản ứng rất nhanh, dù chỉ tập trung ba phần cũng có thể làm tốt mấy bài toán này.
Hồi trước nghỉ học dài ngày, mẹ Quý sợ cậu không theo kịp chương trình, từ tiểu học đến cấp hai đều mời gia sư riêng. Kiến thức cấp ba, cậu đã học xong từ cấp hai rồi.
Giờ cầm bút, gần như không cần suy nghĩ, cũng chẳng cần nháp, nhìn qua là ra đáp án.
Một bên, Trần Thập Nhất đang đọc quyển sách bìa là “Tứ đại danh tác” nhưng bên trong là tiểu thuyết không rõ tên. Vừa đọc vừa cười thầm, nhịn không được muốn chia sẻ với Quý Nam Tinh.
Cậu ta vừa giơ tay định vỗ vai thì Quý Nam Tinh đã như đoán trước, nghiêng người tránh ngay lập tức.
Cử động ấy hoàn toàn không che giấu, khiến tay Trần Thập Nhất ngượng ngùng khựng lại giữa không trung: “Ơ…”
Quý Nam Tinh dùng đầu bút đẩy nhẹ tay cậu xuống, giọng bình thản: “Đừng chạm vào tôi. Tôi không thích bị người khác chạm vào.”
Loại người như Trần Thập Nhất, trời sinh mang âm khí, nếu chạm vào Quý Nam Tinh người có thiên nhãn và linh thể đặc thù nhẹ thì xui xẻo, nặng thì bệnh nặng thêm. Nói chuyện từ xa thì không sao, nhưng nếu đụng chạm nhiều có thể nguy đến tính mạng.
Người bình thường nghe Quý Nam Tinh nói vậy, ngoài mặt có thể không phản ứng, nhưng trong lòng ít nhiều sẽ thấy khó chịu. Nhiều người lúc đầu còn muốn thân thiết với cậu, về sau cũng vì chuyện này mà dần xa cách.
Nhưng Trần Thập Nhất không giống người thường. Cậu ta trầm mặc mấy giây, rồi hỏi: “Vậy nếu tôi chỉ nói chuyện với cậu, cậu có thấy tôi phiền hay ghét tớ không?”
Quý Nam Tinh lắc đầu, “không đâu.”
Trần Thập Nhất vốn cũng không phải dạng người ồn ào, nếu có chọc ghẹo thì cũng không đến mức phiền toái.
Nghe Quý Nam Tinh nói vậy, Trần Thập Nhất lập tức yên tâm hẳn: “Vậy là tốt rồi. Cậu yên tâm, sau này tớ sẽ chú ý, không đụng vào cậu nữa.”
Nói xong, trong lòng cậu ta vẫn có chút do dự. Cuối cùng vẫn không hỏi ra thắc mắc vừa rồi chợt lóe lên.
Cậu ta thật ra rất muốn hỏi Quý Nam Tinh có phải lúc nhỏ từng bị bắt nạt không, nên mới phản cảm với việc bị người khác chạm vào. Con trai mà lớn lên đẹp như thế đúng là rất dễ gặp nguy hiểm. Nhưng bây giờ hai người chỉ mới quen nhau, cùng lắm là bạn học, chưa thân đến mức có thể hỏi chuyện riêng tư như thế, nên cậu ta đành nhịn xuống.
Dù sao thì chuyện Quý Nam Tinh không thích bị người khác chạm vào, cậu ta đã nhớ kỹ. Sau này nhất định sẽ cố tránh tiếp xúc tay chân với cậu ấy.
Bên kia, Tiêu Dã vừa chạy xong mười vòng khởi động quanh sân thể dục, đang đứng giãn cơ nghỉ ngơi. Nhân lúc các bạn khác còn chưa chạy hết, hắn đứng tại chỗ duỗi tay duỗi chân.
Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ lớp học. Tiếc rằng lớp bọn họ nằm ở tầng ba, mà từ dưới sân thể dục nhìn lên thì không thể thấy gì trong phòng cả. Nhìn một lúc cảm thấy chán, Tiêu Dã quay lưng lại khu dạy học, nhìn về phía sân thể dục.
Thấy một đám bạn học bị mười vòng hành đến khập khiễng xiêu vẹo, Tiêu Dã bật cười, rồi chợt nghĩ: nếu bắt cái bạn cùng bàn gầy yếu kia xuống chạy thử… khỏi nói mười vòng, chỉ cần đứng một lát thôi chắc cũng xỉu tại chỗ mất rồi. Một vòng cũng đủ lấy mạng cậu ấy rồi.
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang hơi khó chịu trong lòng cũng dần tan biến, thậm chí còn thấy vui vui.