“Lũ đạo sĩ thối các người! Không phân biệt thiện ác, chẳng rõ đúng sai! Lúc còn sống không cho tôi chút công bằng, đến khi chết rồi còn bị các người đuổi cùng diệt tận!”

“Miệng thì hô hào giữ gìn công bằng và chính nghĩa , nhưng việc các ngươi làm có khác gì bọn mất hết lương tâm, chuyên đi hại người đâu”

Những chiếc đuôi khổng lồ vung loạn trong không gian, gió lạnh âm u quét qua khiến người ta đau buốt tận xương, không phân người hay quỷ, hễ bị quét trúng là đau đến tận xương.

Nữ quỷ mắc váy đỏ bị quỷ khí nhuốm đầy, tứ chi bị bùa vàng dán phù đỏ trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung. Trên những lá phù, chu sa đỏ như máu phát ra ánh sáng linh quang chập chờn.

Mỗi lần linh quang lóe lên, nữ quỷ bị vây giữa không trung lại thét lên thê thảm, kèm theo tiếng nguyền rủa đầy oán hận thấu tận xương. Âm phong theo đó cuộn lên, quẩn quanh trong lớp cỏ dại và những tòa cao ốc phủ đầy bụi mờ

Đối diện với nữ quỷ, chàng thanh niên tóc dài buộc đuôi ngựa hơi rũ mắt, dường như không hề bị những lời chửi rủa bên tai lay động. Mười ngón tay nhanh nhẹn mà vững vàng kết ấn, lòng bàn tay vừa lật lại, một lá Thiên Lôi Phù chứa sức mạnh sấm sét bất ngờ hiện ra trong tay

Một tia sét giáng xuống, trong khoảnh khắc, cả tòa cao ốc phủ bóng tối chợt bừng sáng, ánh chớp soi rõ hình ảnh đối đầu giữa một người và một quỷ

Động tác của thanh niên khựng lại đôi chút, rồi ngẩng mắt nhìn về phía nữ quỷ đang bị giam trong trận pháp.

Chiếc váy đỏ đẫm máu tung bay giữa làn quỷ khí cuồng loạn, oán khí cùng nỗi không cam tâm trong lòng nàng bốc lên dữ dội, chấn động cả không gian âm u ba thước trên nóc tòa cao ốc phủ màn tối.

Nhìn nữ quỷ trước mặt đã hóa thành lệ quỷ, tia không nỡ cuối cùng trong mắt Quý Nguyên Đình cũng tan biến. Người có con đường của người, quỷ có lối đi của quỷ, nếu đã đi sai đường thì sớm muộn cũng phải trả giá đắt.

Nữ quỷ dường như đã hiểu rằng kiếp này mình thật sự không thể thoát, kẻ thù lớn chưa chết, mối hận sâu chưa trả, oán niệm lại một lần nữa trỗi dậy, mặc cho bùa chú áp chế, mặc cho đau đớn khắc vào tận xương, toàn bộ quỷ khí trên người cô ta đều bùng phát dữ dội

Cô nhìn người thanh niên trước mặt, tuy còn trẻ nhưng đã mang bản lĩnh của thiên sư – khóe miệng khẽ nhếch, nở một nụ cười đầy dữ tợn

“Dù có hồn bay phách tán, dẫu vĩnh viễn không thể vào luân hồi, tôi cũng phải nguyền rủa các người! Nguyền rủa tất cả các người… chết cũng không được yên thân!!!”

Lời nguyền của lệ quỷ mang theo oán hận mãnh liệt, gào thét xông thẳng lên tận trời cao

Dưới tầng cao ốc phủ bóng tối, một thiếu niên đang ngủ bù trong xe bên vệ đường bị tiếng sấm kinh thiên làm cho giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt phượng dài hơi khẽ mở, khóe mắt còn vương nét đỏ ngái ngủ, phần nào xua tan đi vẻ lạnh lùng xa cách như ngăn cách nghìn dặm.

Thiếu niên có làn da trắng đến gần như trong suốt, mịn màng như ngọc dê không một tì vết. Đôi mắt tối trầm, nhỏ dài, hàng mi dày khẽ rũ xuống, toát lên một vẻ đẹp tinh xảo như thủy tinh lưu ly — mong manh, nhẹ bẫng, tựa như chỉ cần chạm khẽ thôi cũng có thể vỡ tan

Thiếu niên tưởng như mong manh, lạnh lùng đến mức tưởng có thể tan biến trong gió vậy mà lại chính là người đã đẩy lệ quỷ kia vào đường cùng.

Giữa tầng mây đen, tia chớp lóe lên như lôi cung giương sẵn. Trên lầu, sức mạnh từ bùa chú va chạm dữ dội với luồng âm khí cường đại, tạo nên một trận chấn động kinh hồn. Cây đại thụ xung quanh bị cuồng phong tàn phá, lay động dữ dội như sắp bật cả rễ khỏi mặt đất

Quý Nam Tinh hơi ngồi thẳng dậy một chút. Dù chỉ chợp mắt được mười phút, tinh thần cậu cũng đã hồi phục đôi phần.

Mười ngón tay thon dài trắng nhạt đặt lên cửa xe, Quý Nam Tinh vừa định mở cửa bước xuống, định một hơi xử lý xong lệ quỷ kia… thì động tĩnh trên lầu bỗng chốc hoàn toàn lặng im.

Gió ngừng, sự hỗn loạn âm u cũng đột ngột chìm vào tĩnh lặng.

Động tác đẩy cửa khựng lại một thoáng, Quý Nam Tinh thu tay về, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám đang dần tan đi. Trong đôi con ngươi đen sâu thẳm ấy, ánh lên điều gì không rõ ràng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình lặng như cũ.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh nhàn nhạt từ hư không rơi xuống, nhẹ nhàng phủ lên người cậu.

Quý Nam Tinh biết rõ, đó là sức mạnh của lời nguyền — thứ oán lực cuối cùng mà lệ quỷ bung ra khi hồn phi phách tán.

Cậu tùy ý giơ tay vung nhẹ vào khoảng không, luồng âm khí lạnh lẽo lập tức tan biến sạch sẽ, không để lại dấu vết.

Làm thiên sư, tróc quỷ cũng được, diệt quỷ cũng được, bọn họ từng giải quyết không ít loại quỷ vật. Nhưng trong số đó, có mấy ai cam tâm tình nguyện để bị tiễn đi?

Những lời nguyền được kết tụ từ oán hận như thế này, nói là chuyện bất thường cũng không hẳn, nhưng thật ra lại xảy ra thường xuyên. Muốn xua đi cũng chẳng khó gì — chỉ là giơ tay một cái là xong.

Chỉ một lát sau, Quý Nguyên Đình cũng từ trên lầu bước xuống. Thanh niên tóc dài buộc gọn sau đầu, vận y phục sang trọng, khí chất cao quý. Đáng tiếc, trên tay lại quấn một sợi dây trừ tà hơi cũ kỹ, nhìn thế nào cũng thấy chẳng hợp với vẻ ngoài như thể tùy lúc có thể bước lên sân khấu đi diễn của hắn ta.

Quý Nam Tinh hạ cửa kính xe, nhìn về phía thanh niên: “Sư huynh.”

Quý Nguyên Đình liếc cậu một cái, không thèm trả lời, đi thẳng về phía ghế lái, mở cửa ngồi lên xe.

Quý Nam Tinh không nhịn được ngáp một cái, đôi mắt lập tức ướt nước vì buồn ngủ, khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo thoáng chốc lại mang thêm vài phần đáng yêu. Quý Nguyên Đình ban đầu còn chút tức giận trong lòng, nhìn thấy vậy cũng mềm lòng hẳn đi.

Những lời nghiêm khắc định nói ra đến miệng lại dịu xuống: “Loại lệ quỷ cấp bậc này mà đệ cũng dám động vào? Đệ mới bao nhiêu tuổi? Theo sư phụ đi giải quyết được mấy con lệ quỷ, đã thấy mình cũng đủ sức rồi hả?”

Quý Nam Tinh cười, kéo nhẹ tay áo sư huynh, giọng mang theo vài phần nịnh nọt thân thiết:“Lúc nhận vụ án này thì cô ta còn chưa hóa thành lệ quỷ mà… Ai ngờ lại biến hóa nhanh đến vậy.”

Quý Nguyên Đình hừ lạnh, rút tay áo về: “Thế không biết gọi người đến sớm hơn à? Nếu không phải mấy ngày rồi không thấy đệ, huynh cố ý tới tìm, đệ định một mình xử lý thật đấy à?”

Thấy sư huynh khởi động xe, Quý Nam Tinh vội vàng ngồi thẳng, kéo dây an toàn, vừa làm vừa giải thích: “Mấy hôm nay đệ cũng đánh tan không ít quỷ khí trên người cô ta rồi. Chỉ tiếc là cô ta quá xảo quyệt, cứ né tránh không chịu trực diện đối chiến. Bằng không, đệ cũng đâu đến nỗi không thắng được.”

Có lẽ nếu không có sư huynh ra tay thì mọi chuyện cũng chẳng nhẹ nhàng như vậy. Nhưng tuổi tác và kinh nghiệm đặt ở đó, mình không bằng sư huynh cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Quý Nguyên Đình hiểu rõ, với năng lực của tiểu sư đệ thì hoàn toàn có thể tự giải quyết lệ quỷ kia. Nhưng nhóc này mới bao nhiêu chứ? Mới 16 tuổi thôi! Gặp chuyện rắc rối thì tìm người lớn giúp mới là điều đúng đắn. Cái gì cũng tự mình gánh, thế thì cần người lớn làm gì?

Nhưng thân là sư huynh, hắn cũng quá hiểu tiểu sư đệ nhà mình. Tính cách vừa độc lập lại vừa kiêu ngạo, chuyện gì có thể tự làm thì nhất quyết không muốn phiền ai. Nhìn qua thì lạnh lùng xa cách, thật ra lại có trái tim nóng hổi, luôn xem trọng người thân và bạn bè.

Dạy dỗ thêm hai câu, thấy cậu ngoan ngoãn hứa sau này sẽ thành thật, biết lúc nào cần gọi người thì gọi, Quý Nguyên Đình mới chịu tha cho.

Quý Nam Tinh cũng âm thầm thở phào. Sư huynh đúng là hay lo nghĩ, nhưng cũng không còn cách nào khác — từ nhỏ đã vừa làm cha vừa làm mẹ, quan tâm lo lắng cho cậu thành thói quen mất rồi.

Quý Nguyên Đình liếc nhìn đồng hồ, nói: “Dạo này đệ cũng chưa nghỉ ngơi tử tế, còn sớm, ngủ thêm một lát cũng được.”

Quý Nam Tinh lấy laptop của sư huynh từ ghế sau, mở trang web chính phủ, đăng nhập vào tài khoản của mình: “Để đệ viết báo cáo kết án vụ này trước đã.”

Bọn họ cũng được coi là nhân viên chính phủ, ăn cơm quốc gia, công tác trong một bộ phận đặc thù. Ngày thường chuyên xử lý những vụ án liên quan đến thần quái mà người bình thường không bao giờ tiếp xúc được. Tất nhiên, nếu muốn, họ cũng có thể tự mình nhận thêm việc ngoài.

Tuy Quý Nam Tinh mới chỉ 16 tuổi, nhưng thiên phú lại xuất chúng, trời sinh đã có Linh Nhãn — một loại dị năng còn đặc biệt hơn cả Âm Dương Nhãn, vốn chỉ giúp nhìn thấy âm hồn.

Thân thế lận đận, vận mệnh nhiều chông gai, nhưng cậu vẫn may mắn được sư phụ nhận nuôi từ nhỏ, đưa vào đạo môn, coi như nhặt lại được mạng. Cũng vì vậy mà để có thể sống thêm vài năm nữa, cậu luôn cố gắng tích góp công đức, chăm chỉ hành nghề.

Cho nên dù còn chưa thành niên, Quý Nam Tinh đã được sư phụ dẫn dắt bước vào hệ thống chính quy, sớm đã tự mình kiếm lương nhà nước. Vừa tròn 16 tuổi, cậu đã có bảo hiểm đầy đủ, lương lậu ổn định. Người có năng lực thiên sư vốn hiếm, mà thiên phú như cậu thì càng thuộc dạng được trọng điểm bồi dưỡng.

Chính phủ có một mạng lưới gọi là "Nhân Gian Võng", bề ngoài nhìn như một trang tin tức bình thường, nhưng khi đăng nhập bằng tài khoản chuyên môn, nội dung bên trong hoàn toàn thay đổi.

Trên đó đăng tải những vụ việc thần quái ở khắp nơi, có thật có giả, có xác minh cũng có đang điều tra. Nhiệm vụ trên mạng được phân cấp rõ ràng, người có tài khoản hợp lệ thuộc thiên sư đạo môn, Phật môn, thậm chí cả những năng lực giả tự do tuy chưa được thống nhất quản lý nhưng đã đăng ký, đều có thể tiếp nhận nhiệm vụ thông qua hệ thống này.

Lúc Quý Nam Tinh nhận nhiệm vụ này, nó chỉ mới được xếp hạng C. Ai ngờ chỉ trong vài ngày, sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, cấp độ nhiệm vụ nhanh chóng tăng lên thành cấp A. Cũng may là cuối cùng vẫn được giải quyết ổn thỏa.

Mở mục "Nhiệm vụ đang xử lý", Quý Nam Tinh nhấn vào phần kết án. Giao diện nhanh chóng chuyển sang trang điền thông tin.

Nghĩ đến nữ quỷ kia, tay cậu khựng lại trên bàn phím thật lâu. Mãi một lúc sau, cậu mới nhập tên của cô ta:

Hồ Tiểu Điệp, nữ, 28 tuổi, người thành phố Bảo Lập, độc thân, chưa lập gia đình.

Cả đời Hồ Tiểu Điệp là một chuỗi bi kịch.

Cô sinh ra ở một thị trấn nhỏ hơn hai mươi năm trước — khi đó vùng đất ấy vẫn còn nghèo đến nỗi nhiều nơi thậm chí chưa có đường trải nhựa, đường làng chật hẹp còn chưa thông xe. Đêm hôm đó, mẹ cô vỡ nước ối sớm trước ngày dự sinh. Cha cô vội vã lái chiếc xe ba bánh chở mẹ tới bệnh viện. Vì dây rốn quấn cổ khiến tình hình trở nên nguy cấp, ca sinh thường phải chuyển sang mổ cấp cứu. Trong lúc ấy, người cha hoảng hốt vì không mang đủ tiền, phải quay về nhà lấy thêm.

Và lần quay về đó… là lần cuối cùng.

Rạng sáng hôm sau, người ta phát hiện cha Hồ Tiểu Điệp xảy ra tai nạn chết bên bờ ruộng. Chiếc xe ba bánh méo mó nằm đổ bên cạnh xác ông, cứng đờ. Con đường đất ấy vốn không có đèn cũng chẳng có camera giám sát, tài xế gây tai nạn thì biến mất không dấu vết.

Vừa mới chào đời, cô đã mất cha. Ở cái thị trấn nhỏ hẻo lánh ấy, sự xuất hiện của Hồ Tiểu Điệp gần như là một điềm gở. Người ta đồn rằng cô mang mệnh khắc thân, khiến mẹ ruột cũng khó lòng chấp nhận được sự tồn tại của cô.

Dù không đến mức nhẫn tâm bỏ rơi, nhưng mẹ của Hồ Tiểu Điệp gần như mặc kệ sự tồn tại của cô. Không dỗ dành, không ôm ấp, chẳng khác gì người xa lạ. May mà bà nội, vì thương nhớ đứa con trai duy nhất đã mất, ráng gắng gượng nuôi cô từng miếng một đến khi lên ba.

Lên ba tuổi, Hồ Tiểu Điệp mất bà nội. Cô theo mẹ về nhà chồng mới. Không lâu sau, mẹ sinh thêm một đứa em gái. Từ đó, Hồ Tiểu Điệp trở thành người thừa trong căn nhà ấy.

Thừa thãi đến mức chưa đầy năm tuổi đã phải biết giặt đồ, nấu cơm. Thừa thãi đến tám tuổi vẫn chưa từng được đi học. Thừa thãi đến mức mỗi lần cha dượng nổi giận là đánh chửi cô vô cớ, còn mẹ thì chỉ đứng nhìn, lạnh nhạt như không liên quan. Người em gái cùng mẹ khác cha kia cũng học theo, coi cô như ngựa cưỡi, như người hầu để sai khiến. Nó cắt tóc cô, xé quần áo cô, học theo cha dùng vật nhọn đâm vào người cô, lấy đồ nóng hơ vào da thịt cô.

Nếu không nhờ chương trình giáo dục bắt buộc, có lẽ Hồ Tiểu Điệp đã chẳng bao giờ có cơ hội được đến trường.

Tốt nghiệp cấp hai với thành tích nổi bật, nhưng vì không còn bị luật bắt buộc ràng buộc, cô cũng mất luôn cơ hội học tiếp. Cô bỏ học, đi làm công từ đó.

Làm công tuy cực nhọc, nhưng ít nhất, cũng là cách để thoát khỏi căn nhà địa ngục ấy.

Huyết thống là thứ gì đó rất kỳ lạ, nó mang theo cả oán hận, nhưng lại khiến người ta không nỡ dứt bỏ hoàn toàn. Đặc biệt là khi cuộc sống mưu sinh nơi đất khách dần đi vào quỹ đạo, những oán giận năm xưa vẫn còn đó, nhưng đã bị thời gian mài mòn phần nào. Những năm ấy, Hồ Tiểu Điệp không một lần quay về nhà. Thế nhưng, năm nào cô cũng gửi chút tiền cho mẹ. Cô nghĩ, cứ như vậy cũng được không thẹn với chính mình, cũng không thẹn với lương tâm.

Làm công suốt bao năm, Hồ Tiểu Điệp sống cần kiệm, chắt chiu từng đồng. Cô mơ có một mái nhà thuộc về riêng mình. Khi điều kiện cho phép, cô cắn răng, đặt cọc vay tiền mua một căn hộ nhỏ.

Mỗi tháng trả góp rất vất vả, cuộc sống còn kham khổ hơn trước. Nhưng khi nhìn thấy mái nhà nhỏ dần hình thành, trong lòng Hồ Tiểu Điệp lại cảm thấy yên ổn. Cô có nhà rồi. Dù căn hộ ấy nhỏ xíu, nhưng ít nhất sau này cô không còn phải phiêu bạt — cuộc đời rồi sẽ tốt hơn.

Ngôi nhà ấy mang lại cho cô niềm tin để sống. Khi mẹ liên lạc, bảo em gái sắp cưới, kêu cô về tham dự, Hồ Tiểu Điệp cảm thấy mình đã có đủ dũng khí và năng lực để quay lại nơi cô từng trốn đi. Và cô quay về.

Em gái thật sự kết hôn, nhưng việc bị lừa trở về cũng là thật. Người cha dượng ngày xưa và mẹ cô đã nhận một khoản sính lễ lớn, định gả cô cho một gã đàn ông từng ly dị, có khuynh hướng bạo lực — như thể đem bán.

Trên đời này, có quá nhiều góc khuất tăm tối — không phải nơi nào cũng nói được đến pháp luật hay nhân quyền.

Một cô gái bị chèn ép suốt nhiều năm, nhẫn nhịn đến mức chưa từng dám lớn tiếng cãi lại, ngày hôm đó đã cầm dao, máu dính tay, chạy trốn khỏi ngôi nhà ấy một lần nữa.

Và cũng chính ngày ấy, những ràng buộc huyết thống cuối cùng của cô với "gia đình" kia… đã bị chính tay cô cắt đứt.

Cô nghĩ, không sao cả. Cô sẽ không bao giờ quay về nữa. Mẹ cũng không cần. Về sau, chỉ cần một mình cô cũng là một mái nhà. Cô có nhà, cô không phải là người không nơi nương tựa.

Thế nhưng…

Ngay khi cô còn chưa kịp bước ra khỏi cú sốc đó, chưa kịp làm lại từ đầu, thì bầu trời lại một lần nữa sụp xuống.

Căn hộ mà cô dốc toàn bộ tiền vay mua… lại là một công trình lỡ dỡ, bị bỏ hoang giữa chừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play