Âm khí tuy là thứ tà khí sinh ra từ quỷ vật, nhưng khi lây dính lên người sống thì lại phức tạp hơn nhiều.

Có người dương khí yếu, chỉ cần đi qua những nơi u ám hay bị âm vật “mượn đường” qua người là có thể dính chút âm khí. Nhưng loại này chỉ cần phơi nắng một lúc là sạch.

Cũng có người từng làm việc ác, bị oán linh quấn thân. Trên người họ không chỉ nặng âm khí mà còn rõ ràng mang theo nhân quả và ác niệm — thứ không dễ tiêu trừ.

Nhưng chủ nhiệm lớp của cậu lại không phải loại nào trong hai loại trên. Không yếu dương khí, cũng không giống từng làm việc ác. Vậy mà trên người vẫn có âm khí tàn lưu không tan, chuyện này thực sự kỳ quặc.

Dù vậy, Quý Nam Tinh liếc nhìn khuôn mặt của thầy. Ấn đường sáng sủa, tam hỏa tụ đầy, hoàn toàn không có tướng đoản mệnh, nên cũng không định xen vào nhiều.

Chủ nhiệm lớp trao đổi với huấn luyện viên xong thì rời đi. Huấn luyện viên quay sang đám học sinh, nói: “Trước hết xếp hàng huấn luyện . Trần Thập Nhất với Quý Nam Tinh, hai em ra ngoài đứng chờ, sẽ có người sắp xếp nhiệm vụ khác.”

Trần Thập Nhất ngoan ngoãn bước khỏi hàng. Quý Nam Tinh thì đang cố nhịn cơn buồn ngủ. Cậu thực sự đã đến giới hạn rồi.

Khóe mắt cậu liếc thấy Tiêu Dã đang đứng ngay phía sau, trong một giây ngắn ngủi, giữa việc gắng gượng đứng tiếp hay ngất tại chỗ, cậu không nghĩ nhiều chọn cái sau. Quý Nam Tinh nhắm mắt lại, ngả người ra sau.

Lúc đó Tiêu Dã đang rất bực bội. Hắn cũng không hiểu tại sao. Rõ ràng sáng nay ra khỏi nhà vẫn ổn, nhưng đứng ở đây lại thấy lòng ngực khó chịu, bực bội không rõ lý do.

Đặc biệt là cái người đứng ngay phía trước cái tên đi học ngày đầu tiên đã đến trễ, còn để tay sau lưng, không ngừng lần chuỗi hạt.

Chuỗi hạt màu đỏ sậm, cuối còn treo một cái tiểu lục lạc màu vàng kim, ngón tay chơi hạt là một đôi tay trắng đến phát sáng, mười ngón thon dài, mỗi lần xoay chuỗi đều nhẹ như múa, như thể dùng thêm chút lực là có thể bẻ gãy vậy.

Nắng khá gắt, mà bọn họ lại phải đứng ngay chỗ không có bóng râm. Chủ nhiệm lớp vẫn đang nói chuyện chưa dứt với huấn luyện viên, cả đội chỉ có thể đứng đó chờ.

Có lẽ vì nắng, có lẽ vì hành động lặp đi lặp lại của người trước mặt, mà Tiêu Dã bực bội đến mức tim không yên, mắt cũng chẳng yên.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, vào hạt chuỗi đỏ, vào từng chuyển động nhỏ, lòng dạ càng nhìn càng loạn.

Khi huấn luyện viên quay lại bắt đầu sắp xếp hàng lối, tâm trạng khó chịu của Tiêu Dã mới tạm dịu xuống. Dù sao cũng có việc để làm, ít nhất cũng giúp phân tán sự chú ý một chút.

Tiêu Dã thừa dịp điều chỉnh đội hình hơi rối mà khẽ nghiêng đầu, định nhìn thêm lần nữa chuỗi hạt kia có bao nhiêu viên Vậy mà cậu vừa dời mắt đi một giây, thì người đứng trước bỗng chao đảo rồi ngã ngửa về phía hắn.

Tiêu Dã tim như bị giật mạnh, cả người căng ra trong nháy mắt. Còn chưa kịp nghĩ gì, cơ thể đã phản ứng trước gần như lập tức vọt tới, dang tay đỡ lấy người đang ngã về phía mình.

Quý Nam Tinh còn chưa kịp chạm đất đã bị ai đó ôm lấy. Hơi ấm lần này khác hẳn so với cái chạm tay ban nãy cực kỳ rõ ràng, tràn ngập như dòng nước nóng tràn vào cơ thể. Ngay khoảnh khắc được ôm lấy, một luồng ấm áp như sóng lớn trực tiếp xua tan cái lạnh đã xoáy trong người cậu suốt mười mấy năm.

Quý Nam Tinh cảm thấy thoải mái đến mức gần như chưa từng có. Cảm giác buồn ngủ vốn kìm nén cả sáng bị kéo bung ra ngay lập tức. Cậu hơi nghiêng đầu, không chút do dự mà dựa thẳng vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Dã ngủ mất.

Tiêu Dã thì gần như hóa đá.

Một bên là hoảng loạn, một bên là khiếp đảm. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn gặp cảnh đỡ bạn học xỉu ngay trước mặt mình.

Vừa đỡ được người, việc đầu tiên Tiêu Dã nghĩ không phải là làm sao gọi thầy, mà là:

May quá, may mình kịp đỡ. Người gầy thế này, mềm thế này, mà ngã thẳng xuống đất chắc chắn vỡ rồi.

Nhưng  đỡ rồi thì sao nữa?

Tiêu Dã khụy một gối xuống đất, vòng tay đỡ lấy Quý Nam Tinh, đến tay cũng không dám dùng sức. Đối với hắn vốn quen chơi bóng, trượt ván, quen ôm vai bá cổ với đám bạn học lực tay thô như gấu thì cái người trong lòng này đúng là một con mèo con còn chưa cai sữa.

Mềm. Mảnh. Mỏng. Giống như chỉ cần chạm mạnh là sẽ gãy.

Tiêu Dã ngồi yên bất động như tượng gỗ, một bên tay đỡ, một bên tay run, trong lòng chỉ còn mỗi một suy nghĩ: Làm sao bây giờ? Cậu ấy ngủ rồi!

May mà không để hắn căng thẳng quá lâu, huấn luyện viên nhanh chóng chen qua đám học sinh bu quanh, cúi người ôm lấy Quý Nam Tinh từ tay Tiêu Dã. Sau khi dặn lớp trưởng ổn định hàng ngũ, huấn luyện viên bế thẳng người rời đi về phía phòng y tế.

Tiêu Dã chỉ còn biết quỳ đấy mà thở ra một hơi, mồ hôi thấm lưng, trán cũng hơi ướt. Không phải do nắng mà là do bị doạ tới mức muốn rớt tim.

Bên cạnh, Trần Thập Nhất sững sờ nhìn theo bóng huấn luyện viên ôm người đi. Cậu ta còn tưởng hôm nay cuối cùng mình cũng có bạn cùng làm hậu cần, không ngờ vừa mới nói chuyện vài câu thì bạn đã “gục” mất tiêu.

Trần Thập Nhất nhìn quanh một vòng, nhìn đám bạn học đang hừng hực khí thế bước vào buổi huấn luyện, lại nhìn mình một người một mình.

Người khác thì đang huấn luyện còn mình thì đứng coi. Xấu hổ quá trời ơi.

Có lẽ là mấy ngày nay vắt kiệt sức chịu đựng quá nhiều, cũng có lẽ là vòng tay ấm áp của Tiêu Dã thật sự quá dễ chịu Quý Nam Tinh ngủ một mạch cực kỳ sâu, đến khi tỉnh lại thì người đã nằm sẵn trong nhà rồi.

Dù một giấc không thể bù lại hết bao ngày mệt mỏi, nhưng bụng đã bắt đầu réo, cậu không thể làm gì khác ngoài vật vờ bò dậy kiếm đồ ăn.

Vừa ngồi dậy khỏi giường, Quý Nam Tinh đã nhìn thấy sư huynh mình đang ngồi ở bàn ăn, tư thế tao nhã mà gắp sườn dê, bên cạnh còn có ly rượu vang đỏ — đúng chuẩn dáng vẻ tận hưởng cuộc sống.

Quý Nam Tinh dụi dụi tóc, vén chăn xuống giường, loạng choạng đi vào bếp, quả nhiên thấy trong hộp giữ nhiệt vẫn còn một phần sườn dê nướng. Cậu tiện tay mở tủ lạnh lấy lon Coca, bưng đồ ăn ngồi luôn vào quầy bar bên cạnh.

Quý Nguyên Đình liếc mắt nhìn cậu, nói:

“Ngủ say ghê ha. Từ trường học bế đệ về nhà mà đệ vẫn không tỉnh. Ngủ luôn tới chiều. Suýt nữa làm chủ nhiệm lớp đệ sợ chết khiếp.”

Quý Nam Tinh vừa nhai sườn dê vừa uống Coca, mở miệng hỏi: “Chủ nhiệm lớp đệ có âm khí là chuyện gì vậy?”

Quý Nguyên Đình cắt một miếng sườn nhỏ, bình thản đáp: “Không rõ. Không thấy có ác ý. Nếu đệ đã ở gần thì tự tra đi, chẳng phải tiện hơn sao?”

Quý Nam Tinh gắp thêm miếng bông cải xanh, chấm nước sốt thịt rồi bỏ vào miệng, nhai xong mới nói:

“Trong lớp đệ còn có một nam sinh. Hôm nay lúc đệ với cậu ta chạm nhau, âm khí trong người đệ bị đẩy bớt ra một ít.”

Đáng tiếc, âm khí này vốn đã tồn tại từ khi sinh ra, đâu phải đẩy đi một ít là giảm bớt được. Cùng lắm duy trì được một thời gian, sau đó lại tiếp tục tích tụ trở lại như cũ.

Quý Nguyên Đình chưa từng gặp bạn học nào của tiểu sư đệ, nhưng nghe vậy thì hơi nhướn mày: “Cực dương mệnh cách?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Còn mạnh hơn cả cực dương mệnh cách. Đệ nghi trên người cậu ta có pháp khí gì đó đặc biệt.”

Trong huyền môn, đã có người mang cực âm mệnh cách, thì cũng có kẻ mang cực dương mệnh cách.

Người mang cực âm thì vận xui triền miên, dễ bị hồn phi phách tán, số phận bạc bẽo, thường chết bất đắc kỳ tử nếu không có năng lực tự bảo vệ mình. Còn người mang cực dương thì ngược lại: dương khí mạnh, quỷ thần không dám đến gần, cả đời khỏe mạnh, thậm chí may mắn bất ngờ.

Quý Nam Tinh trước giờ không thiếu gì cơ hội tiếp xúc với người mang cực dương mệnh cách, nhưng chưa từng có ai chỉ cần chạm tay thôi mà đã có thể giúp cậu tiêu âm khí trong người.

Quý Nguyên Đình cau mày, trầm tư một lúc: “Huynh chưa nghe nói tới loại pháp khí nào như thế.”

Nếu từng nghe, anh và sư phụ đã tìm mọi cách làm cho tiểu sư đệ từ lâu rồi. Dù Quý Nam Tinh đã quen sống chung với âm khí, nhưng dù sao cũng là người sống ai lại muốn cả đời mang cái lạnh thấu xương, đến cả mùa hè nắng đổ vẫn lạnh đến run người?

Ngay cả sư huynh cũng không biết, Quý Nam Tinh cũng chẳng hỏi thêm nữa. Dù sao chỉ là một bạn học cùng lớp, sau này tiếp xúc là chuyện không tránh khỏi, từ từ cũng sẽ tìm ra được nguyên nhân thôi.

Quý Nguyên Đình ăn xong bữa tối, đẩy đĩa sang một bên, cầm điện thoại chuyển cho sư đệ một khoản tiền, vừa chuyển vừa nói:

“Ngày mai huynh bay qua Milan, phải chuẩn bị BST mới. Nhanh thì hai tháng, lâu nhất ba tháng là về. Trong thời gian đó, đệ lo mà đi học đàng hoàng, học sinh cấp ba thì nên có dáng học sinh cấp ba một chút.

"Nhiệm vụ Nhân Gian Võng đừng có mà nhận bừa.”

Quý Nam Tinh gật đầu lấy lệ, “Ờ” một tiếng.

Nhiệm vụ Nhân Gian Võng là nhiệm vụ đặc biệt do bên chính phủ đưa xuống, giải quyết các hiện tượng thần quái, hoàn thành xong sẽ có phần thưởng tài chính. Quý Nam Tinh nhận nhiệm vụ không hẳn vì tiền, mà chủ yếu là nghỉ hè hai tháng rảnh rỗi quá không biết làm gì, sư phụ lại đi vắng, nên mới nhận vài nhiệm vụ “bắt quỷ trừ tà” cho đỡ buồn.

Giờ đã khai giảng rồi, đương nhiên vẫn phải ưu tiên chuyện học hành.

Cậu là học sinh, còn sư huynh là nhà thiết kế thời trang, tổng giám của một nhãn hàng nổi tiếng, mỗi ngày đều bay đi bay về như chạy show, cũng giống sư phụ một khi bận thì có khi vài tháng trời không thấy mặt.

Khi còn nhỏ, vì Quý Nam Tinh tuổi quá bé, sư phụ và sư huynh không dám để cậu ở nhà một mình, nên hễ ai ra ngoài làm việc đều xin phép cho cậu nghỉ học để mang theo. Giờ cậu đã lớn, chỉ còn hai năm nữa là thành niên, đương nhiên cũng yên tâm hơn mà để lại trường học.

Tiền nong? Đối với Quý Nam Tinh mà nói, chưa từng là vấn đề.

Bọn họ bước chân vào con đường này, ít nhiều đều bị gắn với một số thiên mệnh nhất định. Trong đó có một cái gọi là ngũ tệ tam khuyết, là ba thiếu năm khuyết mà người bước vào giới huyền môn khó tránh khỏi.

Ngũ tệ gồm: góa, quả, cô, độc, tàn.

Tam thiếu gồm: thiếu tài, thiếu mệnh, thiếu quyền.

Quý Nam Tinh mệnh tốt, cũng là mệnh xấu.

Cậu phạm phải cái khó nhất trong ba thiếu — thiếu mệnh.

Một người nếu bản thân còn không có mạng, thì những cái còn lại cũng chẳng tìm đến nữa.

Vậy nên, sau khi cậu tích đủ công đức để “trả góp mạng sống”, tạm thời giữ được tính mạng, thì mấy cái còn lại như “nghèo khó” hay “cô độc” cũng chẳng động vào nổi.

Còn kinh tế của cậu từ đâu mà ra? Dễ hiểu lắm.

Sư phụ cậu là kiểu người “quá mạnh, mệnh lại ngạnh”, năm tệ phạm ba, tam thiếu phạm hai, không những cô độc mà còn nghèo.

Vì sợ nuôi cậu sẽ đói, sư phụ ngay từ đầu đã “bán đứt” cậu cho Quý gia, giao toàn quyền nuôi dạy cho sư huynh.

Đến cả cái tên “Nam Tinh” cũng là sư huynh đặt cho.

Tuy trên giấy tờ, cậu vẫn là con nuôi của sư phụ, nhưng thực chất từ nhỏ đã lớn lên ở Quý gia, thân thiết chẳng khác gì người một nhà.

Quý gia vốn làm trong lĩnh vực nghiên cứu và sản xuất dược phẩm, nắm giữ trong tay vài hạng mục độc quyền, mỗi cái đều có thể nuôi sống cả dòng họ mấy đời, nên chuyện thiếu tiền tuyệt đối không có.

Gia đình có bốn người con:

Anh cả Quý Vân Đình: hiện là người nắm quyền Quý gia, cực kỳ bận rộn, thể hiện tình yêu bằng cách chuyển khoản mỗi tháng.

Chị hai Quý Nghiên Đình: nhà nghiên cứu khoa học cuồng, quanh năm sống trong phòng thí nghiệm, cũng không gặp được mấy, nhưng mỗi lần nhớ đến em út thì gửi cả đống lì xì.

Anh ba Quý Nguyên Đình, chính là sư huynh: từ nhỏ đã bị sư phụ nhận làm đồ đệ vì hay “đâm quỷ” và “mất hồn”. Làm trong ngành thời trang, nên mua sắm, đưa tiền, tặng đồ hiệu là thói quen không thể bỏ.

Còn cậu, trên danh nghĩa là con nuôi, nhưng trong lòng mọi người đều ngầm coi là lão tứ Quý gia.

Đến cả ba Quý và mẹ Quý, hai người hiện đang “nghỉ hưu”, mỗi ngày chỉ có du lịch vòng quanh thế giới. Rảnh là rải lì xì trong group chat gia tộc, chuyển khoản cho từng đứa nhỏ, ngay cả anh cả bận rộn vẫn thường xuyên nhận được “tiền yêu thương” từ ba mẹ.

Chỉ tiếc nước có nóng cỡ nào, cũng không làm tan nổi cái lạnh từ trong xương thịt cậu mang theo từ lúc sinh ra.

Ngó viên bath bomb đang xoay nhẹ giữa làn nước, tan dần ra thành từng làn hương, Quý Nam Tinh lặng lẽ ngập người sâu hơn trong làn nước, nhắm mắt.

Trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh nam sinh kia, người duy nhất đến giờ có thể khiến âm khí trong cơ thể cậu tạm thời tiêu tán chỉ nhờ một cái chạm nhẹ.

Lạ thật, đến giờ còn chưa biết cậu ta tên gì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play