Cởi đồng phục, tuy Tiêu Dã không phải chưa từng thấy Quý Nam Tinh mặc quần áo thường ngày, nhưng có lẽ là nhìn chưa đủ, lần này nhìn lại vẫn khó giấu được sự kinh diễm.
Bên trong là một chiếc áo trắng ôm người, bên ngoài khoác áo len lông dê màu vàng nhạt pha sắc ấm, cổ áo hơi trễ, nổi bật làn da trắng trẻo tinh khôi, chỉ cần đi ngang qua cậu, không ai có thể không quay đầu liếc nhìn thêm lần nữa.
Nhìn người ta ngó tới ngó lui mãi, Tiêu Dã cảm thấy như bảo bối nhà mình bị người khác thèm thuồng, trong lòng có chút khó chịu. Thế là hắn móc từ trong túi ra một cái mũ, đội lên đầu Quý Nam Tinh: “Trời có chút nắng, đừng để bị nóng.”
Quý Nam Tinh không thích đội mũ, cậu càng thích phơi nắng, vừa đưa tay định gỡ xuống thì Tiêu Dã đã nắm lấy tay cậu: “Đội đi. Hôm nay cậu mặc đẹp thế này, tôi sợ người ta nhìn rồi nảy sinh ý xấu, sân vận động hôm nay đông người lắm, che mặt một chút.”
So với cái nắng ấm áp, thì bàn tay của Tiêu Dã còn chân thật hơn nhiều. Vì thế Quý Nam Tinh cũng không phản kháng nữa, để mặc hắn nắm tay.
Sân vận động bóng rổ lúc này ồn đến mức gần như muốn nổ tung. Tiêu Dã dẫn Quý Nam Tinh đẩy cửa bước vào, vừa vào đã có mấy nữ sinh ào tới, trong tay cầm đủ loại nước khoáng, nhiệt tình đến mức hận không thể đè luôn Tiêu Dã vào lòng ngực.
Đi theo sau Tiêu Dã, Quý Nam Tinh mặt đầy chán nản. Một mình ra trận? Đến cả đưa nước cũng không có?
Cậu thật sự không nên tin vào mấy lời ba hoa của Tiêu Dã.
Bị vây quanh, Tiêu Dã không nhận lấy chai nước nào, còn sợ các cô nàng quá nhiệt tình, vội vàng ôm chặt lấy người phía sau, cười hì hì dang tay ngăn cản đám đông:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT