Tiếng hoan hô nhiệt liệt gần như muốn thổi bay cả mái nhà sân bóng, trong đội thắng cuộc có một cậu trai "mắt liếc đào hoa" chạy vòng quanh sân hôn gió, lập tức khiến không ít người bật cười thành tiếng.
Tiêu Dã từ sân bóng bước xuống, sợ trên người mình toàn mùi mồ hôi sẽ ám vào người bạn cùng bàn thơm tho sạch sẽ kia, nên cố ý giữ khoảng cách vài bước. Thế nhưng thấy Quý Nam Tinh có vẻ tâm trạng không tốt, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lại gần: “Làm sao thế? Vừa rồi chẳng phải còn cười với tôi rất tươi mà, ngồi chờ lâu quá mệt rồi à? Hay là thấy chán?”
Tuy biểu cảm trên mặt bạn cùng bàn của hắn không nhiều, nhưng Tiêu Dã lại cảm thấy bản thân trời sinh đã có một cái "ra-đa cảm xúc" chuyên dụng dành cho hắn, chỉ cần Quý Nam Tinh mang vẻ mặt vô cảm, hắn liền có thể trực giác nhận ra đối phương đang vui hay đang không vui.
Quý Nam Tinh lắc lắc đầu với hắn: “Không có gì. Cậu chơi xong rồi à?”
Tiêu Dã gật đầu, vắt khăn lông lên cổ: “Tôi đi tắm cái đã, nhanh thôi, xong là về liền.”
Sợ bạn cùng bàn của mình chờ lâu sẽ sốt ruột, Tiêu Dã tranh thủ thời gian, xách túi chạy thẳng về phòng tắm ở sân vận động.
Mấy người chơi bóng cùng Tiêu Dã lúc nãy định lát nữa chơi thêm trận nữa nên không đi tắm vội, thấy bạn học mà Tiêu Dã đưa đến đang ngồi một mình ở đó, liền xúm lại bắt chuyện.
Thông qua những câu chuyện lan man của bọn họ, Quý Nam Tinh cũng biết được không ít chuyện về Tiêu Dã.
Đội bóng nghiệp dư này Tiêu Dã đã tham gia từ cấp hai. Khi đó mấy người kia vừa mới bước vào đại học, nhóc con Tiêu Dã tuy còn nhỏ tuổi mà đã cao lớn, thân hình cũng không phải kiểu gầy yếu, cơ bắp cân đối, dáng người khỏe khoắn. Gương mặt tuy còn hơi non, nhưng khí chất thì lại ổn trọng, trưởng thành đến mức chẳng ai phát hiện ra hắn chỉ là một học sinh cấp hai.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT