Việc Vinh gia đang tìm đến mình là do chị Trình Diên bên hậu cần Cục Quản lý gọi điện nói cho cậu biết. Cũng chính là chị gái  lần trước mời cậu uống trà sữa sau vụ dẫn quỷ anh đến Cục.

Trình Diên nhìn bề ngoài trẻ trung như thiếu nữ, nhưng thực ra tuổi đã ngoài bốn mươi. Chị ấy vào được Cục Quản lý không phải nhờ gốc gác đạo môn hay dòng dõi thiên sư, mà là vì có một quá khứ phải nói là hơi hướng truyền kỳ, thậm chí hồi còn trẻ đã từng nếm trải những chuyện mà có khi người ta cả đời cũng không gặp được.

Cuối cùng, chị nhìn thấu chuyện sống chết, thấu hiểu tình duyên lận đận, dứt khoát chuyên tâm vào việc kiếm tiền.

Tuy không phải thiên sư, Trình Diên cũng không thực sự biết bắt quỷ, nhưng vì một vài lý do đặc biệt, dù không có Âm Dương Nhãn, chị vẫn nhìn thấy được âm hồn, thế nên được điều vào bộ hậu cần của Cục Quản lý.

Do vào nghề sớm, lại tích lũy được mạng lưới quan hệ rộng, chị nắm được rất nhiều kênh thông tin. Rất nhiều tiểu thiên sư mới vào nghề không có tiền, cũng không có nguồn khách, đều nhờ chị Trình Diên giới thiệu việc làm.

Cuộc gọi của chị đến đúng lúc tan học, xung quanh ồn ào náo nhiệt, không ít bạn học đang rì rầm "hỗ trợ" nhau làm bài.

Quý Nam Tinh một tay cầm điện thoại, ánh mắt dừng ở người bạn cùng bàn đang xoay bút không ngừng.

Cậu phát hiện Tiêu Dã không thể ngồi yên nổi, hễ rảnh là thích xoay bút. Làm bài thì xoay, chán học cũng xoay, tâm trạng tốt thì xoay từ tốn, tâm trạng xấu thì xoay lạch cạch đầy vẻ bực bội.

Mà lúc này bút xoay được một vòng lại đụng một cái, rõ ràng không tập trung.

Mắt nhìn chằm chằm bài tập, nhưng đầu óc chẳng đặt ở đó, tai thì lén dựng lên nghe trộm điện thoại bên này. Một đứa con trai cao to mà nhiều chuyện thấy ớn.

Quý Nam Tinh lặng lẽ nhếch khóe môi, không nói gì với cậu bạn, chỉ cúi đầu nói vào điện thoại: “Không được, gần đây nhiều bài tập quá, em không có thời gian.

Với cả chuyện nhà ông ta em cũng không giải quyết được đâu.”

Nguyền rủa của Hồ Tiểu Điệp không phải là hoàn toàn không thể hóa giải.

Hiện tại nữ quỷ chỉ còn lại một hồn một phách, thậm chí ngay cả hình người cũng khó giữ được. Chỉ cần thả hồn phách kia ra thôi, gió thổi nhẹ một cái cũng đủ tan vào hư vô. Dùng một chút thủ đoạn là có thể dễ dàng xóa bỏ nguyền rủa trên người nhà họ Vinh.

Nhưng Quý Nam Tinh không muốn làm.

Cậu không muốn để chút nhân quả báo ứng cuối cùng mang theo công bằng này bị xóa sạch chỉ vì tiền.

Trình Diên bên đầu dây kia vừa ăn hạt dưa vừa nói: “Chị cũng đoán là em sẽ không quản vụ này đâu… Chẳng qua người ta trả giá hơi bị cao năm trăm vạn đấy.

Mức giá này hiếm thấy, nên chị mới hỏi thử xem em có muốn không.”

Quý Nam Tinh chỉ đáp nhàn nhạt: “Gần đây em không muốn đi làm, định tập trung học hành một thời gian.”

Trình Diên gật đầu: “Bọn họ giờ vẫn đang hỏi thăm đệ tử của sư phụ em đó. Em không muốn quản thì cứ coi như không biết gì hết, yên tâm học hành đi, làm bài tập cho giỏi vào.”

Quý Nam Tinh cụp mắt xuống, giọng có phần cứng rắn mà kiên định: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị Trình Diên.”

Trình Diên cười vui vẻ: “Rảnh thì ghé Cục chơi nhé. Em có biết không, ngày xưa chị cũng là học sinh giỏi đấy. Nếu em có bài nào không hiểu, chị dạy kèm miễn phí cho em luôn.”

Quý Nam Tinh mỉm cười. Cậu từ trước đến nay luôn phân biệt rất rõ ràng hai mặt của cuộc sống: Với người trong nhà, cậu gần như không bao giờ nhắc tới mấy chuyện ma quái linh dị. Còn với đồng nghiệp ở Cục Quản lý, cậu cũng hiếm khi nói về gia đình hay chuyện cá nhân.

Những người biết hoàn cảnh nhà cậu thật sự không nhiều. Ngay cả Hạ Quân Ngạn, người thân với cậu nhất ở Cục, trước chuyện quỷ anh còn chưa từng đến nhà cậu, chỉ biết cậu là người của Quý gia mà thôi.

Chị Trình Diên xem như là người nhìn cậu lớn lên, nên ít nhiều cũng biết chút chuyện trong nhà. Chẳng qua vì thấy cậu không bao giờ đề cập chuyện học hành, nên hẳn là nghĩ do cậu quá bận chuyện khác nên học hành không ra gì, cũng không để tâm nhiều.

Lần nữa cảm ơn chị Trình Diên, Quý Nam Tinh mới cúp máy.

Ngay sau đó, Tiêu Dã, người từ nãy đến giờ cứ dựng tai hóng hớt, lập tức nhích lại gần: “Cậu từng đi làm thêm à? Làm gì thế? Sao lại phải đi làm thêm? Nhà không cho tiền tiêu vặt hả? Hay là không cho sinh hoạt phí? Nhà cậu quản chặt lắm hả? Sợ cậu tiêu xài bậy bạ nên cắt luôn tiền tiêu vặt?”

Hắn nhớ rất rõ lần trước từng thấy anh trai Quý Nam Tinh một người trông rất có khí chất ông chủ lớn, rồi cả chị gái cậu ấy nữa, tuy không đeo trang sức gì nổi bật, nhưng đôi hoa tai trân châu kia hắn liếc mắt một cái đã biết ngay là hàng xịn, ít nhất cũng phải vài chục triệu.

Nhà đó chắc chắn không phải gia đình bình thường có thể không khoe mẽ, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, con mắt nhìn hàng hiệu của Tiêu Dã vẫn có chút trình độ.

Nhà không thiếu tiền, nhưng lại để đứa em trai thân thể yếu ớt này đi làm thêm kiếm sống cái này có hơi quá đáng rồi đấy.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cau có kia của Tiêu Dã, Quý Nam Tinh chống cằm, cười nhàn nhạt: “Nhà tôi là kiểu vậy đấy. Từ nhỏ đã phải rèn luyện tính độc lập. Phải tự mình nuôi sống bản thân.”

Tiêu Dã mím môi, ánh mắt từ đôi mắt của Quý Nam Tinh chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bàn tay kia mảnh khảnh, xanh nhạt, trắng trẻo đến tinh xảo, là một bàn tay đẹp đến nỗi khiến người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay. Người như vậy, vốn dĩ nên được người khác che chở, được nuông chiều, dù có chút khó chịu thôi cũng khiến người ta đau lòng. Hắn không tài nào tưởng tượng nổi dáng vẻ Quý Nam Tinh phải vì ba đồng bạc lẻ mà đi làm thuê.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tiêu Dã không nói thêm gì nữa, quay người lấy sách giáo khoa. Cho đến tận khi tan học, lớp 12 vẫn còn một tiết tự học buổi tối, nhưng lớp 10 và 11 đã kết thúc, các học sinh mệt mỏi sau một ngày học hành, lục đục theo ánh trăng rời khỏi trường.

Tiêu Dã đi phía sau Quý Nam Tinh, dáng người cao lớn nổi bật, so với Quý Nam Tinh rõ ràng cao hơn một cái đầu, vừa khéo chắn phía sau giúp cậu né được đám học sinh ồn ào xô đẩy lúc tan trường.

Khi đã băng qua đường, đến cổng khu dân cư nơi Quý Nam Tinh ở, thấy cậu xoay người định bước vào, Tiêu Dã bất ngờ đưa tay kéo quai cặp của cậu lại.

Quý Nam Tinh quay đầu, nhìn xuống tay hắn: “Gì vậy?”

Tiêu Dã hơi dùng sức, kéo cậu từ khoảng cách hai bước chân về gần mình: “Lên lớp 10 rồi, cuối tuần vẫn được nghỉ hai ngày đúng không?”

Quý Nam Tinh hơi khó hiểu nhìn hắn.

Tiêu Dã nói: “Lớp 10 học căn bản rất quan trọng.”

Quý Nam Tinh: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Tiêu Dã ngẩng đầu, nói một mạch: “Thành tích của tôi không tốt lắm, cuối tuần nếu cậu rảnh thì dạy kèm cho tôi đi. Cậu là học sinh đứng đầu khối, lại còn là bạn cùng bàn của tôi, quá hợp còn gì. Tôi cũng không định chiếm thời gian của cậu nên học phí thì bao nhiêu trả bấy nhiêu. Lúc trước học cấp hai tôi có học thêm, mời giáo viên thì 500 một giờ. Lên cấp ba bài vở khó hơn, nhưng coi như tôi nhờ vả với tư cách bạn cùng bàn, cậu cũng đừng lấy tôi đắt quá vẫn tính 500 một giờ được không? Cuối tuần có hai ngày nghỉ, mỗi ngày hai tiếng, cũng không làm lỡ việc gì của cậu đâu.”

Ban đầu Quý Nam Tinh còn không hiểu tại sao đột nhiên lại bị rủ dạy kèm, nhưng rất nhanh đã nhớ tới trò đùa hồi chiều chắc đối phương để tâm thật rồi, giờ còn viện cớ học bù để cho cậu tiền.

Nhìn Tiêu Dã cố làm ra vẻ bình thường, tỏ ra chẳng để ý gì mấy, Quý Nam Tinh bật cười, hỏi: “Cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt mà xài kiểu đó ?”

Tiêu Dã đầu óc phản ứng cực nhanh, vừa nghe liền hiểu Quý Nam Tinh đã nhìn thấu ý đồ mình, nhưng vẫn cố gắng cãi chày cãi cối: “Tiêu vặt gì mà tiêu vặt, vốn dĩ nhà tôi cũng định tìm gia sư cho tôi học thêm, chẳng qua thấy cậu vừa hay phù hợp.

Lại còn là bạn học cùng lớp, tiến độ học cũng giống nhau, cậu lại học giỏi, quá thích hợp rồi. Vậy thì quyết định vậy nhé, cuối tuần này bắt đầu. Đến lúc đó coi thử nên tới nhà cậu hay tới nhà tôi, tôi đi trước đây, mai gặp.”

Tiêu Dã nói xong liền quay người bỏ đi, nhưng lần này người kéo quai cặp lại đổi thành Quý Nam Tinh.

Quý Nam Tinh giữ chặt quai cặp của hắn, không để đi: “Chạy cái gì, còn chưa nói rõ ràng.”

Tiêu Dã không dám dùng sức gạt ra, đành phải bất đắc dĩ quay lại: “Nói rõ ràng gì chứ, dạy kèm thì học tiếng Anh trước, rồi ngữ văn sau.”

Quý Nam Tinh: “Hồi chiều tôi chỉ nói đùa thôi. Hè vừa rồi tôi cũng không đi làm gì hết, chỉ là mới lên cấp ba chưa có nhiều bài, thấy rảnh quá nên tìm việc giết thời gian thôi. Nhà tôi cũng không đến mức không cho tiền đâu, tiền tiêu vặt mỗi tháng nhiều đến mức tôi xài không hết.

Cho nên tiền của cậu thì cứ giữ lấy mà dùng. Còn chuyện dạy kèm, bất kể là thật sự cần học hay chỉ kiếm cớ, tôi cũng không có thời gian.”

Tiêu Dã nhìn cậu hỏi: “Không có thời gian? Cuối tuần cậu bận gì?”

Quý Nam Tinh nghiêng đầu, cười cười:

“Phải bận đi cứu thế giới ấy.”

Rõ ràng là không tin, Tiêu Dã cũng bật cười: “Lợi hại thật đấy.”

Quý Nam Tinh buông tay khỏi quai cặp: “Khuya rồi, mau về sớm đi. Ngủ ngon.”

Trong khu dân cư ánh đèn không mấy sáng, không biết ai thiết kế, đèn trong các bụi cây phủ xanh lại ánh lên màu xanh lục mờ mờ, phối với tiếng ve râm ran ở cuối hạ, càng đi càng giống như sắp bị bóng tối nuốt chửng vậy.

Tiêu Dã nhìn cậu một lát, rồi vội vàng đuổi theo.

Quý Nam Tinh cứ tưởng hắn còn chuyện gì, liền dừng bước quay đầu nhìn lại.

Chạy kịp đến bên cạnh bạn cùng bàn nhỏ, Tiêu Dã vươn tay khoác vai cậu, rồi cùng đi: “Cái cột đèn nào mà chụm một đống vậy? Tiểu khu cậu ở là bất động sản nhà ai xây thế? Đèn lờ mờ như này, không sợ dọa chết người à.”

Quý Nam Tinh bật cười: “Cậu sợ ma à?”

Tiêu Dã cũng bật cười theo, vẻ mặt như đang nói “cậu đang kể chuyện cười đấy à”: “Thấy nắm đấm bao cát của tôi chưa?”

Quý Nam Tinh liền phổ cập kiến thức:

“Nhưng ma không nhận sát thương vật lý đâu, nắm đấm sắt của cậu cũng vô dụng.”

Thấy cậu thực sự không sợ ma, không sợ tối, Tiêu Dã mới hừ lạnh một tiếng, lười đôi co.

Hai người đi tới dưới lầu nhà Quý Nam Tinh, Quý Nam Tinh nói: “Nhà tôi ở tầng trên, cậu về đi.”

Tiêu Dã: “Cậu lên đi, tôi nhìn cậu vào nhà rồi về.”

Không hiểu sao tối nay Tiêu Dã cứ lạ lạ, Quý Nam Tinh không muốn tốn thời gian đôi co, vẫy vẫy tay rồi đi vào sảnh toà nhà.

Kết quả đi được nửa đường lại bị Tiêu Dã gọi lại, cậu bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.

Tiêu Dã bị vẻ mặt bất lực của cậu chọc cười, gọi với theo: “Lần sau cậu có đi cứu thế giới thì nhớ gọi tôi theo với nhé, cho tôi mở mang tầm mắt. Được rồi, cậu lên đi, tôi cũng về đây.”

Thang máy vừa vặn đang ở tầng một, không cần đợi cửa đã mở. Quý Nam Tinh bước vào, cửa thang máy khép lại từ từ, thì Tạ Phán Nhi đã hiện ra trong gương, cười hì hì ghé sát đến trước mặt cậu: “Lần sau cậu cứu thế giới nhớ gọi tôi theo luôn nhé! Nam sinh cấp ba đúng là mê làm anh hùng thật đấy!"

Thang máy có gắn camera giám sát, Quý Nam Tinh không muốn giống một tên thần kinh tự lẩm bẩm trong đó, nên coi như không nghe thấy lời trêu chọc của Tạ Phán Nhi.

Tạ Phán Nhi vẫn cứ ríu rít suốt dọc đường về nhà, tới nơi mới dè dặt hỏi: “Các cậu giờ chỗ ngồi là cố định hay đổi theo tuần thế?”

Quý Nam Tinh liếc nhìn cô.

Tạ Phán Nhi khẽ giơ ngón tay, mặt mày nịnh nọt: “Bạn cùng bàn của cậu dương khí mạnh quá trời, đồ cậu ta chạm vào mà tôi đụng vào là nóng bỏng tay luôn. Trước kia tôi còn nhớ tránh đường vòng, hôm nay quên mất, đi ngang qua chỗ ngồi cậu ta thiếu chút nữa bị thiêu cháy.”

Ngay cả vừa nãy lúc Tiêu Dã đi bên cạnh tiểu thiên sư như cậu, Tạ Phán Nhi cũng không dám tới gần.

Quý Nam Tinh: “Vậy thì chắc cô phải thất vọng rồi, chỗ ngồi là cố định.”

Tạ Phán Nhi tội nghiệp nói: “Không đổi được à? Cậu ta đúng là khắc tinh của âm hồn chúng tôi luôn đó.”

Quý Nam Tinh cười nhẹ: “Không thể.”

Tạ Phán Nhi nằm xụi lơ trên ghế sofa, than thở: “Tại sao chứ, cũng đâu thấy hai người thân thiết gì đâu, tan học cũng chẳng nói chuyện mấy, đi WC cũng chẳng thấy hẹn nhau đi cùng nữa là.”

Quý Nam Tinh lấy từng quyển bài tập ra, rồi đặt cây bút đặc chế trước mặt cô: “Tại trời lạnh đấy, tôi sợ rét. Lại đây, trả nợ.”

Tạ Phán Nhi không ngờ mình chỉ mới chết mấy năm thôi mà giờ đã không theo kịp chương trình lớp 10, thỉnh thoảng còn phải lật sách, lật từ điển tra nghĩa, mấy môn chính thật là khủng khiếp, khiến cô phải làm bài tới tận khuya.

Vừa cầm bút cô vừa nhỏ giọng than: “Không phải cậu nói nước mắt quỷ rất quý, đổi được mấy cái âm mộc bài gì đó sao? Tôi cho cậu nước mắt quỷ rồi mà, sao giờ vẫn còn phải làm bài trả nợ cho cậu nữa?”

Quý Nam Tinh: “Giày múa, váy múa, thiết bị quay video, còn cả mấy món đồ cô ăn mỗi ngày, mấy cái đó từ trên trời rơi xuống chắc?”

Tạ Phán Nhi “a” một tiếng. Mình còn chưa bước ra khỏi cổng trường nữa mà, chết rồi mà vẫn còn bị tư bản bóc lột!

Quý Nam Tinh cầm quần áo chuẩn bị vào tắm, lúc đi ngang qua còn đột nhiên hỏi:

“Mấy hôm nay có còn chạy ra ngoài dọa người không đấy?”

Tạ Phán Nhi vừa định lắc đầu, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt kia rõ ràng cái gì cũng biết liền lập tức không dám nói dối, chỉ dám giơ ngón út lên: “Có hù chút xíu thôi.”

Cô cũng đâu có làm gì quá đáng, chỉ là đặt đôi giày múa của mình cạnh gối mẹ, để mẹ vừa mở mắt ra là nhìn thấy đôi giày xinh đẹp của cô. Hoặc lúc mẹ đang ngủ thì cô ngồi xổm bên mép giường, gọi nhẹ một chút thôi. Thật mà, không làm gì khác đâu. Chỉ là mẹ cô yếu tim quá, mới vài ngày đã thành suy nhược thần kinh rồi.

Nhưng không sao, ba cô vừa từ hôn mê tỉnh lại cũng gần dậy được rồi. Là con gái ngoan, đương nhiên phải thăm hỏi cả ba cả mẹ chứ, không thể bên trọng bên khinh được!

Quý Nam Tinh búng một phát vào trán cô:

“Thu bớt lại cho tôi!”

Tạ Phán Nhi ôm trán nhìn theo bóng Quý Nam Tinh vào phòng tắm, chu môi tỏ vẻ ấm ức một lúc. Mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng nước chảy, cô mới nằm bò ra bàn trà, nhìn đống bài tập chất đầy, lại ngó cánh cửa phòng tắm đã đóng kín. Nếu mình mà có một đứa em trai như Quý Nam Tinh thì tốt biết mấy nhỉ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play