Lúc trước, vào khoảnh khắc suýt bị đánh cho hồn phi phách tán, Hồ Tiểu Điệp đã gắng gượng gieo một lời nguyền.
Tuy đối tượng nguyền rủa bao gồm cả những kẻ đã trực tiếp ra tay với cô, trong đó có cả Quý Nam Tinh và sư huynh của cậu nhưng oán hận sâu nhất, mãnh liệt nhất, lại chỉ dồn về một người: Vinh Gia Minh, ông chủ của Bất Động Sản Vinh Thịnh.
Với thiên sư, nếu không tồn tại nhân quả sinh tử sâu nặng, thì bị dính một chút oán khí cũng không phải chuyện lớn chỉ cần tịnh thân, lên hương trước Tổ sư gia, hành lễ thành tâm một bái, phần lớn tà khí sẽ tan biến sạch sẽ.
Nhưng với người thường, lời nguyền từ âm hồn đầy oán niệm lại là chuyện khác. Dù có mang pháp khí bên người, cũng chỉ cầm cự được nhất thời, không thể nào phòng thân cả đời.
Không lâu trước, Vinh Gia Minh từng bất ngờ ngất xỉu trên đường rời một buổi tiệc từ thiện, sau đó bị đưa gấp vào bệnh viện. Không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay sau đó, Quý Nam Tinh liền thấy có Thiên Sư bản địa đăng tin tìm mua pháp khí hộ thân với giá cực cao, nghe nói chính là người của Vinh Gia Minh.
Thế nhưng, pháp khí chân chính nào phải dễ kiếm như vậy?
Ngay cả rất nhiều thiên sư lão luyện cũng chỉ dám dựa vào chính khí bản thân, vài đạo bùa chú, hoặc một cây kiếm gỗ đào cùng vài xâu Ngũ Đế tiền.
Giống như chính Quý Nam Tinh, trên người cũng chỉ có hai món trọng bảo: Một chuỗi 36 viên cương châu, và một chiếc tiểu Kim Linh.
Cả hai đều là sư phụ cậu cho. Dù ông nghèo rớt mồng tơi, nhưng có một điều không thiếu là có nhiều pháp bảo trong tay.
Loại pháp khí này, cả nhà họ Quý cũng phải dựa vào mối thân tình với sư phụ mới miễn cưỡng có đủ mỗi người một món.
Còn loại thương nhân như Vinh Gia Minh, kẻ từng tranh thủ thời thế để kiếm tiền từ bất động sản, thì nếu đã từng mua được một món, đã có thể nói là may mắn trời cho, muốn có thêm cái thứ hai chỉ sợ là chuyện không dễ như tưởng tượng.
Nhưng nếu thật sự là pháp khí chân chính, thì tuyệt đối không dễ hư hỏng như vậy. Mà nếu đã hỏng, chỉ có hai khả năng:
Một là bị quỷ vật thực lực cực mạnh phá hoại. Hai là bản thân pháp khí vốn dĩ không chính đạo, bị hao tổn do dùng sai cách hoặc do người làm ra có ý đồ bất chính.
Nếu ở Ngọc Lan thị xuất hiện loại quỷ vật đáng sợ đến mức có thể làm hư pháp khí, thì Cục Quản Lý sớm đã có động thái, không thể im ắng đến vậy. Cho nên, khả năng cao nhất chính là nhân vi hư hao, tức pháp khí đó không phải đồ thật sự chính thống, hoặc căn bản không phải pháp khí gì hết.
Về sau, Quý Nam Tinh tra lại thời gian diễn ra buổi tiệc từ thiện đêm đó, lại phát hiện đúng lúc đó trùng khớp với đêm bọn họ bắt được quỷ anh, đồng thời cũng là lúc thiên sư Đồ Nghiệp Sơn bị bắt vì hành vi dùng người sống làm mồi nhử.
Chuỗi thời gian trước sau khớp đến kỳ lạ, rất nhiều chuyện mờ mịt lập tức trở nên rõ ràng.
Nói không chừng, thứ Vinh Gia Minh mang trên người căn bản không phải pháp khí lợi hại gì, mà là một món tà vật từ tay Đồ Nghiệp Sơn loại bàng môn tà đạo giấu trong lớp vỏ phong thủy trừ tà, nhưng thực chất là thứ tà khí âm độc. Nếu không phải vậy, làm sao trùng hợp đến mức vừa lúc Đồ Nghiệp Sơn ngã ngựa, thứ Vinh Gia Minh mang cũng ngay lập tức bị phá hỏng?
Sự việc này, không thể nào chỉ là trùng hợp.
Mà sáng sớm hôm nay, lý do Quý Nam Tinh dậy sớm như vậy lại không phải vì chuyện Tạ Phán Nhi lén chuồn ra ngoài mà là vì có người nhắn tin cho cậu trong Nhân Gian Võng.
Nhân Gian Võng là nơi các thiên sư khắp nơi kết nối, chia sẻ thông tin. Mỗi người ở đó đều dùng biệt danh hoặc danh hiệu thay vì tên thật, dù có kết án vụ việc cũng chỉ hiện biệt hiệu. Người ngoài chỉ có thể nhắn tin một lần duy nhất, trừ phi là bạn tốt. Sáng nay, cậu nhận được một lời nhắn, nội dung là muốn hỏi cụ thể tình hình của vụ án Hồ Tiểu Điệp.
Từ lúc pháp khí phòng thân của Vinh Gia Minh không còn tác dụng, nhà ông ta liên tục xảy ra dị tượng.
Từ trẻ con khóc giữa đêm, vết máu hiện trên trần nhà, nhiều lần suýt bị tai nạn giao thông cho đến việc bị đẩy suýt ngã gãy đầu khi xuống cầu thang mấy ngày trước.
Không tìm được Đồ Nghiệp Sơn, Vinh Gia Minh chỉ có thể tìm những thiên sư khác cầu cứu.
Có một thiên sư ban đầu còn tưởng rằng ông ta chỉ trêu chọc vài âm vật bình thường, xem đó là một vụ việc nhỏ, nên nhận lời. Nhưng càng xử lý càng thấy không đúng, không giống bị quỷ quấy rối đơn thuần, mà giống như bị nguyền rủa mang theo nhân quả oán niệm cực sâu.
Sau khi phát hiện có điều bất thường, vị thiên sư kia lập tức lên Nhân Gian Võng tìm kiếm tư liệu có liên quan, kết quả không ngờ lại tra được vụ việc Hồ Tiểu Điệp từng có liên hệ với Bất Động Sản Vinh Thịnh.
Lúc này, vị thiên sư đó mới quyết định nhắn tin riêng hỏi người từng trực tiếp xử lý vụ án để biết rõ chân tướng.
Sau khi đọc xong tin nhắn hồi đáp, Thanh Phong đóng điện thoại lại, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, lưng đau đến độ không thể cử động bình thường.
Vinh Gia Minh đã bị đau lưng hơn nửa tháng, lúc đầu chỉ là nhức mỏi lờ mờ, sau dần giống như có ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, nóng rát đau đớn không chịu nổi.
Từ cái ngày Phật bài hộ thân ông ta đeo trên người vô tình rơi xuống đất vỡ nát, vận đen liền kéo đến liên tục: Nửa đêm trong nhà có tiếng trẻ con chạy qua chạy lại; trên trần xuất hiện dấu tay máu; liên tiếp suýt bị tai nạn xe cộ do quỷ che mắt; mấy hôm trước khi xuống cầu thang, ông ta thậm chí còn cảm giác ai đó đẩy mạnh sau lưng nếu không phải ông ta kịp thời níu tay vịn, có lẽ cú ngã đó không chỉ trật tay mà là đập đầu chết tươi.
Hiện tại, ra khỏi nhà ông ta đều cần mấy chiếc xe bảo vệ đi trước mở đường, không dám đi thang máy, không dám lên cao ốc, chỉ mong nhốt mình trong một căn phòng kín không góc nhọn, bốn phía êm ái, không đụng chạm bất cứ vật gì nhưng cho dù như vậy, tình trạng của ông ta vẫn đang xấu đi từng ngày.
Vấn đề là: không một bác sĩ nào tìm ra nguyên nhân cơn đau lưng kỳ lạ này.
Vinh Gia Minh lại biết rất rõ. Ông ta hiểu chính là vì Phật bài vỡ, tiểu quỷ được nuôi dưỡng bên trong nổi giận phản phệ, mới khiến ông ta lâm vào thảm trạng hiện tại.
Vinh Gia Minh vốn tưởng đây chỉ là chuyện nhỏ, tìm lại thiên sư kia làm một lá bùa hoặc cúng tế lại tiểu quỷ là được, nhưng ai ngờ vị thiên sư kia như bốc hơi khỏi nhân gian, hỏi đâu cũng không ai biết tung tích.
Lúc này, nhìn người thanh niên trước mặt chính là thiên sư Thanh Phong, Vinh Gia Minh như nắm được tia hy vọng cuối cùng, vội cúi đầu cầu xin: “Đại sư, ngài xem giúp tôi tình trạng của tôi còn cứu được không? Tôi biết cung phụng tiểu quỷ là sai, nhưng trong giới làm ăn ai mà chẳng nuôi quỷ, chẳng qua là để cầu tài thôi! Nếu có thể, ngài giúp tôi nói chuyện với tiểu quỷ kia một chút, xem nó muốn lễ vật gì, tôi có thể đưa! Tôi xin ngài, giúp tôi một lần!”
Thanh Phong nhìn ông ta một cái, lắc đầu chậm rãi: “Xin lỗi. Dựa theo tình trạng hiện tại của ông chỉ sợ cần tìm người cao minh hơn tôi.”
Lời vừa dứt, sắc mặt ba người thân bên cạnh Vinh Gia Minh hai trai một gái lập tức sa sầm.
Người con trai cả nhíu chặt mày, vẻ mặt mang vài phần hung hãn, nghiến răng nói:
“Chẳng qua chỉ là một con tiểu quỷ thôi mà! Đại sư, chẳng lẽ không thể trực tiếp ra tay trừ khử nó luôn sao?!”
Lời của đại thiếu gia nhà họ Vinh còn chưa kịp nói hết, căn phòng vốn yên tĩnh bỗng chốc nổi lên trận gió lạnh lùa qua bốn phía. Cửa phòng như bị ai dùng sức đẩy mạnh, liên tục bật ra rồi lại đóng sầm, âm phong vô hình mang theo một luồng oán khí nặng nề lan tràn. Cửa sổ cũng bị chấn động vang lên loảng xoảng loảng xoảng, như sắp bung ra khỏi khung.
Người nhà họ Vinh trong phòng lập tức sợ đến nín thở, không ai dám động đậy. Cô con gái út càng hoảng hốt hơn, theo bản năng nhào tới túm chặt lấy tay áo hai người anh, run rẩy tìm kiếm cảm giác an toàn.
Thanh Phong lập tức châm lửa đốt một lá bùa màu vàng, miệng đồng thời niệm chú. Khi bùa cháy hết, tro tàn tan vào trong không khí, động tĩnh trong phòng mới dần dần lắng xuống, không khí âm u cũng rút đi phần nào.
Ánh mắt Thanh Phong lúc này trở nên lạnh lẽo, nhìn về phía người nhà họ Vinh, giọng điệu lạnh như băng: “Lúc trước nó giúp các người phát tài, các người thì thờ phung, hương khói đầy đủ coi nhưng giờ cắt đứt hương khói, chẳng những không xin lỗi, lại còn muốn trừ khử nó tiểu quỷ mà không nổi giận mới là chuyện lạ!”
Con trai thứ hai của Vinh Gia Minh vội vàng cúi đầu, nói lời xin lỗi thay anh cả:
“Thật xin lỗi đại sư, anh tôi nhất thời nóng nảy nói sai chỉ là ba tôi giờ thế này, thật sự gấp gáp quá. Đại sư, cầu ngài nghĩ cách giúp đỡ! Trừ số tiền thù lao như đã nói, nhà tôi nguyện tặng thêm vài trăm vạn để quyên góp cho tổ chức từ thiện, xem như bù đắp lỗi lầm. Ngài xem như vậy có được không?”
Thanh Phong đêm qua đã canh giữ tại đây một đêm, thậm chí vừa rồi còn phá trận pháp phong ấn để đưa tiểu quỷ ra ngoài. Lúc đó hắn mới thật sự hiểu được, sự tình nhà họ Vinh tuyệt đối không chỉ đơn giản là nuôi tiểu quỷ cầu tài.
Việc này quả thật đã vượt quá khả năng của hắn, nên giờ hắn cũng không do dự nữa, định rút lui hoàn toàn: “Chuyện này đã không còn là việc dùng tiền mà giải quyết được.
Tình huống của Vinh tiên sinh không chỉ là bị tiểu quỷ phản phệ, trên người ông ta còn mang theo dấu ấn nguyền rủa của một nữ quỷ. Những người từng chết liên quan đến Bất Động Sản Vinh Thịnh, tôi nghĩcác người hiểu rõ hơn tôi nhiều.”
Cô con gái út của Vinh Gia Minh sắc mặt tái nhợt, hoảng hốt mở miệng: “Cái đó… cái đó không phải đã được xử lý xong rồi sao?”
Lúc trước, gia đình họ vốn định nhờ Đồ Nghiệp Sơn ra tay giải quyết việc này. Nhưng sự việc lại bị làm lớn, chết quá nhiều người, đến mức khiến các cơ quan chức năng chú ý. Về sau họ mới biết, thì ra quốc gia còn có bộ phận chuyên trách xử lý những hiện tượng siêu nhiên như vậy.
Do đã kinh động đến Cục quản lý đặc thù hay Phòng giám sát gì đó, Đồ thiên sư liền cắt đứt liên hệ, không muốn tiếp tục dây dưa, luôn tìm cớ né tránh.
Cũng may về sau sóng gió coi như lắng xuống, sự việc dường như đã có người giải quyết xong, ít nhất bề ngoài là như vậy.
Thanh Phong lạnh nhạt nói: “Làm ác thì sớm muộn cũng phải trả giá. Một khi đã gây nghiệp, nhân quả báo ứng là điều không thể tránh khỏi. Nữ quỷ kia đúng là đã bị giải quyết, nhưng trước khi hồn phi phách tán, cô ta đã để lại lời nguyền.
Đừng nói chỉ riêng Vinh tiên sinh, ngay cả các người sợ là cuối cùng cũng khó thoát khỏi một chữ chết.”
Đại thiếu gia nhà họ Vinh nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, sự hoảng loạn càng chân thực hơn so với lúc nảy. Anh ta giật mình hỏi: “Ý anh là sao? Chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?”
Thanh Phong không trả lời ngay, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô, sau đó liếc nhìn nhà họ Vinh rồi nói: “Chuyện đó thật sự không dính líu đến các người?
Bánh bao tẩm máu người các người không ăn lấy một miếng nào sao?”
So với ba người trẻ tuổi vẫn đang luống cuống, Vinh Gia Minh cắn răng chịu đau, cố gắng chống người ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Chuyện nhà đất có rắc rối cũng đâu phải chúng tôi cố ý. Có lúc thời thế như vậy, chúng tôi cũng đã tìm nhiều cách để trấn an người dân, đã cố gắng giải quyết rồi. Đại sư, tôi không dám tự nhận đời mình làm được bao nhiêu việc tốt, nhưng tuyệt đối chưa từng hại chết mạng người nào!”
Dừng một chút, ông ta nghiến răng: “Có người chọn tự tử đó là vì họ yếu đuối, không chịu nổi áp lực. Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải tôi giết họ!”
Mặc dù không xuất thân từ đạo môn chính tông, thậm chí còn là người gặp phải vài chuyện dị thường khi trưởng thành mới bước vào con đường thiên sư, nhưng Thanh Phong lại có thiên tư đặc biệt. Dù không có Âm Dương Nhãn, chỉ cần là người nhạy cảm cũng có thể cảm nhận được những luồng khí hỗn loạn trong nhà họ Vinh. Mà loại khí tràng hỗn loạn này, phần lớn đều là hậu quả do việc làm thất đức mà ra.
Nếu lúc trước hắn không nghĩ đây chỉ là nhà giàu ham tiền mà nuôi tiểu quỷ, muốn cứu được mạng thì cứu, thì hắn đã chẳng nhận lời tới đây.
Nhưng giờ tận mắt chứng kiến luồng khí đen dày đặc, lại thêm những gì biết được từ vụ Hồ Tiểu Điệp, Thanh Phong đã hoàn toàn quyết định: Chuyện nhà họ Vinh hắn sẽ không quản.
Thanh Phong xoay người rời đi, buông một câu như dội gáo nước lạnh dập tắt tia hy vọng cuối cùng: “Xin lỗi, là tôi lực bất tòng tâm. Chuyện tiểu quỷ thì không khó, nhưng lời nguyền đang vây lấy các người thật sự không thể hóa giải. Tốt nhất nên đi tìm một cao nhân khác.”
Đại thiếu gia nhà họ Vinh còn muốn đuổi theo níu kéo, nhưng Vinh Gia Minh đã giơ tay cản lại, cười lạnh: “Đừng đuổi theo.
Người này không được thì đổi người khác!
Trên đời này không thể không có ai ra tay!”
Vinh Diệu Đồng ngồi thụp bên mép giường, sốt ruột đến mức sắp khóc:“Ba ơi, giờ phải làm sao đây? Cái lời nguyền đó phải phá giải kiểu gì? Chẳng lẽ vì con nữ quỷ đó mà cả nhà ta đều phải chết sao?”
Vinh Gia Minh lập tức biến sắc, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận: “Nói bậy! Lúc còn sống nó chỉ là đứa nghèo đến cái nhà rách còn không mua nổi, chết rồi thì có thể biến thành thứ gì ghê gớm được chắc! Văn Hàn, bên chỗ Đồ thiên sư vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Đại thiếu gia nhà họ Vinh lắc đầu: “Liên lạc kiểu gì cũng không được.”
Vinh Gia Minh mồ hôi lạnh túa ra đầy trán, cố nhịn cơn đau nóng rát phía sau lưng, ánh mắt loé lên một tia hung ác, giọng nói cố ép xuống: “Đi Thái Lan ngay lập tức tức.”
Nghe vậy, Văn Hàn lập tức hiểu ra ý ba mình.
Bọn họ từng cung phụng Phật bài, mà nói trắng ra, đó chính là âm bài nuôi tiểu quỷ, mà loại âm bài này vốn có nguồn gốc từ Thái Lan. Nếu muốn giải quyết tận gốc chuyện này, cách tốt nhất chính là tìm vu sư Thái Lan ra tay.
Còn về lời nguyền kia, biết đâu vu sư Thái cũng có cách giải.
Nhưng Vinh Gia Minh từ trước đến nay vốn không phải kẻ chỉ đặt trứng vào một giỏ. Khi bảo con trai lớn sang Thái Lan tìm vu sư, ông ta cũng đồng thời cho người vận dụng các mối quan hệ trong giới, âm thầm dò hỏi tung tích thiên sư nổi danh.
Sau một vòng chạy vạy tìm người, cuối cùng cũng nghe ngóng được tung tích của một vị thiên sư lợi hại: Thiên sư họ Yến, không ai rõ tên thật, ai nấy đều chỉ dám gọi một tiếng Yến thiên sư, chưa từng có ai dám gọi thẳng tên ông.
Ngặt nỗi, dạo gần đây Yến thiên sư không có mặt tại Ngọc Lan thị, nhưng lại nghe nói ông có hai đệ tử đắc ý, tuổi đời tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh thì cực kỳ lợi hại, thậm chí còn có người bảo rằng: “Chỉ cần Yến thiên sư không gật đầu, Diêm Vương cũng không dám thu hồn!”
Mà hai đồ đệ kia, đều được truyền dạy toàn bộ bản lĩnh. Muốn hóa giải âm hồn nguyền rủa mà nhà họ Vinh đang gặp phải? Chỉ cần mời được họ, vậy thì mạng sống coi như giữ được!
Cứ thế, đi một vòng lớn, xoay một hồi quanh co cuối cùng mối duyên số vẫn đưa họ tìm tới Quý Nam Tinh.