Người nhà họ Vinh hành động cực nhanh hoặc cũng có thể nói là, có tiền thì đến ma cũng sai khiến được. Chưa đến một tuần đã mời được một vị vu sư cực kỳ lợi hại.

Vu sư tên là Kunda, ở Thái Lan cực có tiếng trong việc chế tạo âm bài. Nghe nói không ít ngôi sao quốc tế cũng đích thân tìm đến ông ta để cầu âm bài.

Ngoài âm bài, vị đại sư Kunda này còn có nghiên cứu trong các loại chú thuật âm hồn. Vì vậy, nhà họ Vinh lần này thật sự không tiếc tiền, chỉ hy vọng có thể “dùng tiền giải họa”.

Tình trạng của Vinh Gia Minh đã rất tệ, ban đầu lưng ông ta chỉ có dấu ấn tay đen sì to bằng bàn tay người lớn, mà chưa đến một tuần sau, toàn bộ phần lưng đều đã bị lan rộng. Trước kia ông ta còn có thể gắng gượng ngồi dậy đôi chút, giờ thì chỉ có thể nằm úp sấp trên giường, chỉ cần hơi cử động là đau đến tận tim gan, như thể bị xé nát.

Tiểu quỷ trong nhà thì họ cũng đang cố gắng hết cách để trấn an. Lúc trước thỉnh âm bài về, Đồ đại sư từng dặn phải tiến hành từ từ, từng bước một: cho ăn ngon, đối đãi tử tế, một lúc không thể dồn dập quá nhiều bằng không sẽ biến tiểu quỷ thành quái vật.

Cho nên khi đại thiếu gia nhà họ Vinh bay sang Thái Lan mời đại sư, cả nhà thật sự đã không còn cách nào khác, chỉ còn biết gom đủ thứ đồ chơi và đồ ăn vặt để cung phụng tiểu quỷ. Nhưng trước đây cũng chưa từng cho nhiều đến vậy. Mới đầu mấy thứ đó còn giúp ổn định được đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau, đồ chơi chất đống và bánh kẹo tràn đầy cũng không thể làm tiểu quỷ hài lòng nữa.

Cho đến khi hai con chó săn lớn trong nhà bị tiểu quỷ cắn chết, tình hình trong nhà lại lần nữa xấu đi hoàn toàn.

Trước kia, tiểu quỷ chỉ là phá phách, chạy nhảy ban đêm, quậy phá đồ đạc, hoặc đẩy người lung tung. Nhưng từ sau vụ cắn chết chó săn, mọi người trong nhà họ Vinh đều cảm nhận rất rõ: tiểu quỷ đã hóa thành ác quỷ.

Lúc này, Vinh Diệu Đồng, con gái út trong nhà, đang co rút ở một góc trong vườn hoa, dù đang là giữa trưa trời nắng chang chang, cô vẫn chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào từ mặt trời, toàn thân run lẩy bẩy lạnh như băng. Quần áo trên người nhăn nhúm lấm lem, chẳng còn lấy một chút tinh xảo như ngày trước, cả người chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi.

Cho đến khi một tiếng động rất khẽ truyền đến, Vinh Diệu Đồng lập tức đồng tử co rút, ánh mắt hoảng loạn đảo quanh tìm một chỗ nào đó để trốn, nhưng còn chưa kịp động đậy, một tràng cười khanh khách đã vang lên.

Ánh sáng trong vườn hoa bị u ám bao phủ. Một tiểu quỷ với làn da trắng bệch như xác chết lặng lẽ thò đầu ra từ bụi cây, trên mặt là một cái miệng đầy những hàm răng sắc nhọn không giống người, hai tròng mắt đen sì gắt gao nhìn chằm chằm vào Vinh Diệu Đồng: “Chị, em tìm được chị rồi nha”

Quỷ khóc vang vọng bốn phía, đôi mắt tràn đầy tà ý khóa chặt lấy cô.

Vinh Diệu Đồng sợ đến mềm nhũn cả hai chân, mấy lần định bò dậy nhưng đều ngã ngồi trở lại, toàn thân run rẩy van xin, giọng nói run rẩy đầy hoảng loạn: “Xin tha cho tôi muốn gì tôi cũng cho! Đồ chơi, đồ ăn vặt, chó, thích chó đúng không? Tôi sẽ mua thật nhiều, thật nhiều chó xin tha cho tôi.”

Nhưng tiểu quỷ căn bản không nghe cô nói gì cả trò chơi trốn tìm đã kết thúc, nó đói rồi.

Không chút do dự, nó nhào lên, ôm chặt lấy chân cô rồi há to cái miệng đầy máu cắn xuống.

Một tiếng thét gào thê lương vang vọng khắp trang viên. Đáng tiếc, nơi đây đã bị quỷ khí nặng nề bao phủ, đến mức ngay cả một con chim bay ngang cũng không có.

Vinh Diệu Đồng không muốn chết ở đây. Dù đùi đau đến nỗi gần như mất cảm giác, cô vẫn cố gắng giãy giụa bò đi, cố thoát khỏi con quỷ đang ngoạm lấy chân mình.

Cô không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến mức này.

Sau khi anh cả rời đi, tiểu quỷ dù có quậy phá, cũng chỉ là chút ác ý trẻ con. Nhưng từ lúc họ tăng đồ cúng tế ngày càng nhiều, tiểu quỷ dường như cũng ngày càng hung ác hơn cho đến hôm nay, nó hiện thân trực tiếp tấn công người.

Ban đầu, họ còn tưởng cung phụng thêm sẽ làm nó hài lòng, ai ngờ ngược lại, càng nuôi lại càng mất kiểm soát. Đến khi muốn bỏ trốn, thì đã không còn đường lui.

Trang viên này từng là biểu tượng cho quyền lực và tài sản của nhà họ Vinh giờ chẳng khác gì một nơi bị nguyền rủa. Cô và anh hai từng dùng đủ cách để rời khỏi, thậm chí rắc máu chó săn vừa chết để trừ tà, nhưng vẫn không thể bước ra khỏi cánh cổng.

Đúng lúc này, âm thanh xe hơi đến gần mỗi lúc một rõ.

Tưởng mình sẽ chết hôm nay, Vinh Diệu Đồng lập tức bật lên ý chí sống mãnh liệt, cô kéo lê cái chân bê bết máu chạy về phía chiếc xe vừa mới tiến vào trang viên.

Vinh Văn Hàn chưa đợi xe dừng hẳn đã mở cửa nhảy xuống, vội vã đỡ lấy cô em gái đang đứng cũng không vững. Nhìn cô toàn thân dính máu, đầu tóc rối bời, bộ dáng thê thảm đến không nhận ra, hắn sợ đến biến sắc: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Vinh Diệu Đồng gắt gao nắm lấy tay áo anh, khóc đến nghẹn cả hơi thở: “Anh hai chết rồi bị tiểu quỷ giết rồi chúng em ra không được, ra thế nào cũng không được! Điện thoại cũng không có tín hiệu! Anh cả em sợ lắm, em thật sự rất sợ.”

Nghe thấy em trai đã bị giết, Vinh Văn Hàn đầu tiên là sững sờ, sau đó trong ánh mắt chợt lóe lên thứ gì đó khó nói nhưng rất nhanh hắn liền thu lại cảm xúc, xoay người nhìn về phía đại sư mà họ đã tốn tiền lớn mời đến: “Đại sư! Xin ngài cứu lấy người nhà tôi!”

Kunda nhìn quanh trang viên lộng lẫy giờ đã bị âm khí dày đặc bao phủ, miệng lẩm bẩm mấy câu tiếng Thái.

Người đồ đệ hiểu tiếng Trung của ông lập tức phiên dịch lại: “Sư phụ tôi nói nơi này sát khí quá nặng, âm đồng đã giết người đổ máu, đang trong quá trình trưởng thành sắp biến thành hung linh.”

Vinh Văn Hàn đỡ lấy em gái vẫn còn run rẩy, vội vàng hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Đại sư có cách gì không?”

Đồ đệ gật đầu: “Sư phụ nói, phải đi vào trong xem kỹ mới có thể phán đoán.”

Vừa nghe đến phải bước vào biệt thự, Vinh Diệu Đồng lập tức run rẩy, sắc mặt trắng bệch, giọng gần như nghẹn lại: "Thi… thi thể của anh hai ở ngay phòng khách, em… em không dám vào”

Vinh Văn Hàn nhẹ giọng trấn an: “Không sao đâu, đừng sợ có đại sư ở đây, nhất định sẽ cứu được. Còn ba đâu?”

Vinh Diệu Đồng lắc đầu liên tục: “Ba ở trên lầu… em… em không biết ba sao rồi”

Kunda dẫn đầu bước thẳng vào, vẻ mặt bình thản đến dị thường. Đồ đệ theo sát phía sau, hai anh em nhà họ Vinh dù vô cùng sợ hãi nhưng cũng không dám rời khỏi đại sư quá xa, chỉ có thể cắn răng theo vào.

Dù đã tự trấn an mình phải chuẩn bị tinh thần, nhưng vừa mở cửa bước vào, cảnh tượng đập vào mắt vẫn khiến sắc mặt Vinh Văn Hàn tái mét, một cái đầu người bị treo lủng lẳng trên đèn chùm pha lê, máu khô loang lổ từ trần nhà rơi xuống, cả căn phòng nồng nặc mùi tanh lẫn âm khí.

Ngay cả đồ đệ Kunda, người từng đi theo sư phụ dạo qua không ít nơi quỷ dị, cũng không kìm được mà rợn tóc gáy sắc mặt trắng bệch.

Đúng lúc ấy, từ tầng lầu trên truyền xuống một tràng tiếng cười trẻ con trong trẻo.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên: một đứa trẻ nhỏ đang ngồi xổm trên lan can tầng hai, tay vịn lấy lan can, cúi đầu nhìn xuống bọn họ, nụ cười quỷ dị đến tận mang tai vẻ mặt hoàn toàn không giống người sống.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, “rầm” một tiếng, chiếc đèn chùm pha lê trên trần bất ngờ đứt gãy, mọi người vội vàng né tránh. Trong tiếng va chạm ầm ĩ, chiếc đèn chùm xa hoa vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn tung tóe.

Mà cái đầu người vốn bị buộc trên đèn, giờ lăn lộc cộc lộc cộc xuống, dừng ngay dưới chân hai anh em nhà họ Vinh.

Vinh Diệu Đồng thét lên một tiếng thật to, vừa bò vừa lăn ra phía sau, sợ hãi tột độ.

Vinh Văn Hàn nhìn thấy đầu em trai, đối diện với đôi mắt mở trừng trừng không nhắm được kia, sắc mặt hắn trắng bệch, quay đầu ói ngay tại chỗ.

Kunda ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, nơi tiểu quỷ vừa xuất hiện. Nhưng bây giờ, nó đã biến mất.

Ngay khoảnh khắc sau, phía sau lưng vang lên tiếng bước chân lặng lẽ.

Không chút hoảng loạn, Kunda dùng một tay cuốn lấy Phật bài màu vàng, tay còn lại thò vào túi vải bố, móc ra một nắm gạo đã được chú ngữ, rải thẳng ra phía sau.

Chỉ thấy tiểu quỷ vừa ló ra đã bị văng trúng, thét lên một tiếng thảm thiết rồi nhanh chóng chạy trốn mất dạng.

Vinh Văn Hàn ánh mắt sáng rực: “Đại sư! Ngài có cách đối phó với nó phải không?”

Kunda nói mấy câu tiếng Thái, đồ đệ bên cạnh lập tức phiên dịch: “Sư phụ nói tiểu quỷ không khó đối phó, cái khó là oán khí và lời nguyền đang tràn ngập trong căn nhà này. Chúng ta cần lên tầng trên xem trước, sư phụ nói ba các người hẳn vẫn còn sống.”

Không còn tiểu quỷ ngăn cản, mấy người nhanh chóng đi lên lầu.

Quả nhiên, Vinh Gia Minh vẫn còn sống  nhưng tình trạng còn thảm hơn cả cái chết.

Ông ta nằm rũ trên giường, toàn bộ lưng đã hiện lên một đồ án dữ tợn mang hình dáng giống mặt quỷ, được vẽ bằng sắc đen sẫm. Hoa văn đó như một gương mặt ma quái đang gào thét, giãy giụa, tựa hồ muốn xé toạc da thịt ông ta từ bên trong mà chui ra.

Vinh Gia Minh trông tiều tụy đến mức không còn nhận ra, gầy trơ xương, ánh mắt trũng sâu, chỉ còn chút hơi tàn để không chết hẳn.

Vinh Diệu Đồng nhìn thấy ba mình như vậy, không nhịn được mà òa khóc, vừa sợ vừa đau, chân tay run rẩy không nhấc nổi.

Vinh Văn Hàn thì quay mặt đi, không dám nhìn thêm nữa.

Nghe thấy tiếng động, Vinh Gia Minh khó khăn ngẩng đầu, thấy được con trai cả cùng hai gương mặt lạ đi cùng, đôi mắt ông ta đẫm nước, tràn đầy van xin, giọng nói khản đặc nghẹn ngào: “Cứu… cứu tôi… đại sư… xin ngài cứu tôi…”

Vinh Văn Hàn quay sang hỏi: “Đại sư, ba tôi… chuyện này phải làm sao? Lời nguyền trên người ông ấy có thể giải được không?”

Lúc này Vinh Diệu Đồng mới liếc qua lưng cha mình, vừa nhìn một cái liền sợ đến tái mặt, quay ngoắt đầu đi, ôm chặt lấy tay áo anh trai, giọng run run: “Anh… cái kia… cái kia có phải là… quỷ diện sang không?”

Đồ đệ của Kunda nói: “Đây không phải Quỷ Diện Sang. Nếu thật sự là Quỷ Diện Sang thì còn dễ giải quyết. Cái này là oán chú một loại chú thuật kết tinh từ oán khí cực mạnh. Nhà các người rốt cuộc đã gây ra chuyện tàn nhẫn đến mức nào mà lại chiêu dụ được loại oán niệm khủng khiếp như thế?”

Vinh Văn Hàn cau mày, giọng mang theo chút áy náy và bất lực: “Nhà tôi làm trong ngành bất động sản. Mấy năm nay kinh tế xuống dốc, mấy dự án của công ty đều thất bại, tài chính đứt gãy. Vì thế, có một dự án nhà ở bị bỏ dở dang, một cô gái dùng toàn bộ tích cóp cả đời để mua căn hộ đó. Chúng tôi… cũng rất tiếc nuối. Cũng đã cố gắng đền bù. Nhưng cô gái ấy suy sụp quá mức đã nhảy lầu tự sát. Sau khi chết, oán linh không tiêu tán, không lâu trước còn giết chết rất nhiều người nữa”

Kunda híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vinh Văn Hàn, mở miệng nói mấy câu tiếng Thái.

Đồ đệ nhanh chóng phiên dịch: “Sư phụ tôi hỏi nữ quỷ ấy hiện tại đang ở đâu?”

Vinh Văn Hàn đáp: “Nữ quỷ đã bị thiên sư ở chỗ chúng tôi tiêu trừ rồi. Nhưng nghe nói trước khi hồn phi phách tán, cô ta đã hạ một lời nguyền, nguyền lên người ba tôi. Đại sư, xin ngài giúp đỡ. Tôi biết chuyện này rất khó giải, nhưng chúng tôi sẽ hậu tạ xứng đáng.”

Kunda đi tới bên giường của Vinh Gia Minh, lấy ra một cái chén vàng, đổ vào đó một nắm gạo đã niệm chú. Sau đó lại lấy một cái bình thủy tinh lớn, đổ nước từ bên trong ra, hòa cùng gạo.

Dùng hai ngón tay khuấy ba vòng, Kunda lấy một nắm gạo ướt, dán thẳng lên lưng của Vinh Gia Minh.

Chỉ nghe Vinh Gia Minh hét lên thảm thiết, đau đớn như bị xé xác. Nhưng đồng thời, lưng ông ta bắt đầu bốc lên làn khí đen đặc sệt.

Một lúc sau, Kunda lắc đầu.

Vinh Văn Hàn lập tức căng thẳng hỏi: “Đại sư nói gì vậy?”

Đồ đệ nói: “Sư phụ tôi nói nữ quỷ đó vẫn chưa tiêu tán hoàn toàn, vì vậy chú oán trên người ba anh mới mạnh đến thế.

Muốn giải quyết cũng không phải không có cách. Một là hoàn toàn tiêu diệt nữ quỷ kia, hai là dán phù chú lên người ba anh, tạm thời áp chế lời nguyền.”

Vinh Văn Hàn hỏi: “Áp chế tức là không thể xóa bỏ triệt để?”

Đồ đệ gật đầu: “Có thể. Nhưng muốn giải tận gốc, các người phải thành tâm hối cải, bán sạch gia sản mà bồi thường sai lầm, từ nay ăn chay niệm Phật, tích công đức làm việc thiện. Như vậy, lực chú oán trên người ba anh sẽ được công đức dần dần hóa giải.”

Vinh Diệu Đồng đang què chân ngồi một bên, nghe vậy không nhịn được quay sang nhìn ba mình rồi lại nhìn anh cả. Cô ta đương nhiên không muốn ăn chay niệm Phật cả đời, nhưng tình thế lúc này chỉ có thể trông chờ vào quyết định của anh trai.

Vinh Văn Hàn ngẩng đầu hỏi tiếp: “Nếu chỉ áp chế thì phù chú này có thể duy trì được bao lâu?”

Đồ đệ lại hỏi Kunda, rồi phiên dịch: “Sư phụ tôi nói phù chú chỉ là tạm thời. Nếu sau này các người làm nhiều việc thiện, phù chú sẽ giữ được lâu dài. Còn nếu tiếp tục làm điều ác, oán khí sẽ lại bùng phát trở lại, ba bốn năm sau, hoặc mười năm sau, chú oán sẽ lại bùng lên, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội thứ hai.”

Vinh Văn Hàn trầm ngâm, rồi hỏi: “Vậy nếu hoàn toàn tiêu diệt nữ quỷ thì sao?”

Kunda và đồ đệ thoáng nhìn nhau biểu cảm như thể đã đoán được người như Vinh Văn Hàn sẽ hỏi đến bước này.

Họ từng thấy quá nhiều kẻ giàu có phạm phải lỗi lầm mà không thật sự ăn năn. Nếu bọn họ thực lòng hối cải, oán khí cũng đã chẳng đến mức trở nên đáng sợ như hiện tại.

Lúc đang phơi nắng ngủ trưa trong nhà, Quý Nam Tinh bỗng mở mắt ra ngay khi nghe thấy một tiếng leng keng rất nhẹ, rồi đứng dậy từ ghế bập bênh, đi thẳng về phía phòng nhỏ thờ tổ sư.

Tạ Phán Nhi lúc ấy đang ôm iPad, nép mình vào một góc tránh ánh mặt trời, thấy Quý Nam Tinh đi vào căn phòng nhỏ đó mà không đóng cửa lại, thì lén lút chuồn theo, định ngửi trộm mùi hương bên trong.

Cô không phải định ăn vụng hương, chỉ là muốn ngửi thử thôi. Hương mà tiểu thiên sư dâng cho tổ sư mỗi ngày rõ ràng tốt hơn nhiều so với thứ cô được dùng. Dù Tạ Phán Nhi không có gan tranh giành hương với tổ sư gia người ta, nhưng chỉ ngửi một chút thôi thì chắc không quá đáng đi?

Kết quả vừa thò đầu vào đã thấy chiếc lục lạc vàng nhỏ đặt trên bàn thờ đang tự mình rung nhẹ.

Tạ Phán Nhi hiếu kỳ hỏi: “Nó tự rung à? Không lẽ có quỷ tới?”

Quý Nam Tinh cầm lấy lục lạc, lắc nhẹ một cái, tức thì từ trong đó tỏa ra vài luồng âm khí lẫn tro khói mờ nhạt.

Sắc mặt Quý Nam Tinh lạnh đi. Nhìn dáng vẻ thì biết, cái lão làm bất động sản kia quả thật đã mời về một pháp sư có chút bản lĩnh, hơn nữa còn muốn triệt để giải trừ lời nguyền.

Chỉ tiếc là tuy bản lĩnh có, nhưng không nhiều lắm.

Quý Nam Tinh vốn để lại cho người một con đường sống, cho quỷ một tia sinh cơ. Thế mà bây giờ bọn họ lại muốn tước đoạt sạch sẽ sinh cơ của quỷ, thì cũng không thể trách quỷ muốn phản kháng.

Cậu mở ngăn tủ, lấy ra một lọ bột đỏ ánh vàng, hòa trộn thành hỗn hợp, rồi ở hướng Đông Bắc của căn phòng vẽ thành một vòng tròn, sau đó đặt vào giữa vòng một cái thau đồng đen.

Tiếp đó, cậu lấy ra mười tờ vàng mã hình thỏi kim nguyên bảo to như bàn tay, vừa chuẩn bị vừa lạnh nhạt nói với Tạ Phán Nhi đang lén nhìn từ khe cửa: “Không muốn bị âm sai lôi đi thì đóng cửa lại, rồi tránh xa một chút.”

Tạ Phán Nhi dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết rõ mình hiện tại nhất định không nên ở lại, bèn lập tức đóng cửa phòng lại. Thậm chí cảm thấy trong nhà cũng không an toàn, cô chạy hẳn ra ngoài, rồi lại cảm thấy ngoài cửa cũng không chắc đã ổn, cuối cùng dứt khoát trượt xuống thang lầu, hận không thể càng rời xa càng tốt.

Quý Nam Tinh khẽ cười, vung tay một cái, rèm cửa trong phòng khép lại hoàn toàn. Không còn ánh sáng mặt trời nào lọt vào, căn phòng lúc này chỉ còn ánh nến trên bàn thờ lập lòe chiếu sáng.

Quý Nam Tinh bấm tay kết ấn, gương mặt thanh tú như ngọc thoáng nghiêm lại, thấp giọng niệm chú quỷ môn. Từng câu từng chữ lạnh lẽo vang lên, bụi phấn vàng ánh kim rắc thành một vòng tròn theo thuật chú, trong nháy mắt bốc cháy không cần lửa.

Cậu từng bước thả từng thỏi kim nguyên bảo vào ngọn lửa cháy trong chiếc thau đồng đen, miệng rõ ràng niệm từng câu:

“Nay có oan hồn mang oan, không nơi giãi bày, đệ tử đời thứ mười bảy của Xá Sơn là Quý Nam Tinh xin mở Quỷ Môn, cho hồn phách hiển linh, trình bày nỗi oan khuất của mình, lấy công đức kim nguyên bảo làm vật dẫn, khẩn cầu Thượng Thanh, Hạ Phủ xét lại nghiệp báo kiếp trước, định đoạt số phận luân hồi cho đời sau.

Lời vừa dứt, ngọn lửa trong thau đột ngột bùng lên cao, cháy sáng hừng hực. Quý Nam Tinh không chần chừ, đem toàn bộ kim nguyên bảo còn lại đều ném vào trong lửa, rồi lắc nhẹ lục lạc vàng trong tay.

Một đoàn khí mờ mịt mang hình người từ lục lạc bay ra, như khói như sương. Quý Nam Tinh nhìn kỹ rồi thấp giọng gọi: “Đi thôi, gõ cổ minh oan, vì chính mình mà đòi lại công đạo.”

Ánh lửa dần dần xoắn lại, tạo thành hình dáng xiềng xích đỏ như máu. Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe được tiếng xích sắt kéo lê lạo xạo trên mặt đất.

Hồ Tiểu Điệp, hóa thành hình thể mơ hồ của một nữ quỷ, phiêu du tiến vào giữa vòng lửa. Thân thể vốn lờ mờ mỏng manh của cô lúc này bắt đầu ngưng tụ lại, ánh mắt cũng từ hỗn độn dần trở nên tỉnh táo.

Trước khi đi, cô quay đầu lại nhìn Quý Nam Tinh một cái người đã từng ngăn cô báo thù, khiến cô oán hận thấu xương.

Nhưng lần này, cô không còn oán hận trong mắt nữa, chỉ yên lặng mấp máy môi như nói lời cảm ơn, rồi dang rộng hai tay, dũng cảm lao vào biển lửa đang cháy rừng rực.

Ngay khoảnh khắc Hồ Tiểu Điệp tan biến, vòng lửa do bụi phấn bốc cháy cũng vụt tắt trong tích tắc, chiếc thau đồng trống rỗng không còn gì sót lại ngay cả tro tàn cũng không còn.

Quý Nam Tinh đứng trước thau lặng lẽ, nhẹ thở dài.

Cậu vốn định chờ đến khi chú oán trên người lão bất động sản có kết quả, đợi đến lúc Hồ Tiểu Điệp thở phào thanh thản rồi mới siêu độ cô.

Không ngờ cuối cùng vẫn phải mở quỷ môn, để cô tự mình đánh Minh Oan Cổ.

Mỗi tiếng trống vang lên, là một tiếng chấn động xuyên thấu địa phủ, ngay cả âm hồn bình thường cũng khó chịu đựng nổi huống chi Hồ Tiểu Điệp hiện giờ chỉ còn một hồn một phách, vô cùng yếu ớt.

Nếu không có ý chí mạnh mẽ tuyệt đối, mười hồi trống minh oan cổ, e là không thể gõ xuống nổi.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất để cô đòi lại công bằng cho mình, cũng là cơ hội duy nhất để vào lại luân hồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play