Mở đầu video là hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp đang ngồi trước ống kính. Ngũ quan cô tinh xảo, mái tóc dài đen nhánh, vẻ ngoài ngoan ngoãn dịu dàng. Cô gái khẽ mỉm cười với ống kính, đôi mắt sáng ngời chỉ trong thoáng chốc đã khiến người xem cảm thấy mềm lòng.
Không ngờ ngay sau đó, cô gái lại mở miệng nói: “Cô Lương, khi cô nhìn thấy đoạn video này, chắc em đã không còn nữa rồi. Nếu cái chết của em khiến cô đau lòng, vậy em chỉ mong cô đừng buồn quá lâu. Bởi vì với em, cái chết không phải là đau khổ, mà là một sự giải thoát.”
“Em sinh ra trong một gia đình rất bình thường. Bình thường đến mức trọng nam khinh nữ cũng là điều đương nhiên. Bình thường như rất nhiều đứa trẻ chưa từng được yêu thương khác, từ khi biết nhận thức, em đã không một lần được thiên vị.”
“Em tên là Tạ Phán Nhi. Một cái tên nghe rất dễ thương. Nhưng thực tế, cái tên này chỉ mang theo một ước vọng duy nhất, mong em là một đứa con trai. Năm em bảy tuổi, em trai em ra đời, và từ đó cuộc sống của em bị đảo lộn. Đảo lộn không phải vì bảy năm trước đó em sống quá hạnh phúc, mà vì chỉ sau bảy tuổi, em mới biết cha mẹ mình có thể tốt như thế nào.”
“Thì ra họ cũng biết kiên nhẫn. Họ không phải ai cũng mắng chửi hoặc tát một cái không cần lý do. Thì ra họ cũng có thể nhẹ nhàng dịu dàng, cũng biết mỉm cười âu yếm. Họ không phải lúc nào cũng chỉ cau có, lạnh lùng. Thì ra họ cũng thích trẻ con, chỉ là họ không thích em vì em là con gái.”
“Trong ngôi nhà đó, em không có tư cách đòi hỏi bất cứ điều gì. Cũng không có quyền khóc, không có quyền làm ầm lên. Cho em một bữa ăn, một bộ quần áo đối với họ mà nói, đã là ân huệ lớn lao. Họ cho em đi học cũng không phải vì thương yêu, mà chỉ vì thể diện của một gia đình thành phố. Em nghĩ nếu em sinh ra ở nông thôn, có khi ngay cả tư cách được đi học em cũng không có. Dù chỉ là ăn thêm một viên kẹo, cũng bị mắng là không biết xấu hổ, đi tranh đồ của em trai.”
“Trong vô số ngày đêm, em vật lộn giữa cái chết và sự chịu đựng, hết lần này đến lần khác. Vết thương trên cơ thể rồi sẽ lành, nhưng vết thương trong lòng chỉ ngày càng sâu thêm. Rất nhiều người nói: trẻ con thì có thể có suy nghĩ gì, cho nó cái kẹo là nó vui rồi. Nhưng em đã 18 tuổi. 18 năm cuộc đời, em chưa từng nhận được một viên kẹo nào. Em từng nghĩ chỉ cần lớn lên là có thể thoát khỏi tất cả, nhưng rồi em phát hiện ra: mình không thoát được.”
“Họ nhốt em trong phòng, nói nếu em không điền nguyện vọng đại học theo ý họ, họ sẽ nhốt em thêm hai năm nữa, đợi đến khi có thể gả chồng thì bán em đi cho được giá. Họ còn dọa sẽ đánh gãy chân em, thà để em ngồi xe lăn cả đời còn hơn để em rời khỏi họ.”
Tạ Phán Nhi nghiêng đầu, khẽ cười với ống kính: “Cách thoát khỏi không nhiều nên em chọn cách đơn giản nhất: chết.”
“Em rất thích nhảy múa. Em còn nhớ lần đầu tiên em lén tập nhảy trong phòng nhạc trống không, bị cô giáo phát hiện, em đã hoảng sợ đến thế nào. Nhưng là cô, cô Lương người đầu tiên khen em: ‘Nhảy đẹp lắm’. Đó là lần đầu tiên trong đời em được một lời khen.”
“Cô là người nói với em rằng: giấc mơ là có cánh, có thể đưa em đi thật xa. Em vẫn luôn mong chờ đôi cánh của mình lớn lên, có thể mang em rời khỏi nơi đó. Lần duy nhất em được ăn bánh sinh nhật là do cô mua cho em. Thì ra kem bơ lại ngọt đến thế. Hình ảnh cô mỉm cười nhìn em nhảy múa, đến tận bây giờ em vẫn nhớ. Thì ra được người ta công nhận, không nhất thiết phải là nụ cười hạnh phúc, mà cũng có thể là những giọt nước mắt nghẹn ngào.”
“Em vẫn còn nhớ rõ hôm đó mình đã khóc rất lâu, rất lâu. Cô nói không sao đâu, em còn trẻ, hiện giờ chỉ là giai đoạn khó khăn tạm thời, gắng chịu đựng một chút, rồi mọi chuyện sẽ qua. Cô còn nói, cô cũng có một đứa con gái thích nhảy múa, nhìn em cô lại nhớ đến con bé. Lúc đó em đã khát khao biết bao, giá mà em là con gái của cô. Nếu em là con gái cô, có lẽ đôi cánh của em thực sự sẽ lớn lên được.”
“Cô Lương em có thể nhảy một lần cuối cho cô xem không? Nếu có kiếp sau, em muốn làm con gái của cô.”
Một luồng ánh sáng chiếu xuống, cô gái mặc váy múa bước ra giữa sân khấu. Cô uyển chuyển như nước chảy, xoay tròn, tung người, lướt đi như gió, làn váy lam mỏng manh lấp lánh như cánh bướm bay lượn giữa ánh sáng.
Dưới ánh đèn, điệu múa của cô đẹp đến lặng người, tựa như tinh linh bước ra từ trong mộng.
Một cô gái tuyệt vời như thế, đầy thiên phú và dịu dàng, lại bị vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám.
Bản nhạc kết thúc. Ánh sáng cũng dần tắt. Màn đêm nuốt trọn bóng hình cô gái nhỏ như cuộc đời em, cuối cùng tan biến vào bóng tối.
Đoạn video ấy phát ra, không ít người xem xong đã lặng người rơi nước mắt. Một gia đình tàn nhẫn, đã hủy hoại một thiếu nữ đẹp đẽ, tài hoa, chỉ vì cô không phải là con trai.
Lại nhìn về Dương Linh trong đoạn phỏng vấn trước, gương mặt đáng thương khóc lóc kể lể, nghe những lời biện minh vừa ích kỷ vừa giả tạo kia bỗng chốc trở nên vô cùng châm chọc và trơ trẽn.
Không cần đến bất kỳ bài “thanh minh” nào. Chỉ một đoạn video từ chính người trong cuộc đã đủ đập tan mọi lời ngụy biện. Không phải vì giáo viên vô tâm mà vì sự tàn bạo của tư tưởng trọng nam khinh nữ, đã bóp chết một sinh mệnh rực rỡ.
---
Ở một nơi khác, Lương Chung Ý đóng kín cửa, ngắt mạng, lặng lẽ ngồi suy nghĩ. Suy nghĩ về cuộc đời mình. Suy nghĩ xem con đường giáo dục mà cô đã đi có còn nên tiếp tục nữa không.
Cuộc sống hiện tại của cô đầy rẫy thói quen. Đến mức nhiều thói quen đã trở thành một phần của sự chết lặng trong tâm hồn. Bởi vậy, dù sự nghiệp kết thúc, cô cũng cảm thấy dường như chẳng còn gì quan trọng nữa.
Mãi đến khi một người đồng nghiệp thân thiết, người từng rất hiểu và gắn bó với cô gửi cho Lương Chung Ý đoạn video đó, đoạn video mà Tạ Phán Nhi cười nói rằng kiếp sau muốn làm con gái của cô thì cuối cùng, cô cũng không kìm được nữa mà bật khóc nức nở.
Trong khoảnh khắc ấy, cô bỗng như ngộ ra ý nghĩa thật sự của hai chữ "giáo dục". Không chỉ là dạy tri thức mà còn là người dẫn đường, là thắp sáng, là trao cho những đứa trẻ đang bị đối xử bất công một khả năng được cứu rỗi.
Diễn biến sự việc lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Không ai ngờ, Tạ Phán Nhi đã chết nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn còn một đoạn video chưa từng được công bố mãi cho đến hôm nay.
Người ta bắt đầu tò mò đoạn video đó vốn ở trong tay ai? Vì sao khi cô qua đời lại không công bố? Phải chăng nếu không có tai nạn xe đẩy vụ việc lên thành tiêu điểm dư luận, đoạn video ấy sẽ mãi mãi bị vùi lấp?
Nhưng những câu hỏi ấy bây giờ không còn quan trọng. Quan trọng là, chân tướng đã lộ rõ. Cái chết của Tạ Phán Nhi không còn bị những kẻ cố tình nhắm mắt làm ngơ bóp méo thêm nữa.
Dưới đoạn video, vô số bình luận lần lượt xuất hiện. Đa phần là đau xót, là tiếc thương.
Nhưng cũng có một vài giọng nói khó hiểu vang lên giữa biển người: “Đã có dũng khí nhảy lầu, sao không dứt khoát bỏ trốn đi? Đổi thành phố khác, ráng học rồi đi du học, chẳng phải là có thể thoát hẳn sao?”
Có người khác liền phản bác: “Nhà giam không phải ngày một ngày hai mà thành. Với người ngoài thì hai chữ 'rời đi' nghe thật dễ dàng, nhưng với cô ấy một đứa trẻ bị thao túng và bạo lực suốt mười tám năm cuộc đời làm sao dễ nói thoát là thoát cho được? Cô ấy mới chỉ vừa tròn mười tám mà thôi.”
Thế nhưng, dẫu là xót xa bao nhiêuthì sinh mệnh cũng không thể trở lại.
---
Tại phòng bệnh, Dương Linh cũng đang xem đoạn video ấy. Hai tay bà ta nắm chặt thành nắm đấm, run rẩy. Không phải vì hối hận. Mà là vì tức giận, vì sao con nhỏ tiện nhân đó đã chết nhiều năm như vậy rồi mà còn có thể phá hoại việc tốt của bà?
Chồng và con trai bà ta vẫn đang nằm trong phòng bệnh. Chính bà cũng còn cần rất nhiều tiền để trị liệu.
Rõ ràng lần này là một cơ hội tuyệt vời, một lần được phất lên nhanh chóng, kiếm tiền dễ dàng. Rất nhiều người từng nói muốn quyên góp giúp gia đình bà sau vụ tai nạn.
Thế mà giờ đây chỉ vì một đoạn video tất cả đều bị phá hủy!
Dương Linh có phẫn nộ đến mấy thì cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể bất lực nằm ở bệnh viện. Trên người đầy thương tích, xương gãy chỗ nào cũng có, đến cả việc xuống giường đi lại cũng thành điều khó khăn.
Nhưng bên kia, chủ nhiệm lớp suýt nữa bị cuốn vào vòng xoáy dư luận Lương Chung Ý thì đã bước ra khỏi làn khói mù, một lần nữa quay về bục giảng quen thuộc của mình.
Thứ hai. Chuông vào tiết vang lên. Lương Chung Ý ôm giáo án đi vào phòng, ánh mắt vừa quét qua, đã thấy một đám học sinh vẫn còn đang nháo nhào, chưa ai chịu yên vị về chỗ. Cô liền gõ “cạch cạch” mấy cái lên bục giảng, cao giọng: “Chuông đã reo rồi mà còn chưa chịu ngồi xuống cho nhanh! Nghỉ cuối tuần một cái mà lòng các em cũng nghỉ bay đi hết luôn rồi hả?!”
Cả lớp nghe vậy lập tức vội vã chạy về ghế ngồi.
Tiêu Dã nghiêng đầu qua, nhỏ giọng nói với Quý Nam Tinh: “Nhìn bộ dạng này thì chuyện kia có vẻ không ảnh hưởng gì Lương sư thái nha, vẫn hung dữ như cũ.”
Quý Nam Tinh cong khóe môi, không nói gì.
Làm sao mà không ảnh hưởng được chứ?
Chẳng qua là mây mù đã tan, chỉ còn lại một tia sáng sau khi phá kén hồi sinh.
Tạ Phán Nhi có chấp niệm với Lương lão sư.
Mà có lẽ, trong lòng Lương Chung Ý cũng chưa từng thực sự buông bỏ chuyện của Tạ Phán Nhi. Nếu không phải giữa họ có ràng buộc, thì tại sao Tạ Phán Nhi lại lưu lại bên cạnh cô Lương sau khi qua đời?
Tiếng đọc bài vang lên lanh lảnh trong lớp.
Cửa sổ nơi góc lớp, một thiếu nữ với gương mặt rạng rỡ không có dáng vẻ gì là nữ quỷ đang nghịch ngợm đong đưa chân theo nhịp, cùng mọi người lớn tiếng đọc diễn cảm.
Chỉ có điều, chính là cô gái tươi đẹp kia, đến đêm hôm khuya khoắt lại lặng lẽ lẻn vào bệnh viện.
Cửa sổ bệnh viện phần lớn đều là loại nửa đóng kín, chỉ hé một khe nhỏ để thông gió.
Thông thường, gió nhẹ không thể lùa vào mạnh được, nhưng hôm nay Dương Linh nằm trên giường bệnh lại cứ cảm thấy có luồng gió lạnh buốt thổi lùa vào từ đâu đó, cứ rót thẳng vào sau cổ khiến bà rùng mình.
Bà kéo chăn lên định trùm kín cổ, nhưng chăn bệnh viện thì vốn mỏng manh, trùm kiểu gì cũng không ngăn nổi cái lạnh quái lạ ấy.
Lòng tràn đầy khó chịu, Dương Linh cố sức ngồi dậy thật chậm. Ánh mắt bà đảo qua phía cửa sổ nơi bức rèm cứ phất lên một cách bất thường. Gió từ đó mà lùa vào Hay là…?
Trên người bà gãy xương chằng chịt, từ tay đến chân đều phải bó nẹp cố định.
Vì tiết kiệm chi phí, nhà bà chỉ thuê hộ lý ban ngày. Giường bệnh đêm nay chỉ có mình bà, hai bệnh nhân còn lại đã được người nhà đưa về nghỉ tạm. Căn phòng bệnh chỉ còn một mình bà ta trong đêm khuya vắng lặng.
Dương Linh nỗ lực giơ tay lên định bấm chuông gọi y tá.
Ngay lúc đó một luồng gió sắc lạnh nữa lại quét tới.
Bức rèm ở cửa sổ chợt bị vén lên.
Khoảnh khắc ánh mắt Dương Linh đảo tới cửa sổ, bà trông thấy một đôi giày múa màu hồng nhạt thanh tú, sạch sẽ, đang lơ lửng ngay trên khung cửa.
Đồng thời luồng khí lạnh ấy như sắp dán hẳn vào cổ bà, làm toàn thân tê rần nổi da gà. Sau đó một tiếng cười khẽ vang lên.
Cùng với một câu thì thầm khe khẽ, rét buốt tận xương:“Mẹ…”
Dương Linh hét chói tai, cuống cuồng muốn né tránh thứ vô hình phía trước. Nhưng hai chân đã bó nẹp không thể động đậy, cả người lập tức ngã lộn từ giường xuống đất với tiếng “rầm” trầm đục.
Cơn đau lan khắp tứ chi, nhưng thứ khiến bà sợ hãi không phải thân thể, mà là bóng quỷ quanh quẩn trong trí óc đang hoảng loạn.
“Tránh ra! Tránh ra a a a a a!! Cứu mạng! Cứu mạng với!! Có quỷ! Có quỷ! Cô ta tới rồi! Cô ta tới tìm tôi——!!”
Hộ sĩ trực đêm bị tiếng gào rú kinh động, vội đẩy cửa xông vào. Vừa bật đèn lên, ánh sáng trắng chói lóa tràn khắp căn phòng, làm giảm đi phần nào không khí quỷ dị. Cảnh tượng trước mắt khiến cô ta sững người, Dương Linh đang nằm dưới đất, người đầy băng bó mà vẫn còn giãy giụa quạt tay loạn xạ, giống như muốn xua đuổi thứ gì không ai thấy được.
Hộ sĩ trẻ không dám tiến lại gần, chỉ lắp bắp: “Cô… cô bình tĩnh chút, tôi đi gọi trưởng ca trực ban!” Rồi quay người chạy thục mạng ra ngoài.
Một lúc sau, thêm vài hộ sĩ và nhân viên trực đến phòng bệnh, có cả người nhà bệnh nhân giường bên quay lại sau giờ nghỉ. Dương Linh rốt cuộc cũng dần bình tĩnh trong ánh đèn sáng trưng và người sống vây quanh, nhưng toàn thân vẫn run lên từng đợt. Chẳng ai biết là vì đau, vì ngã hay là vì sợ.
Bà ta giơ tay chỉ thẳng về phía cửa sổ, giọng khản đặc vì gào thét quá lâu:
“Có quỷ… Ở cửa sổ… Giày múa… Tôi tận mắt thấy được!”
Một hộ sĩ bước đến, kéo bức màn sang một bên. Cửa sổ đóng kín. Ngoài kia là đêm lạnh im lặng không gió. Không giày múa. Không hơi lạnh. Không thứ gì cả. Chỉ là một khung cửa hoàn toàn yên tĩnh.Ánh sáng phòng bệnh soi rõ từng góc một không có gì cả.
Hộ sĩ nhíu mày: “Cô à, thật sự không có gì mà. Có phải là cô nằm mơ ác mộng không?”
Dương Linh cắn răng, không dám trả lời.
Chính bà cũng không dám chắc đó là mơ? Là hoa mắt? Hay là quả báo thật sự đã tìm đến?
Phòng bệnh lạnh như băng, ánh sáng tuy sáng trưng nhưng không làm bà yên lòng.
Bà mím môi, đôi môi tím tái run rẩy, chỉ có thể liên tục nhắc đi nhắc lại trong đầu:
“Là mơ… Là mơ… Mình chỉ nằm mơ thôi…”
Bởi vì cú ngã khi nãy, các hộ sĩ phải tạm thời xử lý lại phần băng bó cho bà. Nội thương bên trong như thế nào, còn phải đợi bác sĩ ngày mai đến mới có thể kiểm tra lại. Mà Dương Linh đêm đó không dám tắt đèn, không dám chợp mắt, cứ trừng mắt mở trừng trừng, chịu đau, chịu lạnh, chịu dằn vặt, chờ đến khi trời sáng.
Nuổi sáng trong nhà Quý Nam Tinh vẫn còn hơi tối mờ, ánh nắng vừa mới lấp ló ngoài cửa sổ, gió sớm mát lạnh quét qua hành lang. Tạ Phán Nhi rón rén lẻn về, vừa đẩy cửa vào, ánh mắt đã đụng ngay dáng vẻ ôm laptop đang gõ bàn phím của Quý Nam Tinh, tiểu thiên sư vẫn luôn lười nhác lúc rời giường, hôm nay lại dậy còn sớm hơn cả mặt trời?
Cô hơi khựng lại, lập tức cười gượng một tiếng, giọng mềm nhũn: “Chào buổi sáng, cậu dậy sớm ghê ha, ha ha”
Quý Nam Tinh không quay đầu, tay vẫn gõ trên bàn phím, bình thản nói: “Không dậy sớm một chút thì làm sao bắt được tiểu quỷ nửa đêm chuồn ra ngoài dọa người.”
Bị bắt quả tang, Tạ Phán Nhi lập tức mất tự nhiên, bước nhỏ nghiêng nghiêng đi qua, ngoan ngoãn ngồi xuống một bên: “Tôi chỉ đi xem bà ta thôi, thật sự không làm gì hết á.”
Quý Nam Tinh lúc này mới khép laptop lại, quay đầu liếc cô một cái: “Nếu bà ta bị cô dọa đến chết, món nợ này cũng sẽ tính trên đầu cô.”
Tạ Phán Nhi “a” một tiếng, hơi nhăn mặt.
Nhưng lập tức nghĩ đến Dương Linh, kiểu người đó còn lâu mới dễ dàng bị hù chết như vậy, huống hồ bà ta đáng sợ hơn quỷ.
Thế nên chỉ cần không gây chết người, chẳng phải là được rồi sao?
Thấy Quý Nam Tinh không có ý truy cứu, Tạ Phán Nhi lập tức sống lại như cá gặp nước, bắt đầu lắm lời nũng nịu: “Cậu dậy sớm như vậy thật sự là để bắt quả tang tôi? Cũng đâu đến mức đó đi. Tôi nhỏ xíu vậy, chỉ là một con tiểu quỷ thôi mà, đâu đáng để cậu phải đích thân ra tay~””
Tiểu thiên sư nổi tiếng khó gọi dậy, thiếu ngủ năm phút là mặt mày tối đen. Mà giờ này cậu lại dậy rồi? Còn ngồi canh cô?
Tạ Phán Nhi cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Quý Nam Tinh hừ lạnh, đứng dậy, ôm quần áo định đi tắm rửa: “Không phải vì cô.”
Dĩ nhiên không phải vì Tạ Phán Nhi.Cô dù gì cũng là một hồn quỷ tâm tính bình thường, lại có ấn Kim Linh khắc chế, chẳng cần phải canh. Cậu dậy sớm như vậy là bởi vì lời nguyền rủa của Hồ Tiểu Điệp, có vẻ bắt đầu có hiệu lực.