Tạ Phán Nhi đã nghĩ tới đủ mọi cách, thậm chí còn từng định viết thêm một bức di thư nữa. Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay một đoạn video. Bởi vì cô đã chết rồi thì quay kiểu gì? Chẳng lẽ lại quay ra một bóng ma mờ mịt, âm khí lượn lờ, dọa người ta chết khiếp?
Nhưng Quý Nam Tinh không giải thích quá nhiều, chỉ bảo cô suy nghĩ trước xem muốn nói gì trong video, rồi xoay người đi gửi tin cho đồng nghiệp bên bộ nghiên cứu của Cục Quản lý.
Hiện nay, khoa học kỹ thuật phát triển với tốc độ chóng mặt. Tuy chưa thể hoàn toàn dùng máy móc để “bắt ma”, nhưng việc can thiệp từ trường để linh thể hiện hình qua hình ảnh thì đã có thể làm được.
Trước kia, khi thiết bị kiểu này vừa mới được phát minh, không ít thiên sư từng vui mừng khôn xiết. Dù gì thì đâu phải ai cũng có Âm Dương Nhãn, mà đại đa số thiên sư đều phải dựa vào âm khí để cảm nhận sự tồn tại của linh hồn, chỉ khi thật sự cần thiết mới dùng Thiên Nhãn Phù thứ vốn không rẻ chút nào.
Vậy nên có được thiết bị như vậy, nghĩa là chỉ cần mở máy lên là có thể thấy được linh thể chẳng khác gì có thêm một đôi mắt âm dương.
Chỉ là niềm vui ấy không kéo dài được bao lâu. Bởi vì loại máy này quá cồng kềnh.
Toàn bộ thiết bị to gần bằng máy quay phim chuyên dụng của các đoàn làm phim.
Dù nhà phát minh đã cố hết sức làm ra phiên bản cầm tay, nhưng mà thiên sư nào vừa truy đuổi ác quỷ vừa vác nổi một cục sắt to đùng trên vai chứ? Làm vậy thì còn chưa trừ tà đã bị mệt chết trước rồi.
Thế nên thiết bị này nhanh chóng bị bỏ qua. Nhưng bây giờ, lại chính là thứ rất thích hợp để Tạ Phán Nhi dùng.
Suy nghĩ cả đêm, cuối cùng cũng dám tin rằng tiểu thiên sư thật sự có thể đem ra máy quay quay được quỷ.
Tạ Phán Nhi rụt rè mở miệng: “Vậy tôi có thể đưa ra một nguyện vọng nho nhỏ không?”
Trong lúc đang ăn sáng, Quý Nam Tinh vừa bóc vỏ một con tôm vừa bỏ vào miệng, lười biếng hỏi: “Nguyện vọng gì?”
Tạ Phán Nhi dè dặt nói: “Tôi tôi có thể xin một bộ lễ phục múa được không? Không cần quá tốt, đồ rẻ nhất hay đồ cũ cũng được. Tôi muốn được nhảy một bài múa, tặng cho Lương lão sư xem.”
Quý Nam Tinh hơi nghiêng đầu nhìn cô, bắt gặp đôi mắt đầy mong chờ kia. Đôi mắt ấy không hề mang theo sự hận thù u ám của hồn ma, mà ngược lại, trong trẻo như thiếu nữ vô ưu vô lo. Đẹp đẽ, trong sáng, và chứa đựng một linh hồn thuần khiết.
Quý Nam Tinh đưa tay lau khóe miệng:
“Thích màu gì?”
Tạ Phán Nhi vui mừng ra mặt: “Màu xanh lam khói, hoặc là tím nhạt cũng được, loại có vải voan nhẹ nhàng, lướt lướt. Tôi tìm ảnh cho cậu xem nhé!”
Trong lúc bên này đang chuẩn bị quay video di ngôn, thì sự việc tai nạn giao thông quả nhiên đã lan rộng vào trong trường học.
Có phóng viên trực chờ sẵn ngoài cổng, đợi học sinh tan trường là liền chặn lại phỏng vấn, hỏi có biết vụ tai nạn xe được nhắc đến trong video không, và giáo viên được nói đến trong đó là ai.
Một số phụ huynh cũng tìm đến trường, muốn biết rõ vị giáo viên từng có học sinh tự sát là ai. Bọn họ lo lắng sợ rằng người đó chính là giáo viên của con mình. Dù sự việc xảy ra từ nhiều năm trước, nhưng chỉ cần nghe “từng có học sinh tự tử”, không ai còn dám yên tâm để con mình học lớp cô ấy nữa.
Một số nguồn tin nhạy bén còn lần ra được tin tức cũ từ nhiều năm trước, xác nhận danh tính học sinh và giáo viên liên quan. Thế là, giữa đám phụ huynh đang dò hỏi thông tin, có không ít người giả làm người nhà để điều tra thêm, gây áp lực lớn lên ban giám hiệu nhà trường.
Các lãnh đạo đứng ra trấn an, nhưng vẫn bị chất vấn dồn dập:
“Vị Lương lão sư đó sao trường học vẫn dám giữ lại? Mạng người không phải là mạng sao? Chỉ vì học sinh không chết trong trường mà các người phủi sạch trách nhiệm à?”
“Tôi muốn hỏi cô giáo Lương cô làm sao có thể yên tâm đứng lớp tiếp? Trong lòng không thấy áy náy gì sao?”
“Trường học vẫn giữ lại một giáo viên như thế, có từng hỏi qua ý kiến của phụ huynh chưa?”
“Có thể mời Lương lão sư ra đây nói chuyện không? Chúng tôi muốn phỏng vấn cô ấy một chút.”
“Về việc nữ sinh tự sát, Lương lão sư là giáo viên chủ nhiệm của em ấy lẽ nào trước khi chuyện xảy ra, cô ấy không hề nhận ra bất kỳ thay đổi tâm lý nào ở học sinh sao? Hiệu trưởng, chuyện này nhà trường có nên cho phụ huynh và dư luận một lời giải thích không?”
Bức di thư năm xưa của nữ sinh lại bị đào lên lần nữa. Trong thư ghi rất rõ: nguyên nhân tự sát là vì bạo lực và áp bức đến từ gia đình ruột thịt. Nhưng một số người lại cố tình làm như không thấy nội dung đó.
Bên phía bệnh viện, cả ba người nhà họ Tạ đều bị thương nặng, còn đang hôn mê trong ICU nên không thể phỏng vấn.
Vì vậy, những người muốn “câu view” chỉ còn cách bám lấy phía nhà trường để moi thông tin.
Một người mang ý định như vậy, hai người cũng thế. Dần dần, cổng trường bắt đầu tụ tập đông người, tin tức nóng lên, thu hút càng nhiều phóng viên và dân mạng kéo đến.
Càng nhiều người tụ lại, càng trở thành tâm điểm của dư luận. Kết quả là một vòng luẩn quẩn tiêu cực bắt đầu hình thành: Có người đến vì tò mò, có người chẳng biết đầu đuôi thế nào nhưng vẫn hùa theo đòi “công lý”.
Ban lãnh đạo trường học thì rối như tơ vò.
Họ một lần nữa lên tiếng làm rõ sự thật, giải thích nguyên nhân thực sự đằng sau cái chết của nữ sinh năm ấy. Nhưng chẳng ai muốn nghe sự thật là gì. Họ chỉ quan tâm một điều: kết quả xử lý có làm họ hài lòng không.
Ngay cả trong lớp, các học sinh cũng bàn tán không ngớt. Bởi vì người đang bị gọi tên Lương Chung Ý, chính là giáo viên chủ nhiệm hiện tại của bọn họ. Lần đầu tiên có một vụ việc lớn như thế xảy ra ngay bên cạnh, khiến cho cả những bạn học bình thường im lặng ít nói nhất cũng không thể không quan tâm.
Tất nhiên, diễn đàn học sinh lớn của toàn trường thì không có giáo viên nào tham gia. Ngoài diễn đàn chung đó, học sinh lớp còn lập thêm một nhóm nhỏ riêng chỉ dành cho thành viên trong lớp, mấy ngày nay, trong nhóm gần như không lúc nào ngừng tin nhắn.
“Thì ra hôm đó đổi người họp phụ huynh đột ngột là vì chuyện này à? Vậy lão ban thật sự từng có học sinh tự sát sao?”
“Tớ có đọc qua rồi, nữ sinh kia rõ ràng vì bạo lực gia đình mới tìm đến cái chết, liên quan gì tới Lương sư thái đâu chứ?”
“Cũng hơi quá đáng rồi. Cả nhà đó giờ nằm viện thì thành kẻ yếu, nhưng rõ ràng là họ gây họa, sao lại bắt người khác gánh thay?”
“Mẹ tớ nghe chuyện này rồi, còn nói thứ Hai sẽ đến trường hỏi thử xem thế nào.”
“Ba tớ cũng biết chuyện. Tớ nói không liên quan tới cô chủ nhiệm, ông ấy không nghe, còn bảo: ‘Không có lửa sao có khói’.”
“Chẳng lẽ chúng ta sắp bị đổi chủ nhiệm thật? Nếu mà là cô Trần thì thôi xong, còn đáng sợ hơn cả Lương sư thái nữa”
Một số bạn khác thì tỏ vẻ không quan tâm, cho rằng đổi thì đổi, dù sao cũng chưa có tình cảm gì với cô chủ nhiệm cả. Mới khai giảng chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện như vậy, khiến ai nấy đều có chút sợ sệt.
Dù lý trí hiểu rằng vụ tự sát năm đó không liên quan đến cô giáo, nhưng trong lòng vẫn cứ thấy sợ hãi dù gì thì cũng từng là lớp cô chủ nhiệm mà xảy ra chuyện như thế.
Lúc này, Quý Nam Tinh đang theo dõi các tin nhắn trong nhóm lớp thì nhận được một tin riêng là Tiêu Dã gửi tới.
Tiêu Dã: Cậu thấy tin tức chưa?
Quý Nam Tinh: Thấy rồi. Sao thế?
Tiêu Dã: Hình như lớp mình sắp bị đổi chủ nhiệm thật rồi. Nếu là cô dạy tiếng Anh lên làm, thì từ giờ cậu sống tốt rồi đấy.
Quý Nam Tinh: ?
Tiêu Dã: Cậu học tiếng Anh giỏi như thế, cô ấy mà làm chủ nhiệm thì kiểu gì chẳng mê cậu.
Quý Nam Tinh: Tôi học toán với hóa còn tốt hơn.
Tiêu Dã: Thầy dạy toán còn trẻ quá, không giữ được cả lớp. Cô dạy hóa thì già rồi, chắc không còn sức mà đi trực ban với quản lớp đâu.
Quý Nam Tinh: Yên tâm đi, sẽ không đổi chủ nhiệm đâu.
Tiêu Dã: ?? Có chuyện gì trong tối à?
Nhìn thấy bên kia thiết bị quay linh thể đã chuẩn bị xong, Quý Nam Tinh nhắn lại một câu ngắn gọn:
“Không nói nữa, bye bye.”
Tiêu Dã nhắn lại “bye bye” xong, nhìn chằm chằm điện thoại rồi thở dài.
Bạn cùng bàn nhỏ của hắn, rõ ràng ở trường thì ngoan ngoãn dễ gần, chỉ mới không gặp một ngày mà đã trở nên lạnh nhạt như thế, không hề để tâm đến hắn nữa đúng là vô tình!
Tạ Phán Nhi tò mò nhìn chiếc máy quay trông rất bình thường trước mặt: “Cái này thật sự quay được tôi à?”
Quý Nam Tinh gật đầu: “Quay được. Quần áo chút nữa sẽ đốt để thiêu cho cô, cô hít thêm một nén hương, sắc mặt sẽ tạm thời giống người sống.”
Người điều chỉnh máy quay đang căn chỉnh lại góc quay. Dù mắt thường không thấy nữ quỷ, nhưng thông qua thiết bị này vẫn có thể nhìn và nghe rõ ràng. Anh ta điều chỉnh màn hình, cười trấn an nữ quỷ: “Yên tâm, máy này quay được, hậu kỳ bọn tôi sẽ xử lý thêm, đảm bảo quay cô lên giống người sống như thật.”
Tạ Phán Nhi nhìn vào ống kính, nở một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh.”
Người điều chỉnh thiết bị hơi nhói lòng một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy… thật đáng tiếc. Nhưng loại tiếc nuối này, họ không thể tùy tiện nói ra. Đừng nhìn nữ quỷ hiện giờ ngoan ngoãn dễ thương, chứ chỉ cần chọc giận một cái là có thể rước họa vào người. Dù không phải thiên sư, làm nghề này lâu họ cũng biết rất nhiều điều cấm kỵ.
Quý Nam Tinh ra hiệu cho người làm mang vào một chậu than. Cậu rút ra một lá bùa màu vàng , viết tên và ngày sinh của Tạ Phán Nhi lên. Một bộ váy màu thủy lam chuyển sắc mềm mại được đặt vào chậu, đốt cháy dần thành tro. Theo sau là một đôi giày múa tinh xảo, khi lửa dần tắt, chúng chậm rãi hiện ra trong tay Tạ Phán Nhi.
Cô nhẹ nhàng duỗi tay, thận trọng sờ thử váy áo trước mặt, xác nhận mình thật sự có thể chạm vào.
Cô ôm lấy chúng, ánh mắt sáng lấp lánh:
“Đẹp quá đi mất, tôi chưa bao giờ được mặc bộ váy múa nào xinh đẹp như thế này.”
Trước kia cô chỉ dám mua váy cũ rẻ tiền, thậm chí là đồ second-hand của người khác, có cái còn rách chỉ, cô phải tự vá lại.
Giày múa thì hơi tốt hơn một chút, vì đó là món duy nhất cô dồn từng đồng tiết kiệm được để mua về. Nhưng rồi mẹ cô không chớp mắt ném thẳng chúng ra ngoài cửa sổ.
Quý Nam Tinh nói: “Bây giờ tất cả những thứ này là của cô.”
Tạ Phán Nhi ngẩng đầu, cảm kích nhìn cậu: “Cảm ơn cậu, tiểu thiên sư! Tương lai bài tập về nhà của cậu tôi làm hết!”
Người điều chỉnh máy quay khẽ trợn mắt quay sang nhìn Quý Nam Tinh với vẻ khó tin: Cậu vậy mà bắt quỷ làm bài tập giúp?!
Quý Nam Tinh lặng lẽ liếc lại một cái.
Người kia lập tức ho khan: “Ờ tôi đi kiểm tra lại ánh sáng đã”
---
Về phía bệnh viện, Dương Linh mẹ của Tạ Phán Nhi là người tỉnh lại đầu tiên. Thương tích của bà nhẹ hơn: tuy gãy xương và xuất huyết trong, nhưng so với chồng và con trai thì vẫn là tốt hơn.
Vừa tỉnh dậy, bà đã thấy vụ tai nạn xe bị đẩy lên top tìm kiếm, còn có rất nhiều người đến phỏng vấn.
Chồng thì vẫn trong tình trạng nguy kịch, con trai e là khó phục hồi hoàn toàn.
Dương Linh gần như theo bản năng chọn một hướng có lợi cho mình nhất: Trước ống kính, bà khóc lóc thảm thiết, tránh nhắc đến chuyện đe dọa trên xe trước đó,
chỉ một mực nhấn mạnh rằng: “Chúng tôi chỉ muốn xin chuyển lớp cho con thôi, thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Còn nói sau khi con gái mất, cả nhà họ hối hận đến mức nào. Trước đây đúng là có hơi thiên vị con trai, vì con trai còn nhỏ lại nghịch ngợm bướng bỉnh, nên hai vợ chồng đã dồn nhiều tâm sức chăm sóc cho nó hơn. Còn con gái từ bé đã hiểu chuyện nghe lời, vì vậy mới lơ là con bé một chút. Cũng chính vì thế, sau khi con gái qua đời, họ gần như hối hận mỗi ngày.
Bà ta còn khẳng định rằng họ luôn rất cố gắng nuôi dạy con gái, nếu thật sự không tốt với nó thì làm sao có thể để con bé học lên được tận Cao Trung Ngọc Lan một trong những trường cấp ba top đầu thành phố.
Dương Linh vừa khóc vừa kể lể trước máy quay: “Con gái tôi học rất giỏi, chỉ là có một khoảng thời gian thành tích đột nhiên sa sút nghiêm trọng. Sau này chúng tôi mới phát hiện là giáo viên chủ nhiệm xúi giục nó đi học múa. Phải, con bé đúng là thích múa, nhưng mà nó đã học lớp 12, sắp thi đại học rồi, tại sao nhất định phải chọn đúng lúc này để nhảy?”
Dương Linh lau nước mắt: “Chúng tôi chỉ mong con bé thi được một trường đại học tốt, để sau này cuộc sống nó có nhiều lựa chọn hơn. Từ nhỏ nó đã rất ngoan, chỉ là lần đó nó kiên quyết muốn thi vào trường nghệ thuật. Tháng Tư nó thi thử được tận hơn 690 điểm! Với số điểm đó mà lại đi học nghệ thuật, chúng tôi làm cha mẹ sao có thể chấp nhận nổi? Chúng tôi không biết bao nhiêu lần đến trường nói chuyện với giáo viên, nhưng giáo viên vẫn cứ nói phải tôn trọng sở thích của học sinh. Nhưng nhà chúng tôi đâu phải gia đình giàu sang gì, làm gì có điều kiện để tôn trọng sở thích như vậy!”
“Chúng tôi chỉ muốn con có một tương lai rộng mở hơn mà thôi. Tôi cũng không ngờ lại ép chết con bé. Nếu sớm biết sẽ thành ra như vậy, thì cứ để cho nó múa đi, nó thích múa thì cứ múa, muốn thi nghệ thuật thì cứ thi. Tôi thực sự hối hận. Nhưng giờ có hối hận thì cũng muộn mất rồi.”
Video phỏng vấn của mẹ Tạ Phán Nhi vừa được công bố đã lập tức khiến không ít phụ huynh sinh ra đồng cảm. Lớp 12 là giai đoạn then chốt, giữa việc theo đuổi sở thích và đỗ vào một trường đại học tốt, nếu được chọn, họ đương nhiên sẽ chọn đại học tốt hơn. Vào được một trường đại học danh tiếng, sau này mới có điều kiện để tự do lựa chọn sở thích hay đam mê gì đó.
Còn về bức di thư của Tạ Phán Nhi, cô bé nói về gia đình ruột thịt khiến mình ngạt thở nhiều người chỉ thấy đó là lời than vãn của một đứa trẻ không hiểu chuyện, chỉ biết nhìn vào hiện tại mà không hiểu được tấm lòng của cha mẹ đã phải tính toán tương lai vì con.
Ngay lập tức, rất nhiều phụ huynh cảm thông với Dương Linh, cho rằng giáo viên kia mới là người sai. Họ nói: “Lớp 12 rồi mà còn đi cổ vũ học sinh theo đuổi đam mê gì đó, trong khi thành tích con bé rõ ràng không tệ, sao lại không cố gắng thi đại học trước? Người như vậy sao xứng làm giáo viên.”
Khi người phỏng vấn bị y tá mời ra khỏi phòng bệnh, không còn ai ngoài cuộc, nét mặt đáng thương khóc lóc của Dương Linh liền biến mất trong chớp mắt, trở lại vẻ lạnh lùng toan tính.
Vụ tai nạn xe lần này là do họ đi ngược chiều. Dù bà ta không nhớ rõ vì sao lại lái ngược, rõ ràng lúc đầu xe vẫn chạy bình thường, nhưng video ghi hình đã chứng minh quá rõ ràng trách nhiệm hoàn toàn thuộc về họ.
Do đó, gia đình họ không nhận được đồng nào bồi thường từ tai nạn này, thậm chí còn phải chi tiền đền thiệt hại phần lan can an toàn bị đâm hỏng.
Thế nhưng, chuyện này ngoài ý muốn lại thu hút sự chú ý khổng lồ, nếu biết cách thao túng dư luận một chút, có khi còn có thể kiếm được một mẻ lớn.
Ngay lúc Dương Linh còn đang cân nhắc làm thế nào để biến bi kịch thành lợi ích, một đoạn video khác bị tung lên mạng. Video được gắn thẻ tài khoản chính thức của chính quyền thành phố Ngọc Lan, và rất nhanh, chính quyền cũng chia sẻ lại đoạn video đó.
Lượt xem của video tăng vọt chóng mặt. Dư luận về “giáo viên gây chết người” lập tức bị đảo chiều toàn diện.