Tạ Phán Nhi tự thu mình trong góc, ngồi dưới đất ôm gối, ngẩn người rất lâu mới cất tiếng:“Tiểu thiên sư, có phải là tôi đã làm sai rồi không? Nếu không có tai nạn xe, thì sẽ không gặp phải những chuyện này cũng sẽ không liên lụy cô Lương bị đình chỉ dạy học.”
Lúc ấy Quý Nam Tinh đang xem "Võng Nhân Gian" một trang tổng hợp các vụ án đã được xử lý. Với cậu, việc này cũng coi như một kiểu tích lũy kinh nghiệm, để sau này nếu gặp tình huống tương tự sẽ linh hoạt và ứng biến tốt hơn. Nghe Tạ Phán Nhi hỏi, tay đang cầm bút iPad chỉ hơi khựng lại một chút: “Hối hận à?”
Tạ Phán Nhi cũng không biết mình có hối hận thật không. Nói đến cùng, chuyện cả nhà gặp tai nạn xe kết cục đó, cô không hối hận. Cô chỉ thấy hối hận vì dường như lại gây họa cho cô Lương.
Quý Nam Tinh nói:“Bất kỳ quyết định nào đưa ra trong lúc xúc động, phần lớn đều không phải lựa chọn tối ưu. Thứ mà người ta muốn chẳng qua chỉ là chút bộc phát cảm xúc tại thời điểm đó. Mà khi bị cảm xúc chi phối, con người còn khó giữ được lý trí, huống hồ là quỷ. Cô có thể kịp thời tỉnh táo lại, không thật sự giết chết bọn họ thế đã là rất khá rồi.”
Bất ngờ được khen, Tạ Phán Nhi đang tự thu mình lập tức như được hồi đầy máu, mắt sáng rỡ tiến lại gần bên cạnh Quý Nam Tinh: “Thật sao? Vậy chuyện này còn cứu vãn được không? Có cách nào giúp cô Lương không?”
Quý Nam Tinh đặt iPad xuống, nghiêng đầu nhìn cô: “Chấp niệm của cô là cô Lương à?”
Tạ Phán Nhi ngẩn ra một lúc, ánh mắt trở nên mờ mịt, rồi khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không biết hình như chấp niệm của tôi rất nhiều, nhưng nghĩ kỹ lại thì dường như cũng chẳng có gì cả. Lúc tôi nhảy xuống từ sân thượng, trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ mong bọn họ hối hận. Nhưng sau khi hóa thành quỷ, tôi nhìn thấy họ chẳng những không hối hận, mà còn mượn cái chết của tôi để làm ầm lên ở trường học. Thế là tôi cảm thấy ý nghĩ muốn họ hối hận thật ngu ngốc. Rồi tôi nghĩ, thôi thì cứ làm một con quỷ phiêu bạt nhân gian vậy, lay lắt từng ngày, đến khi nào hồn phi phách tán, tan thành tro bụi, thì cũng xem như kết thúc.”
Quý Nam Tinh hỏi:“Nếu cô còn sống, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tạ Phán Nhi đáp: “Nếu còn sống thì chắc năm nay tôi 24 tuổi rồi.”
Quý Nam Tinh tiếp lời: “Nếu cô còn sống, cô muốn 24 tuổi mình đang làm gì?”
Nghe vậy, Tạ Phán Nhi không kìm được mà bắt đầu tưởng tượng. Nếu cô còn sống vậy ở tuổi 24, cô sẽ đang làm gì? Có lẽ đã thoát khỏi gia đình cũ, có lẽ đang đứng trên sân khấu mà cô yêu thích nhất, thoải mái khiêu vũ dưới ánh đèn, nhận lấy những tràng pháo tay và những bó hoa tươi thắm từ người yêu mến mình.
Cho dù cô không may mắn có được tất cả những điều tốt đẹp đó, thì ít ra cô vẫn sẽ đang trên con đường theo đuổi giấc mơ của mình. Dù chỉ là ăn bánh bao mì gói, canh rau luộc qua ngày, thì ít nhất cô vẫn đang sống, vẫn đang cố gắng vì ngày mai.
Ngày mai. Hai chữ nghe qua tưởng chừng đơn giản và bình thường đến mức chẳng ai để tâm, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tạ Phán Nhi chợt nhận ra cô đã thật sự không còn ngày mai nữa. Cuộc đời cô đã khép lại vào đêm hôm đó, khoảnh khắc cô gieo mình từ tầng cao xuống.
Tạ Phán Nhi lại co mình vào một góc cạnh cửa sổ, ôm lấy chính mình. Sau khi chết rồi, cô thậm chí không dám nghĩ lại chuyện đã qua. Nhưng giờ đây, nỗi đau từng bị đào rỗng, những ký ức không dám chạm đến lại từng chút một tràn về, rõ ràng đến đau đớn.
Tạ Phán Nhi.
Cái tên này, "Phán Nhi" là "mong chờ", là "kỳ vọng". Nhưng từ đầu đến cuối, cha mẹ cô chưa từng thật sự chờ mong cô.
“Con là chị, phải nhường em chứ.”
“Em còn nhỏ không hiểu chuyện, còn con đã lớn rồi, phải biết điều.”
Nhưng khi đó cô cũng chỉ mới mười tuổi.
Em trai cô được ăn kẹo đến sâu cả răng, còn cô, từ nhỏ đến lớn chỉ được nếm qua vài viên. Lần đó, em trai vừa đau răng vừa thèm ngọt, cô lén lấy kẹo của nó đi, kết quả đổi lại là một cái tát đau đớn.
Tạ Phán Nhi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, ba cô đã nói: “Đến đồ ăn của em trai mà cũng tranh giành. Một đứa con gái mà tham ăn như vậy, không biết xấu hổ à? Hôm nay là kẹo, ngày mai chẳng phải sẽ đòi nhiều hơn sao?”
Cô ngồi bệt dưới đất, ôm mặt, lặng lẽ nghe ba mắng mình là con tiện nhân vô ơn, nghe ba nói: “Về sau, mọi thứ trong nhà này đều là của em trai con.”
Cô hiểu cô là đứa con không được yêu. Từ nhỏ cô đã biết. Từ nhỏ, cô đã mong mình lớn nhanh, để có thể thoát khỏi ngôi nhà đó.
Nhưng thật vất vả mới lớn lên, cuối cùng, cô lại chọn kết thúc chính mình.
Kết thúc là vào cái khoảnh khắc giữa trưa, tranh thủ giờ nghỉ một tiếng đồng hồ để đi phát tờ rơi kiếm tiền, góp từng đồng mua đôi giày múa rồi bị ném đi không thương tiếc.
Là lúc mẹ túm tóc cô, ngay trước mặt bao người, tát liên tiếp và đá cô, mắng cô là thứ tiện nhân bẩm sinh, ăn mặc hở hang, lẳng lơ, câu dẫn người khác, không biết liêm sỉ.
Là lúc cô mặt mũi bầm tím đứng giữa hành lang nghe mẹ chửi mắng thầy giáo trong văn phòng rằng đừng bênh vực con bé dơ dáy đó.
Là lúc chiếc váy múa cô giấu kín bị xé nát, mẹ gào lên:“Đừng có nằm mơ nữa! Cả đời này mày đừng mong học nhảy gì hết!”
Là ba nói: “Con lớn lên xinh đẹp như thế, sau này phải lấy một người giàu có, để giúp đỡ cho em trai.”
Ngày qua ngày, sự lạnh lùng và bạo lực chất chồng.
Thiên vị không hề che giấu, bạo lực không hề nhẹ tay. Tạ Phán Nhi không thấy nổi lối thoát nào trước mặt. Một cuộc đời không có ánh mặt trời, trưởng thành cũng chẳng mang theo hy vọng.
Cô buông xuôi, buông cả giấc mơ múa, buông phản kháng, buông vùng vẫy và cuối cùng, buông cả chính mình.
Cô không muốn làm liên lụy bất kỳ ai nữa.
Không muốn nhìn thấy cô Lương vì bênh vực cô mà nhiều lần bị mắng chửi đến tơi tả. Vậy nên cô đã viết một bức di thư gửi tới trường học.
Rồi từ sân thượng nhà mình, Tạ Phán Nhi nhảy xuống.
Cô từng nghĩ rằng, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc sau khi mình chết.
Nào ngờ cha mẹ cô vẫn tiếp tục gây chuyện, tới tận trường học quấy rối, đòi nhà trường “đền mạng”.
Tạ Phán Nhi biết rất rõ cha mẹ cô làm ầm lên chưa bao giờ là vì đau lòng thương tiếc cho cái chết của con gái. Bọn họ chỉ muốn chút giá trị còn sót lại từ sự tồn tại của cô, để giành lấy thêm lợi ích cho đứa con trai quý báu của họ.
Cô thật sự rất hận. Tại sao đã đưa cô đến thế giới này, lại không thể yêu thương cô?
Nếu không thể yêu cô, vậy thì tại sao không chịu buông tha cô?
Bọn họ giống như loài dây leo hút máu, bám chặt lên người cô, quấn lấy từng ngày, từng năm, từng tháng. Bám đến tận xương tủy. Muốn thoát khỏi chúng, chỉ còn cách tự xé da rách thịt, đứt gân rỉ máu.
Tạ Phán Nhi đưa tay sờ lên mặt mình, chợt ngẩn ra.
Hóa ra quỷ cũng có thể khóc.
Đang lúc cô vẫn còn chìm trong đau thương, không biết từ lúc nào, Quý Nam Tinh đã đi đến, đưa cho cô một chiếc lọ sứ:
“Đừng lãng phí. Hứng lấy.”
Tạ Phán Nhi mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì cơ?”
Quý Nam Tinh thản nhiên nói: “Nước mắt của quỷ là thứ đọng lại giữa sống và chết, chứa sự thấu hiểu thực sự. Một giọt ít nhất cũng đủ đổi lấy mười thẻ Âm Mộc. Cầm lọ đi. Lãng phí một giọt, tôi sẽ không giúp cô chuyện của chủ nhiệm Lương nữa.”
Tạ Phán Nhi vội vàng đón lấy chiếc lọ sứ, cẩn thận từng chút một hứng nước mắt.
Quả thực không dám để sót dù chỉ một giọt.
Chỉ là, bị Quý Nam Tinh chen ngang như vậy, nỗi đau trong lòng cô dường như cũng vơi đi ít nhiều. Lúc đầu còn định cố gắng rơi thêm vài giọt, nhưng càng cố lại càng không khóc nổi nữa.
Nhìn bộ dạng Tạ Phán Nhi cố gắng chớp mắt cố gắng khóc, Quý Nam Tinh khẽ cười:
“Cô tưởng nước mắt quỷ dễ lấy lắm à? Đừng nói là gượng ép, có đánh cô đến hồn phi phách tán cũng không ép ra nổi nửa giọt đâu.”
Tạ Phán Nhi nghe vậy, đành đưa lại chiếc lọ cho Quý Nam Tinh, nhưng vẫn không quên xác nhận:
“Cậu thật sự… có cách giúp được cô Lương sao?”
Quý Nam Tinh nhàn nhạt hỏi lại:“Cô quan tâm cô ấy đến vậy à?”
Tạ Phán Nhi gật đầu không chút do dự:
“Cô ấy là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác giống như mẹ vậy.”
Lương lão sư nghiêm khắc, đúng là không dễ gần, nhưng đối với học sinh thì luôn chân thành và hết lòng. Tạ Phán Nhi chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp nào đến từ cha mẹ mình nhưng lại tìm thấy điều ấy từ thầy cô.
Cảm giác ấy giống như: Một người bị mưa dầm dề mãi không dứt, bỗng được ai đó che cho một cây dù. Một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo, bỗng nhiên được người khác tặng cho một viên. Một cô gái chưa từng có sinh nhật, đột nhiên có được một miếng bánh kem thuộc về riêng mình.
Với người khác mà nói, có lẽ những điều ấy chẳng là gì.Một cây dù thì có gì lạ? Một viên kẹo đáng giá bao nhiêu? Một cái bánh kem bé tí thì đáng mấy đồng? Nhưng với cô, chúng đủ để lấp đầy cả tuổi thơ trống rỗng.
Nhưng đối với Tạ Phán Nhi mà nói, những điều ấy không đơn giản chỉ là niềm vui vụn vặt, càng không phải thứ có thể gọi là tự an ủi. Đó là những điều cô chưa từng có trong đời. Cho nên, cho dù chỉ là một chút xíu ấm áp có lẽ chính Lương lão sư cũng chẳng để tâm những hành động nhỏ ấy thì với cô, lại là duy nhất, là tất cả.
Tạ Phán Nhi ngập tràn chờ mong nhìn Quý Nam Tinh, giọng run run van nài: “Tiểu thiên sư, làm ơn… xin cậu giúp tôi, giúp cô Lương. Tôi đảm bảo từ nay về sau sẽ kiểm soát cảm xúc thật tốt, sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện hại người nữa.”
Quý Nam Tinh hỏi: “Trước đó, cô từng để lại một bức di thư cho trường học đúng không?”
Tạ Phán Nhi gật đầu: “Ừm. Tôi biết nếu chỉ để lại thư trong nhà thì vô dụng, họ nhất định sẽ xé đi, rồi đem chuyện tôi tự sát đổ hết lên đầu nhà trường. Nên tôi cố ý viết một bức riêng, gửi thẳng tới trường.”
Nói tới đây, sắc mặt cô thoáng nhẹ nhõm, giống như vẫn còn may mắn vì mình từng có dự tính trước: “Sau đó quả nhiên họ đến trường làm ầm lên, định nói tôi vì áp lực học hành quá lớn nên mới chọn tự tử, thậm chí còn định đổ trách nhiệm lên giáo viên. May mà trường học đưa bức thư ra, còn tuyên bố nếu họ còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ đưa ra pháp luật. Lúc đó họ mới chịu từ bỏ chuyện đòi tiền, bởi họ biết rõ cái chết của tôi không liên quan đến nhà trường. Nếu thật sự ra tòa, họ chẳng được lợi gì.”
Quý Nam Tinh gật đầu, nói: “Di thư đó đã được dùng rồi, bây giờ lấy ra cũng chẳng còn tác dụng gì mấy. Tin tức năm đó vẫn còn lưu trữ, tra một chút là ra, nếu như vậy mà vẫn bị dư luận công kích, thì chỉ có cách là đưa ra bằng chứng mới.”
Tạ Phán Nhi hơi ngơ ngác: “Ý cậu là sao?”
Quý Nam Tinh giải thích: “Hiện tại cha mẹ cô và cả nhà đều đang nằm viện, phân tích tần số âm khí quanh họ đã đủ chứng minh tất cả là quả báo. Nhưng trong đó lại nhắc tới cả giáo viên và trường học mà không phải ai cũng có thể lý trí để nhìn rõ chân tướng. Truyền thông, dư luận vốn thích chuyện gây sốc, thích lấy những mâu thuẫn để câu view, thêu dệt kịch bản.
Nên hiện tại việc nhà trường cho Lương lão sư ngừng dạy cũng xem như một hình thức bảo vệ cô ấy. Nếu không, cô thử nghĩ xem một khi phụ huynh học sinh biết chuyện, họ sẽ làm ầm lên đến mức nào?”
Tạ Phán Nhi cụp mắt, không nói gì. Cô biết chứ. Cô cũng từng tận mắt chứng kiến. Rõ ràng cô đã để lại di thư, đã giải thích rõ lý do tự sát, vậy mà phụ huynh vẫn kéo đến trường gây chuyện, nhất quyết đòi nhà trường xử lý Lương lão sư, nói rằng cô ấy không xứng làm giáo viên.
May mắn là lần đó, nhà trường vẫn đứng vững trước áp lực. Dù vậy, Lương lão sư vẫn bị đình chỉ dạy một thời gian. Sau này chỉ làm giáo viên bộ môn, mất hẳn chức chủ nhiệm suốt mấy năm. Mãi đến gần đây, tình hình mới khởi sắc một chút, cô Lương mới vừa được trở lại làm giáo viên chủ nhiệm, đảm nhiệm trực ban.
Kết quả chưa được bao lâu, gia đình kia lại xảy ra chuyện. Tạ Phán Nhi lo nhất chính là nếu mọi chuyện lại bị thổi phồng lần nữa, liệu Lương lão sư có vì quá thất vọng mà từ bỏ luôn nghề giáo viên?
Cô nhìn về phía Quý Nam Tinh, lo lắng hỏi:
“Tiểu thiên sư, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cách nào cứu vãn được không?”
Quý Nam Tinh đáp: “Di thư dùng rồi thì giờ đổi sang để lại một đoạn video di ngôn vậy.”
Tạ Phán Nhi kinh ngạc kêu lên: “Video di ngôn á? Nhưng làm sao mà quay? Tôi đã chết rồi mà! Nếu ai đó thay tôi nói thì sẽ bị phát hiện ngay mất!”
Quý Nam Tinh khẽ cong môi cười: “Người thì chết rồi thật, nhưng hồn vẫn còn ở đây mà.”