Lương Chung Ý bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên văn phòng, lý do chính là vì vụ tai nạn xe đêm qua.
Bởi vì đoạn ghi âm vụ tai nạn bị tung lên mạng, trong đó có nhắc đến Cao Trung Ngọc Lan, nên có lẽ chẳng bao lâu nữa, những chuyện phía sau cũng sẽ bị đào xới ra, ví dụ như ai là người gây tai nạn, ai là giáo viên bị uy hiếp đòi suất nhập học.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn Lương Chung Ý, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Chuyện này, phía nhà trường không sợ phải ra thông báo để làm rõ chân tướng. Nhưng mà ngoài xã hội, người ta chỉ muốn thấy những gì họ muốn thấy, chỉ muốn nghe những gì họ thích nghe. Họ không cần biết đâu là sự thật. Làm đúng thì chẳng có gì phải sợ, nhưng chỉ sợ là không có cơ hội để chứng minh. Những năm gần đây, cạnh tranh tuyển sinh ngày càng khốc liệt, mối quan hệ giữa nhà trường với phụ huynh cũng khác xưa rồi. Chỉ một chuyện nhỏ xảy ra thôi, đừng nói là giáo viên, ngay cả hiệu trưởng cũng có thể bị thay thế bất cứ lúc nào. Chung Ý, cô dạy học bao năm qua, cũng chưa từng có dịp nghỉ ngơi cho ra hồn. Chi bằng nhân cơ hội này xin nghỉ tạm, cứ nghỉ một năm đi. Chờ mọi việc lắng xuống, sang năm cô lại quay về phụ trách lớp cũng được.”
Lương Chung Ý sững người một lúc lâu, đến tận khi phản ứng lại mới cất tiếng hỏi: “Ý thầy là ba mẹ của Tạ Phán Nhi chính là người gặp tai nạn đêm qua?”
Chủ nhiệm giáo dục gật đầu, rồi mở đoạn video và ghi âm cho cô xem.
Với tốc độ lan truyền tin tức trong xã hội hiện tại, có một số chuyện căn bản không thể giấu được. Thông tin về vụ tai nạn và gia đình ba người đã nhanh chóng bị cư dân mạng đào ra. Rồi sớm muộn gì, sẽ có người khơi lại quá khứ của họ, ví dụ như chuyện họ từng có một cô con gái đã tự sát, và rằng chủ nhiệm lớp của cô bé khi còn sống chính là Lương Chung Ý.
Tạ Phán Nhi tự sát không hề liên quan đến Lương Chung Ý, nhưng dư luận lại là một thứ đáng sợ. Học sinh lớp 12, chủ nhiệm nghiêm khắc, nữ sinh tự sát chỉ cần những điểm then chốt đó thôi, thiên hạ đã có thể bịa ra vô số câu chuyện có thật có giả.
Năm đó, sự việc này cũng từng gây chấn động. Nhà trường đã ra thông cáo chính thức, nhưng cha mẹ Tạ Phán Nhi vẫn nhiều lần đến làm ầm lên. Khi ấy, Lương Chung Ý từng bị đình chỉ dạy nửa năm.
Chẳng qua lúc đó, nhà trường cũng cân nhắc đến tâm lý của cô, có học sinh tự sát, với một giáo viên chủ nhiệm mà nói, đó là một cú sốc không hề nhỏ.
Không ngờ rằng sau bao nhiêu năm, chuyện cũ lại một lần nữa bị đào bới. Ai mà biết dư luận sắp tới sẽ phát triển theo hướng nào? Đứng ở góc độ phụ huynh mà nói, có ai trong buổi họp phụ huynh lại cam tâm để con mình vào lớp của một giáo viên từng có "tiền án" học sinh tự sát?
Tin tức này vừa truyền ra, e rằng phía phụ huynh cũng sẽ phải vội vàng tìm cách trấn an dư luận.
Đặc biệt là mấy năm gần đây, áp lực học hành quá lớn, những vụ việc học sinh không chịu nổi áp lực mà tự tử cũng ngày một nhiều. Chỉ sợ kẻ có ý đồ sẽ lợi dụng việc này để thổi phồng sự việc.
Cho nên, việc để Lương Chung Ý tạm thời nghỉ dạy thực ra cũng là một cách bảo vệ cô để giảm thiểu tối đa những ảnh hưởng không đáng có đến cả cô và nhà trường.
Lương Chung Ý trầm mặc hồi lâu, rồi trả lại điện thoại cho chủ nhiệm giáo dục:
“Vậy buổi họp phụ huynh hôm nay thì sao?”
Chủ nhiệm giáo dục đáp: “Để cô Trần thay nhé. Cô Hồ còn trẻ quá, khó mà kiểm soát nổi tình hình.”
Cô Hồ là giáo viên Toán của lớp 10-7, mới đi dạy được một hai năm, kinh nghiệm chưa đủ để ứng phó với các tình huống như họp phụ huynh.
Cô Trần là giáo viên tiếng Anh. Tuy tuổi cũng còn trẻ, nhưng khí thế ổn định, có thể trấn áp được học sinh, cũng không ngán phụ huynh. Nếu không phải vì cô ấy không thích làm chủ nhiệm lớp, có lẽ giờ đã được phân công rồi.
Lương Chung Ý đứng ở vị trí chủ nhiệm lớp bao năm, khuôn mặt đã mang sẵn nét nghiêm túc và lạnh lùng của người luôn gánh vác trách nhiệm. Cô không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu: “Vậy thì cứ theo sắp xếp của nhà trường đi.”
Hiện tại mới khai giảng chưa bao lâu, thay giáo viên chủ nhiệm lúc này học sinh vẫn có thể kịp thích ứng. Trong lòng cô thậm chí còn cảm thấy may mắn may mà chuyện xảy ra sớm, nếu chậm hơn nữa thì việc thay đổi giáo viên chủ nhiệm giữa chừng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến học sinh.
Ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, Lương Chung Ý đứng ngoài hành lang, nhìn thấy học sinh đang học thể dục dưới sân. Lũ trẻ mười bảy mười tám tuổi, đúng là đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất. Cô đứng lặng hồi lâu, trong khoảnh khắc ngơ ngẩn ấy, như thể lại nhìn thấy một cô bé thích múa, đôi mắt đỏ hoe chỉ vì một lời khen khích lệ từ cô.
Nếu con bé vẫn còn, có phải lúc này đang tỏa sáng trên sân khấu?
Nếu còn sống, không biết bây giờ rực rỡ đến mức nào…
Gần hai mươi năm dạy học, hơn mười năm làm chủ nhiệm, từng tiễn biết bao thế hệ học sinh ra trường, nhìn bọn trẻ bước vào đời bằng ánh mắt còn non nớt, rồi lại từng bước chạy về phía tương lai của riêng mình. Lương Chung Ý đã nhiều lần tự hỏi rốt cuộc mình muốn gì? Và những đứa trẻ ấy, chúng cần gì?
Cô từng thấy trên người Tạ Phán Nhi hai chữ “mộng tưởng”. Nhưng rồi cũng chính mắt chứng kiến con bé gục ngã. Bao năm qua, thật ra cô chưa bao giờ thật sự vượt qua được cú sốc đó. Đối với quyết định tạm nghỉ lần này, Lương Chung Ý tiếp nhận một cách rất bình thản thậm chí còn có phần buông xuôi. Cô bắt đầu nghĩ: hay là thôi vậy. Trên đời này, không chỉ có nghề giáo viên. Có lẽ cô thật sự không hợp làm giáo viên.
Tạ Phán Nhi đem những lời nghe lén được kể lại hết cho Quý Nam Tinh, sau đó vẻ mặt đầy khẩn cầu nhìn cậu: “Cậu có thể giúp cô Lương không? Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cô ấy cả! Chỉ vì lòng tham và mưu tính của người khác mà hết lần này đến lần khác ảnh hưởng đến người vô tội, như vậy là không công bằng!”
Nghĩ đến chuyện năm xưa, trong lòng Tạ Phán Nhi lại dâng lên một cơn phẫn uất. Một luồng âm phong không biết từ đâu nổi lên, thổi tung cả rèm cửa, sách vở trên bàn cũng bị cuốn lên, lật bay loạn xạ.
Các bạn học đang ngủ trưa bị gió làm cho giật mình tỉnh dậy, vội vàng đè lại đống sách vở trên bàn. Một số người không có trong lớp, bài thi và giấy nháp của họ thì bị thổi tán loạn khắp phòng học.
Tiêu Dã lập tức đứng dậy, kéo rèm cửa lại để bớt gió từ cửa sổ, nhưng vừa tới gần thì lại phát hiện bên ngoài trời hoàn toàn tĩnh lặng. Ngay cả những tán lá của cây cổ thụ gần cửa sổ cũng không hề lay động.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, Quý Nam Tinh đã giơ tay sờ vào chuỗi hạt đang đeo, luồng gió mạnh kia bỗng nhiên biến mất, không còn chút động tĩnh.
Các bạn trong lớp đang lúi húi nhặt đồ đều sững sờ. “Cái gì vậy trời? Gió gì mà đến cái đột ngột rồi đi cũng đột ngột luôn thế?”
“Chết tiệt! Bài thi của tớ!”
Trương Nguyên đứng dậy, cùng mấy bạn khác giúp nhặt đống giấy tờ bị thổi bay đầy đất.
Tiêu Dã đi ngang qua chỗ ngồi của Quý Nam Tinh, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ cảm nhận một chút: “Lạ thật đấy, rõ ràng không có gió mà”
Quý Nam Tinh đã tạm thời thu Tạ Phán Nhi về Kim Linh, sau đó nằm bò ra bàn, nói:
“Tôi ngủ một lát.”
Dù sao cũng là giữa trưa, Tạ Phán Nhi lúc này cũng không thể xuất hiện. Chuyện gì thì để tối hẵng tính.
Tiêu Dã cầm áo khoác đồng phục của mình lên, hỏi: “Lạnh không? Có muốn đắp một chút, hoặc lót xuống bàn cho êm không?”
Quý Nam Tinh quay đầu, nghiêng nghiêng cổ, cho Tiêu Dã một cái gõ nhẹ sau gáy.
Tiêu Dã cười cười: “Vẫn là đắp đi, đừng để bị cảm.” Nói xong thì giúp cậu đắp áo khoác đồng phục lên lưng.
Buổi chiều họp phụ huynh, Quý Nghiên Đình, nhị tiểu thư nhà họ Quý, là người đến tham dự. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần họp phụ huynh của Quý Nam Tinh, trong nhà đều sẽ để ai rảnh thì đi, tuyệt đối không bao giờ tùy tiện giao việc đó cho quản gia hay trợ lý.
Phía Tiêu Dã thì là chị dâu hắn tới dự. Chị dâu hắn chỉ cần không có ca phẫu thuật nào thì thời gian làm việc cũng khá linh hoạt, dễ điều chỉnh hơn cả anh trai hắn. Với việc họp phụ huynh đã được thông báo trước thế này, tất nhiên có thể tranh thủ thời gian để đến.
Quý Nghiên Đình thừa hưởng nhan sắc từ mẹ Quý, thuộc kiểu mỹ nhân khí chất dịu dàng, thanh nhã, như nữ thần, toát ra vẻ ôn nhu không mang tính công kích. Thêm vào đó, cô quanh năm ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học, sống một cuộc đời sạch sẽ giản dị, không màng thế sự hay phiền não về kinh tế, càng làm khí chất thong dong, điềm đạm của cô trở nên nổi bật hơn.
Còn Phương Lê, chị dâu của Tiêu Dã, lại là kiểu đại mỹ nhân rực rỡ, sắc sảo. Có lẽ vì là quân y, nên khí chất của cô mang thêm phần thành thục và giỏi giang.
Hai người một trước một sau bước vào lớp học, bất kể là phụ huynh hay học sinh trong lớp đều không khỏi ngoái đầu nhìn. Rồi khi thấy thiếu niên đi bên cạnh hai người, ai nấy đều không nhịn được thầm cảm thán đúng là không phải người trong một nhà thì chẳng vào cùng một cửa. Khó trách Quý Nam Tinh và Tiêu Dã lại đẹp trai như vậy, thì ra là do gia đình có gien ưu tú như thế.
Tiêu Dã nhỏ giọng hỏi Quý Nam Tinh: “Đây là ai nhà cậu?”
Quý Nam Tinh đáp: “Chị hai tôi.”
Tiêu Dã lập tức đứng thẳng lên, chào lớn:
“Chị hai chào chị! Em tên Tiêu Dã, anh trai em là Tiêu Tụng. Anh em nói nhà chúng ta ngày trước từng là hàng xóm. Chị có quen anh em không?”
Quý Nghiên Đình hơi bất ngờ: “Em là Tiểu Dã à? Lúc nhỏ chị còn từng bế em đó.”
Tiêu Dã nhe hàm răng trắng: “Thật ạ? Em không nhớ gì luôn. À, đây là chị dâu em.”
Phương Lê đưa tay ra bắt tay Quý Nghiên Đình: “Chào em, chị tên là Phương Lê.”
Quý Nghiên Đình cũng cười, bắt tay lại: “Anh Tụng kết hôn rồi à? Trước đây anh ấy còn nói muốn anh em làm phù rể cho cơ mà.”
Phương Lê cười nói: “Lãnh giấy chứng nhận rồi, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ. Hồi đó đăng ký kết hôn hơi vội, nên đến giờ vẫn chưa sắp xếp được thời gian để chuẩn bị. Thế nên, phù rể của anh em chắc là không trốn được đâu.”
Tiêu Dã tò mò đầy mặt:
“Chị hai, chị hai, vậy hồi nhỏ em có từng chơi với Nam Tinh không?”
Quý Nghiên Đình đáp: “Hồi nhỏ hai đứa có chơi chung đó, chỉ là lúc ấy nhỏ quá nên chắc em không nhớ. Em lớn hơn Nháo Nháo ba tháng, tự đi còn chưa vững, vậy mà cứ đòi dắt nó đi, kết quả là hai đứa cùng ngã chỏng vó.”
Tiêu Dã ngẩn ra: “Nháo Nháo? Đó là nhũ danh của Nam Tinh à?”
Quý Nghiên Đình cười, xoa xoa đầu Quý Nam Tinh: “Ừ, lúc nhỏ em ấy quậy lắm, nửa đêm hay khóc nháo, gọi mãi không nín. Nhưng mỗi lần ngủ chung với em thì lại rất ngoan, khóc khản cả giọng, dỗ kiểu gì cũng không được, cuối cùng phải gõ cửa nhà em giữa đêm để ‘mượn’ em về ngủ chung, lạ một chỗ là có em bên cạnh thì nó lại ngủ ngon lành.”
Tiêu Dã kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi đụng vai Quý Nam Tinh: “Không ngờ tụi mình lại có duyên sâu như vậy nha, Nháo Nháo. Thế này thì coi như là thanh mai trúc mã đi, dù gì cũng là từng ngủ chung rồi, cậu nói xem đúng không?”
Quý Nam Tinh cũng hơi bất ngờ. Khi còn nhỏ cậu hay quấy khóc, thật ra là vì có thể nhìn thấy những thứ dơ bẩn, thậm chí do trên người âm khí nặng nên còn chạm được vào chúng. Cho nên mới hay khóc giữa đêm, đến cả nhà cũng phát rầu, vì vậy mới có nhũ danh là Nháo Nháo, chứ không phải “Tinh Tinh”.
Không ngờ khi còn bé cậu đã quen biết Tiêu Dã rồi. Nhìn bộ dáng đầy dương khí của Tiêu Dã, chắc chắn là thiên bẩm. Lúc ngủ cùng nhau không khóc có lẽ là do âm vật không dám đến gần hắn.
Một bên, Tiêu Dã vẫn đang vui vẻ vì phát hiện ra quan hệ đặc biệt giữa mình và Quý Nam Tinh, theo thói quen lại khoác tay lên vai cậu, còn nhéo nhéo mặt cậu: “Nháo Nháo, nhũ danh của cậu đáng yêu ghê, Nháo Nháo~ Nháo Nháo~ gọi một tiếng anh nghe thử coi!”
Quý Nam Tinh nhân lúc hắn không đề phòng, véo một cái ngay phần bụng mềm, vừa véo vừa vặn, khiến Tiêu Dã lập tức kêu to một tiếng thảm thiết.
Phương Lê cười ha hả nhìn hai người: “Nhìn hai đứa thân nhau thật đấy.”
Quý Nghiên Đình cũng cười theo, chỉ là trong mắt có chút lo lắng. Người nhà hiểu rõ tình hình của Nam Tinh gần như không có mấy bạn bè thật sự thân thiết. Nhưng giờ em trai cũng đã lớn, sẽ biết tự kiểm soát chừng mực, nên cô cũng không nói gì thêm.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc, học sinh khối mười được nghỉ tiết tự học buổi tối, ai nấy như chim sổ lồng, hớn hở phấn khích. Dĩ nhiên cũng có vài người thi không tốt, rũ rượi cúi đầu theo sau phụ huynh vẫn còn đang rầy la.
Quý Nghiên Đình quay sang Phương Lê hỏi:
“Nhà chị có lái xe không? Nếu không thì bọn em chở về luôn cũng được.”
Phương Lê cười nói: “Chị có lái xe. Sau này nếu có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài tụ tập nhé, vừa hay hai đứa giờ học cùng lớp, có thể chăm sóc nhau một chút.”
Tiêu Dã lập tức hăng hái:“Chị hai cứ yên tâm! Em nhất định sẽ chăm sóc Nháo Nháo thật tốt, đúng không hả, Nháo Nháo?”
Quý Nam Tinh lười chẳng buồn đáp lại.
Quý Nghiên Đình bật cười: “Vậy thì được. Sau này có dịp lại gặp.”
Mấy người cùng đi về phía bãi đỗ xe, sắp mỗi người một ngả, Quý Nam Tinh đột nhiên gọi lại Tiêu Dã.
Tiêu Dã lập tức chạy tới, cười tươi: “Sao vậy, Nháo Nháo? Gọi anh có chuyện gì?”
Quý Nam Tinh đưa tay ra: “Đưa tay cậu đây.”
Tiêu Dã ngoan ngoãn chìa tay ra. Giây tiếp theo, một bàn tay lạnh buốt liền đặt vào lòng bàn tay hắn.
Tiêu Dã gần như theo phản xạ lập tức đưa tay còn lại nắm lấy tay kia: “Đồ bổ máu cậu có chịu uống đàng hoàng không đấy? Sao tay vẫn lạnh vậy? Cậu như này đến mùa đông thì biết làm sao?”
Nắm tay cậu suốt gần một phút, Quý Nam Tinh mới rút tay về: “Cảm ơn.”
Nói xong xoay người, đi theo Quý Nghiên Đình lên xe.
Tiêu Dã vẫn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mặt đầy mờ mịt: “Ơ... cảm ơn cái gì chứ?”
Quý Nam Tinh lên xe cùng Quý Nghiên Đình.
Người nhà họ Quý vận thế rất mạnh, cũng vì thế mà sư phụ mới đưa cậu đến nhà họ Quý.
Có điều, cha mẹ nhà họ Quý đều đã lớn tuổi, thêm vào đó quyền lực của tập đoàn Quý thị giờ đã dần rơi vào tay Quý Vân Đình, nên vận thế của cả gia tộc cũng dần nghiêng về phía anh cả. Vì thế, Quý Nam Tinh bắt đầu chủ động giảm bớt tiếp xúc với cha mẹ, để tránh mang đến ảnh hưởng xấu cho họ.
Còn các anh chị em trong nhà, hiện tại vẫn đang ở thời kỳ vận thế cường thịnh, thỉnh thoảng tiếp xúc một chút vẫn không sao. Nhưng dù sao chị hai cũng không mạnh bằng anh cả, nên ở trong một không gian kín như xe hơi, dù ảnh hưởng không lớn, Quý Nam Tinh vẫn muốn hạn chế được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Trước khi lên xe, thông qua việc tiếp xúc với Tiêu Dã, cậu đã tản bớt một phần âm khí trên người. Nhờ đó ít nhất trong một hai tiếng tới, cơ thể cũng sẽ bình thường hơn một chút.
Quý Nghiên Đình không biết tình trạng trên người Tiêu Dã, đợi đến khi lên xe mới quay đầu nhìn về phía Quý Nam Tinh: “Xem ra hai đứa đúng là có duyên phận thật đấy. Nhiều năm như vậy không gặp, vừa gặp lại đã rất hợp ý. Hồi nhỏ em đã rất thân với nó, còn nó thì hình như cũng đặc biệt thích em. Mỗi lần sang nhà chơi, đồ chơi nhiều thế nào cũng chẳng buồn đụng vào, chỉ dính lấy em không rời.”
Quý Nam Tinh hỏi: “Vậy sau đó tại sao chúng ta lại chuyển nhà?”
Quý Nghiên Đình đáp: “Là sư phụ em nói. Ông ấy bảo phong thủy bên Trang Cách rất tốt, vượng tài vượng khí, có lợi cho cả nhà họ Quý lẫn cho em, thế là cả nhà mới dọn đi.”
Quý Nam Tinh trầm ngâm: “Vậy sư phụ em đã từng gặp Tiêu Dã chưa?”
Quý Nghiên Đình gật đầu: “Đương nhiên là gặp rồi. Khi ấy tối nào em cũng khóc, dán bùa cũng không ăn thua, chỉ cần được ngủ cạnh Tiêu Dã là em liền nín. Sau đó sư phụ em đến xem qua, chỉ nói là có bạn nhỏ ở cạnh nên em không sợ nữa, vì thế mới không khóc. Sao thế? Trên người Tiêu Dã có gì à?”
Quý Nam Tinh bèn kể chuyện Tiêu Dã dương khí quá vượng cho Quý Nghiên Đình nghe, cô nghe xong thì bừng tỉnh: “Chẳng trách lúc nhỏ mỗi khi nó ở cạnh là em liền không khóc, thì ra là do dương khí của nó có thể áp âm khí trên người em. Em không thấy được mấy thứ dơ bẩn kia nữa, ngủ ngon là phải. Nhưng mà, nếu đã vậy thì sao sư phụ lại để nhà mình chuyển đi? Sao không để hai đứa cùng lớn lên, chẳng phải càng tốt sao?”
Quý Nam Tinh suy đoán: “Có thể lúc đó Tiêu Dã còn nhỏ, tiếp xúc với em nhiều quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu ấy.”
Quý Nghiên Đình thở dài, lại đưa tay xoa đầu em trai: “Bây giờ hai đứa đều đã lớn, có bạn bè thân thiết cũng là chuyện bình thường, không đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng gì. Cho nên em cũng không cần cố tình xa lánh người khác nữa.”
Quý Nam Tinh đưa tay kéo nhẹ cánh tay Quý Nghiên Đình, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của chị thì khẽ nói: “Chỉ cần tiếp xúc với cậu ấy một chút là có thể xua bớt âm khí trên người em. Đợi ba mẹ đi du lịch về, em cũng không cần phải luôn cố tránh né nữa. Thi thoảng có chút tiếp xúc nhỏ, chắc sẽ không sao đâu.”
Quý Nghiên Đình nghe xong thì vừa vui mừng vừa bất ngờ. Em trai mình trước giờ luôn cố ý tránh tiếp xúc với ba mẹ, chỉ vì sợ làm ảnh hưởng đến họ. Nhưng thật ra, trẻ con vốn cần được yêu thương, cần được ôm lấy. Chỉ là một cái xoa đầu hay nắm tay, cũng đã là biểu hiện của tình cảm rồi. Giờ vì Tiêu Dã, em trai có thêm một lớp “bảo hộ” để thoải mái tiếp xúc với người nhà chuyện này tất nhiên khiến cô vô cùng vui mừng.
Nhưng nàng vẫn không khỏi lo lắng:“Vậy còn Tiêu Dã, có ảnh hưởng gì đến nó không?”
Quý Nam Tinh giơ ngón út ra làm dấu: “Ảnh hưởng chỉ chút xíu vậy thôi. Không đến nửa ngày là cậu ấy hồi phục rồi. Em biết chừng mực.”
Quý Nghiên Đình lại xoa nhẹ lên má em trai:“Vậy thì tốt rồi. Nó thích gì nhỉ? Chị em mình mua chút quà tặng cho nó.”
Quý Nam Tinh nói: “Em cũng không rõ cậu ấu thích cái gì, chắc là thích chơi bóng. Mỗi lần tan học mười phút đều phải chạy ra ngoài ném vài quả.”
Quý Nghiên Đình gật đầu: “Vậy tặng cho em ấy một quả bóng rổ có chữ ký ngôi sao nổi tiếng đi, chuyện này giao cho Nguyên Đình lo. Quan hệ xã giao của em ấy thường ngày chẳng thấy có ích, giờ cuối cùng cũng có chỗ dùng rồi.”
Vì cuối tuần được nghỉ, Quý Nam Tinh trực tiếp theo Quý Nghiên Đình về biệt thự ở khu Trang Cách. Quý Nghiên Đình thường xuyên làm việc trong phòng thí nghiệm, hiếm khi xin nghỉ, vậy mà vừa mới về nhà chưa kịp ăn tối đã bị bạn thân kéo ra ngoài dạo phố. Anh cả Quý thì đang họp ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại Quý Nam Tinh một mình.
Ăn tối xong, Quý Nam Tinh về phòng, lúc này mới thả Tạ Phán Nhi ra.
Đối mặt với âm hồn, Quý Nam Tinh đương nhiên không giống như khi đối đãi với người nhà gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững, khiến Tạ Phán Nhi sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nhận sai: “Xin lỗi, tôi không khống chế được cảm xúc của mình”
Quý Nam Tinh nhìn cô một cái, giọng bình thản nhưng sắc lạnh: “Tai nạn xe đã xảy ra, dư luận cũng đang dần lan rộng. Ngươi nói muốn tôi giúp chủ nhiệm Lương, vậy cô muốn tôi phải giúp thế nào?”