Bình xăng bị vỡ, xăng tràn khắp mặt đường, bén lửa từ thân xe cháy dần ra xung quanh, linh kiện cháy đen rơi rụng đầy đất. Xe cộ qua đường có chiếc vội vã chạy tiếp, có chiếc dừng bên lề, không rõ là muốn giúp đỡ hay chỉ đứng lại xem náo nhiệt.
Có người lập tức gọi xe cứu thương và báo cảnh sát, nhưng phần lớn đều chỉ đứng xa xa quan sát, không dám lại gần. Xe cháy, chỉ cần nổ mạnh một cái, đến lúc đó ai đứng gần đều khó mà thoát thân.
Từ xa, ở trong xe, Quý Nam Tinh yên lặng nhìn hiện trường vụ va chạm. Người vây xem càng lúc càng nhiều, cậu lúc này mới mở cửa xuống xe.
Xe cứu thương đang trên đường tới, có người đã dựng biển cảnh báo. Trong xe vẫn còn người mắc kẹt, nhưng không ai dám manh động vì không hiểu kỹ năng cứu hộ, sợ lại gây thêm tổn thương.
Ở nơi không ai nhìn thấy, trên nóc chiếc xe đang cháy, một cô gái tóc dài mặc váy trắng đang ngồi, ánh sáng từ đèn đường rọi xuống khiến gương mặt trắng bệch của cô càng thêm âm u. Cô lắc lư hai chân, mắt đen vô hồn nhìn chăm chăm vào trong xe. Nếu ai đó để ý kỹ, sẽ nghe được cô đang khe khẽ ngân nga một khúc ca nào đó, rợn người.
Ngay khi cảm nhận được có khí tức thiên sư đến gần, nữ quỷ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám đông rồi dừng lại trên người Quý Nam Tinh hoặc chính xác hơn là trên bộ đồng phục học sinh và bảng tên trước ngực cậu.
Quý Nam Tinh giơ tay, khẽ rung chuỗi ngọc đeo tay.
Khi không khởi động linh lực, chuỗi ngọc và lục lạc sẽ không phát ra tiếng, nhưng chỉ cần là người trong đạo, đều nhận ra được đây là vật quý hiếm, ngay cả trong Huyền môn cũng hiếm thấy. Đối với những loại âm vật như nữ quỷ này, đây là pháp khí có tính khắc chế trời sinh.
Hành động đó, đối với nữ quỷ mà nói, là cảnh cáo rõ ràng: tự lựa chọn rút lui, hoặc để Quý Nam Tinh ra tay.
Nữ quỷ từ trên nóc xe chầm chậm trượt xuống, đứng cạnh Quý Nam Tinh. Trong ánh mắt âm u thoáng hiện vài phần tò mò:
“Cậu là thiên sư chuyên đi bắt quỷ? Vừa rồi là cậu ném phù sao? Thật sự trên đời còn có người làm nghề này à? Tôi làm quỷ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mới gặp đó.”
Nói rồi, cô nghiêng đầu hỏi tiếp: “Vậy cậu định bắt tôi sao? Là định đánh cho tôi hồn phi phách tán, hay là siêu độ?”
Quý Nam Tinh liếc nhìn cô, giọng lạnh nhạt: “Cô muốn hồn phi phách tán hay được siêu độ?”
Nữ quỷ sửng sốt, mở to mắt: “Tôi còn được chọn nữa à?”
Ánh mắt Quý Nam Tinh liếc sang hiện trường vụ tai nạn:
“Nếu mấy người kia chết, mà là do cô gây ra thì hồn phi phách tán. Nếu còn cứu được, tôi sẽ siêu độ cho cô.”
Nữ quỷ ngập ngừng, có vẻ không cam lòng:
“Phải bắt tôi đi thật sao? Tôi làm quỷ nhiều năm như vậy, có ai quản đâu.”
Quý Nam Tinh: “Nếu hôm nay cô không hại người, tôi cũng không quản.”
Nữ quỷ nghiêng đầu, mái tóc dài như mực rủ xuống vai, giọng nhẹ bẫng nhưng đầy ý tứ:
“Vậy ra các cậu chỉ bắt quỷ? Cậu lấy gì chắc chắn là tôi hại người, chứ không phải báo thù?”
Quý Nam Tinh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại hỏi: “Vậy cô thật sự muốn giết bọn họ sao?”
Nữ quỷ cười khẽ, giọng quỷ khí mơ hồ: “Tôi có nói vậy à?”
Quý Nam Tinh cũng bật cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Vậy thì cứ tự nhiên.”
Nữ quỷ nghẹn họng, trừng mắt nhìn cậu:
“Cậu không phải thiên sư, bắt quỷ cứu người sao?!”
Quý Nam Tinh: “Còn cô không phải nói là báo thù à?”
Nữ quỷ quay đầu nhìn lại hiện trường tai nạn phía sau. Xe cứu thương và đội cứu hộ đã đến, đang cố gắng phá phần cửa xe méo mó để đưa người ra ngoài. Ghế tài xế bị ép nặng, cửa khó cạy, nhưng người phụ nữ ngồi ghế phụ đã được kéo ra và đưa lên cáng.
Máu đã chảy ra không ít, phản chiếu ánh đèn đỏ xanh từ xe cảnh sát nhấp nháy như tan trong vũng xăng loang trên mặt đường. Đám đông bị chặn ngoài hàng rào an toàn, người thì thấp giọng bàn tán, kẻ thì giơ điện thoại quay phim.
Nữ quỷ lại quay đầu nhìn Quý Nam Tinh, phát hiện cậu thật sự không có ý định can thiệp, dáng vẻ cứ như sẵn sàng khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện kết thúc ra sao. Một lúc sau, cuối cùng cô cũng yên lặng đưa hai tay ra: “Bắt tôi đi thôi, làm quỷ cũng chẳng sung sướng gì.”
Quý Nam Tinh lấy một sợi tơ hồng ra, quấn nhẹ lên cổ tay cô.
Nữ quỷ cúi đầu nhìn đoạn tơ hồng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng sự ràng buộc siết chặt quanh tay, có phần kinh ngạc: “Cái này là còng tay Âm phủ?”
Quý Nam Tinh xoay người, bước về hướng xe mình đang đậu: “Đi thôi.”
Nữ quỷ bất đắc dĩ phải đi theo. Cô biết rõ, dù tơ hồng không thấy, dù có phi thân bỏ chạy, tên thiên sư này chỉ cần khẽ động tay là có thể kéo cô về như diều đứt dây.
Vừa lên xe, còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe Quý Nam Tinh quay sang nói với tài xế: “Đi theo xe cứu thương, tới bệnh viện.”
Nữ quỷ giật mình: “Đi bệnh viện làm gì?”
Quý Nam Tinh:
“Xem bọn họ chết hay chưa. Còn sống thì siêu độ cho cô, chết rồi thì định tội.”
Tài xế trợ lý liếc gương chiếu hậu, dè dặt hỏi: “Tiểu thiếu gia?”
Quý Nam Tinh nhàn nhạt ừ một tiếng:
“Có một con, không sao. Anh cứ lái cẩn thận.”
Nữ quỷ nhìn thấy tài xế không nhận ra sự tồn tại của mình, nhưng Quý Nam Tinh lại nói chuyện về cô trước mặt anh ta mà không chút che giấu, liền khẽ cười: “Cậu nói xem nếu tôi khiến vài thứ trên xe bay lên, anh ta có bị dọa đến lật xe không?”
Quý Nam Tinh vẫn lạnh tanh: “Cứ thử đi.”
Nữ quỷ duỗi tay, ngón tay ngo ngoe như muốn nghịch phá, nhưng rồi không nhắm vào đồ vật, mà đưa thẳng tay về phía mặt của tài xế, định trêu đùa một chút.
Ngay khi đầu ngón tay cô sắp chạm đến mặt người đàn ông kia, giọng Quý Nam Tinh vang lên: “Trên người anh ta có Lôi phù. Cô có thể tiện thể thử xem cảm giác bị đánh trúng thì thế nào.”
Người được Quý gia chọn làm trợ lý sinh hoạt, đương nhiên không phải hạng người tùy tiện. Dù sao cũng phải tiếp xúc thường xuyên với Quý Nam Tinh một tồn tại đặc biệt như vậy thì tuyệt đối không thể là người bình thường.
Như đã từng nhắc qua, có người mang mệnh cực dương, thân thể cường tráng, hỏa khí dồi dào nhưng điều đó không đồng nghĩa với một số mệnh tốt. Anh trợ lý chính là kiểu người như vậy.
Anh sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Bi kịch đeo bám từng bước một: đầu tiên là cha gặp tai nạn, mất đôi chân; sau đó là mẹ phát hiện ung thư. Anh còn có một em gái. Có một buổi tối nọ, khi trở về nhà, em gái bị cướp tấn công, trong lúc giằng co bị đẩy ngã đập đầu xuống đất…
Khi ấy, anh trợ lý đã bán hết tất cả những gì có thể bán, sẵn sàng từ bỏ việc học để đi làm nuôi gia đình. Dù chẳng khác nào muối bỏ biển, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm cho người thân yêu mà anh không thể nào buông bỏ.
Sau đó, Quý thị tìm đến anh.
Họ giúp đỡ, đào tạo anh, thậm chí trả cho anh một mức lương cao vượt xa người thường. Tất nhiên, những điều kiện kèm theo cũng đều được nói rõ từ đầu.
Anh biết rõ hai vị thiếu gia của Quý gia đều là người trong Huyền môn, cũng hiểu rõ thể chất đặc biệt của tiểu thiếu gia. Vì vậy, rất nhiều việc đều do anh trực tiếp xử lý. Bởi vì người ngoài nếu tiếp xúc với tiểu thiếu gia quá lâu, sẽ dễ bị ảnh hưởng nhẹ thì âm khí quấn thân, nặng thì vận khí sa sút, quỷ ám không chừng.
Đây cũng là lý do vì sao Quý Nam Tinh dù sống một mình bên ngoài lại không có người chăm sóc ba bữa, việc dọn dẹp nhà cửa đều do người giúp việc thay phiên nhau đến. Dù đi đâu là bệnh viện, đến công sở hay đi bằng phương tiện giao thông công cộng cũng không có tài xế riêng thường trực. Bởi vì một số người nếu chỉ tiếp xúc tạm thời thì không sao, nhưng tiếp xúc lâu dài thì không chịu nổi.
Cho nên trên người anh trợ lý luôn mang theo vài tấm Khư Âm Phù hoặc Thiên Lôi Phù, coi như một tầng phòng hộ.
Khi nữ quỷ nghe đến hai chữ “Lôi phù”, lập tức thu tay lại như bị điện giật.
Chỉ cần nghe chữ “lôi” là đã đủ khiến quỷ hồn chột dạ. Mỗi lần trời nổi sấm sét, cô đều có ảo giác như giây tiếp theo mình sẽ bị đánh hồn phi phách tán.
Còn anh trợ lý đang lái xe phía trước thì vẫn giữ vững tay lái, trong lòng cũng đã đoán ra tiểu thiếu gia đang nói chuyện với một con quỷ. Nhưng nhìn biểu cảm ôn hòa của cậu, anh liền suy ra ngay: con quỷ kia chắc không phải loại khiến người chán ghét, nếu không tiểu thiếu gia cũng đã chẳng bình tĩnh thế này.
Bệnh viện, bất kể là ban ngày hay buổi tối, vĩnh viễn đều không thiếu người. Nhất là vừa xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, xe của Quý Nam Tinh gần như bám sát ngay sau xe cấp cứu, cho nên cũng chẳng cần hỏi thăm gì nhiều cứ đi theo bác sĩ y tá đang hối hả cấp cứu là được.
Vừa đến cửa phòng cấp cứu, nữ quỷ đã túm lấy vạt áo Quý Nam Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Trong bệnh viện có nhiều quỷ không?”
Quý Nam Tinh nghiêng đầu nhìn cô: “Sao, muốn vào kết bạn à?”
Nữ quỷ vội xua tay lia lịa: “Thôi thôi, tôi sợ quỷ.”
Quý Nam Tinh: “…”
Lần đầu tiên cậu nghe thấy có con quỷ nói mình sợ quỷ.
Do cả ba người bị tai nạn đều được đưa vào viện và vẫn chưa tỉnh lại, cảnh sát nhất thời chưa điều tra được người thân hay bạn bè để liên lạc, đành sắp xếp một người túc trực ở hành lang.
Quý Nam Tinh tìm một chỗ không quá gần cũng chẳng quá xa để ngồi. Vừa mới ngồi xuống, điện thoại liền rung lên là Tiêu Dã gọi đến.
Cậu nhận máy, còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã dồn dập vọng đến một tràng lo lắng: “Cậu không sao chứ? Cậu đang ở đâu vậy? Có ai đi cùng cậu không? Muốn tôi tới không? Hay là tôi tới bây giờ nha?!”
Chỉ cần nghe giọng đã biết Tiêu Dã đang sốt ruột đến độ nói nhanh không kịp thở, xen lẫn trong tiếng gió phần phật bên tai hiển nhiên là đang vội vã trên đường. Quý Nam Tinh mím môi nhẹ một cái, đáp: “Không sao, tôi ổn.”
Âm thanh nền của bệnh viện rất dễ nhận ra: tiếng loa gọi tên, tiếng y tá, tiếng máy móc báo hiệu. Tiêu Dã vừa nghe xong liền cao giọng: “Cậu đang ở bệnh viện? Bác sĩ nói sao? Ngực còn đau không?”
Quý Nam Tinh bình tĩnh đáp: “Thật sự không có gì, một lát nữa tôi về nhà. Mai gặp ở trường.”
Bên kia, bước chân của Tiêu Dã cũng chậm lại một chút. Nghe thế, hắn thấp giọng “ừ” một tiếng, rồi nói: “Hay là cậu nghỉ thêm hai hôm đi. Dù sao mai cũng chỉ có họp phụ huynh buổi chiều, xong rồi tan học luôn. Vậy là được nghỉ tới tận cuối tuần, ba ngày liền. Cậu tranh thủ tĩnh dưỡng cho khỏe, đừng cậy mạnh.”
“Ừ, biết rồi. Không nói nữa. Cậu mau về nhà đi.”
Cúp điện thoại, nữ quỷ đã rón rén thò đầu lại gần, cười hì hì trêu: “Ai gọi vậy? Quan tâm cậu dữ thế, còn hỏi ngực cậu có đau không~”
Ánh mắt nàng lướt qua bộ đồng phục trên người Quý Nam Tinh, cười đến sáng rỡ: “Giờ này chắc là đang trong tiết tự học tối đúng không? Cậu giả bệnh để chuồn ra ngoài bắt quỷ đấy à? Quá trời vi phạm kỷ luật luôn rồi!”
Quý Nam Tinh không đáp. Cậu đeo tai nghe, giả vờ như đang nghe nhạc hay học bài, không để ai nhìn thấy là đang độc thoại. Nhưng nữ quỷ này quả thực hơi hoạt bát quá, chỉ cần phản ứng một chút thôi cũng sợ cô lại nói thêm cả đống chuyện.
Không biết đã đợi bao lâu ngoài phòng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng từ trong bước ra. Cảnh sát lập tức tiến tới hỏi tình hình. Còn Quý Nam Tinh, người vẫn ngồi cách đó không xa nhắm mắt dưỡng thần, lúc này cũng lặng lẽ mở mắt.
Một nhà ba người đều còn sống, nhưng tình hình không mấy khả quan.
Người đàn ông lái xe là người bị thương nặng nhất. Hiện giờ vẫn còn hôn mê sâu, bác sĩ nói có khả năng sẽ phải trải qua nhiều lần phẫu thuật, mà kết quả lạc quan nhất, cũng chỉ là sống thực vật, thậm chí là liệt nửa người.
Người phụ nữ ngồi ghế phụ được cứu ra đầu tiên, tình trạng tương đối nhẹ hơn. Dù có chảy máu trong và gãy xương nhiều chỗ, nhưng so với người đàn ông thì đã tính là nhẹ.
Còn cậu con trai ngồi ghế sau, vì không cài dây an toàn nên lúc xảy ra tai nạn, cả người văng thẳng về phía trước. Tổn thương vùng đầu nghiêm trọng, tuy còn sống, nhưng không ai dám chắc liệu có thể tỉnh lại được hay không.
Quý Nam Tinh thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn nữ quỷ nãy giờ vẫn im lặng.
“Đi thôi.”
Nữ quỷ không nói gì, lặng lẽ bước theo sau. Một lúc sau, cô lại nở nụ cười, giọng nhẹ như gió thoảng: “Đi đâu vậy? Bọn họ sống còn chẳng bằng chết. Tôi hại họ thành như thế, chắc cậu định đánh tôi đến hồn phi phách tán chứ gì? Nếu vậy thì ra tay nhanh chút đi, đừng để tôi đau lâu quá, tôi sợ đau.”
Quý Nam Tinh bước được hai bước thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
“Nếu sợ đau sao lại nhảy lầu tự sát?”
Nụ cười trên mặt nữ quỷ ngừng lại trong thoáng chốc, ánh mắt dời về phía ba người đang được đẩy dần ra từ phòng cấp cứu. Một lúc sau, cô lại nở nụ cười khẽ, lần này giọng nói lẫn ánh mắt đều mang theo mệt mỏi và cay đắng.
“Vì nhảy lầu chỉ đau một chút. Nhưng sống tiếp thì phải đau rất lâu, rất lâu.”