Buổi chiều không có tiết Ngữ văn, nhưng trong tiết tự học buổi tối lại có một tiết do chủ nhiệm lớp phụ trách. Vì ngày mai sẽ làm bài kiểm tra tháng nên tiết tự học hôm đó được dùng để ôn lại các đề bài đã làm trước đây.

Tiết học mới trôi qua một nửa, Quý Nam Tinh giơ tay: “Cô ơi, em muốn ra ngoài đi vệ sinh.”

Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn danh sách một cái rồi gật đầu: “Đi đi.”

Tiêu Dã nghiêng người qua một chút, nhường đường cho Quý Nam Tinh rời khỏi lớp.

Các lớp khác đều đang trong giờ tự học buổi tối, nên hành lang và nhà vệ sinh gần như vắng tanh. Đèn trong nhà vệ sinh hơi mờ, ánh sáng âm u chiếu lên bức tường gạch trắng tạo thành thứ ánh sáng lạnh lẽo và lờ mờ như bị phủ sương.

Quý Nam Tinh đứng một mình trong không gian vắng lặng không bóng người, châm một que hương mảnh màu đỏ nhạt, rồi lấy ra một lá bùa. Cậu cẩn thận xé dọc theo đường viền họa tiết chu sa trên lá bùa, chậm rãi, từng chút một.

Trước mặt là chiếc gương lớn phản chiếu hình ảnh của cậu. Ánh hương mập mờ lay động, chiếu lên gương mặt ấy một lớp khí tức quái dị, như có thứ gì đó mơ hồ và rợn người đang từ từ hiện ra.

Lá bùa trong tay cậu càng xé càng dài, mảnh giấy bên trong dần kéo thành một dải mảnh. Cho đến khi đoạn cuối cùng tách rời, rơi xuống đất nhẹ như lông vũ, trên tay Quý Nam Tinh chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ hình tiểu nhân, phủ đầy hoa văn chu sa.

Quý Nam Tinh đặt người giấy nằm yên trong lòng bàn tay, tay còn lại kết một thủ quyết, thấp giọng niệm chú: “Lấy đèn làm hồn, lấy hương làm phách, truyền linh nhập thể, nghe lệnh của ta!”

Vừa dứt lời, ánh đèn trong nhà vệ sinh chợt nhấp nháy một lúc. Quý Nam Tinh đưa tay khẽ chạm vào vòi nước, lấy một giọt nhỏ, rồi thấm lên đầu que hương đỏ. Ngón giữa dính chút sắc đỏ ấy, cậu điểm vào trán của người giấy.

Ngay lập tức, người giấy nằm yên trong lòng bàn tay run rẩy một cái, nhẹ nhàng bay lên khỏi tay cậu, như có một luồng khí vô hình đẩy lên. Lơ lửng giữa không trung một lúc, rồi lặng lẽ bay ra khỏi phòng vệ sinh.

Quý Nam Tinh cúi xuống nhặt mảnh bùa đã xé, ném vào thùng rác, rồi dập hương, rửa tay sạch sẽ, mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Khi quay lại lớp học, người giấy nhỏ kia đã dán vào người của chủ nhiệm lớp. Quý Nam Tinh chỉ liếc qua một cái rồi thu lại ánh mắt, quay trở về chỗ ngồi của mình.

Tiêu Dã liếc nhìn sắc mặt của cậu, đợi đến khi cậu ngồi xuống liền ghé đầu lại hỏi nhỏ: “Làm gì mà đi lâu vậy? Không phải là hồi chiều uống trà sữa, ăn đồ cay rồi bị đau bụng chứ?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không có, chỉ là trong lớp hơi ngột ngạt, ra ngoài hít thở một chút rồi mới vào.”

Nghe vậy, Tiêu Dã mới yên tâm phần nào. Nếu Quý Nam Tinh còn chưa về, hắn đã định đích thân đi nhà vệ sinh lôi người về rồi.

Cuối cùng cũng chờ được tan học, cả lớp như được xả lũ ùa ra khỏi cửa, tốc độ nhanh như bị ma đuổi. Suốt đoạn đường ra cổng trường, Tiêu Dã mấy lần phải chắn người suýt đâm vào Quý Nam Tinh, đến khi ra khỏi cổng mới không nhịn được mà hỏi tiếp: “Thật không muốn qua nhà tôi chơi à? Dì tôi làm hoành thánh ngon lắm, bên ngoài không chỗ nào mua được. Còn có bánh bao nhân nước, vỏ mỏng nhân đầy, đảm bảo ăn một lần là ghiền luôn! Về nhà tôi khuya ăn hoành thánh, sáng mai ăn bánh bao luôn. Chốt không?”

Quý Nam Tinh lắc đầu, liếc nhìn tiểu khu nơi mình ở phía trước: “Tôi thà ngủ thêm mười phút còn hơn. Tôi về đây, bye bye.”

Đợi đến khi thấy cậu đi hẳn vào khu chung cư, Tiêu Dã mới cười khẽ một tiếng:

“Đúng là heo con lười.”

Sau khi học sinh rời khỏi, sân trường rất nhanh liền trở nên yên ắng. Chỉ còn lại vài âm thanh côn trùng rúc rích vang lên dưới các tán cây như những lời thì thầm mơ hồ trong đêm. Những nhân viên bảo vệ phụ trách từng khu bắt đầu làm lượt tuần tra, kiểm tra xem còn học sinh nào sót lại không, các lớp học và phòng thực hành đã khóa cửa chưa.

Tòa giáo viên là nơi tắt đèn cuối cùng trong trường. Các thầy cô đã làm việc cả ngày, ai cũng mang vẻ mệt mỏi trên mặt, vội vã bắt tàu điện hay xe buýt về nhà.

Một chú quản lý đi tuần đến gần tòa giáo viên, thấy bên trong vẫn còn ánh đèn liền gọi với vào:“Cô Lương, còn chưa về nhà à?”

Đối diện với quản lý viên, Lương Chung Ý không còn vẻ nghiêm túc như khi dạy học, gương mặt mang vài phần dịu dàng, mỉm cười đáp: “Đi ngay đây, tôi sẽ tự tắt đèn, khóa cửa.”

Quản lý viên cũng cười gật đầu: “Vậy cô về sớm một chút, đi muộn không an toàn đâu.”

Chờ đến khi sửa hết bài tập học sinh, chỉnh sửa lại mấy đề sai sót trong đề luyện thi, Lương Chung Ý mới từ từ thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà.

Nhà của cô cách trường không xa, nằm trong khu cư dân cũ phía sau khuôn viên trường toàn là những dãy nhà thấp tầng, cao nhất cũng chỉ bảy tầng mà không có thang máy. Dạo gần đây khu vực này đang trong giai đoạn cải tạo, bên ngoài chằng chịt giàn giáo, đường nước phía dưới cũng bị đào lên khiến đường đi gập ghềnh, đầy bùn lầy.

Trên đường về, Lương Chung Ý phải len lách tránh đủ thứ chướng ngại vật mới về tới nhà, đế giày đã dính một lớp bùn dày.

Cô cởi giày đem rửa sơ trong nhà vệ sinh, thay đồ ngủ, tắm nước nóng qua loa, dùng khăn lông lau khô mái tóc ngắn rồi nấu một bát mì ăn liền. Tay bưng bát mì, cô vừa ăn vừa vào thư phòng sửa lại giáo án và lịch dạy học cho những tuần sắp tới.

Ngoài phòng khách, ánh đèn “tách” một tiếng tắt phụt, chỉ còn ánh sáng từ thư phòng kéo dài ra tận phòng khách, chiếu lên chiếc ảnh gia đình đặt trên kệ tủ.

Trong tấm ảnh ấy là cảnh chụp ở công viên giải trí một nhà ba người. Hai người lớn đứng khuất sau bóng, chỉ có một bé gái tươi cười rạng rỡ, nụ cười sáng lên giữa ánh nắng.

Lương Chung Ý năm nay vừa tròn 40, cha mẹ đã mất từ lâu. Cô từng lập gia đình một lần và từng có một đứa con gái một cô bé hoạt bát, thông minh, yêu thích múa từ nhỏ.

Mới hai tuổi đã thích khoác khăn choàng làm Elsa, ba tuổi được nhận vào lớp múa mầm non, còn nhiều lần được lên sân khấu biểu diễn là niềm vui rộn ràng của cả nhà.

Chồng cô là người địa phương ở Ngọc Lan, có công việc ổn định, có nhà, có xe, không giàu có nhưng đủ sống, hai người từng cùng nhau vun đắp một mái ấm nhỏ giản dị mà yên bình.

Nhưng điều tưởng chừng bình dị nhất lại thường là thứ khó giữ được nhất. Khi bé Bình Quả lên bốn tuổi thì được chẩn đoán mắc chứng teo cơ tủy sống một căn bệnh hiếm và nan y. Một cô bé yêu múa, từ đó về sau lại chẳng thể múa nổi một lần nữa.

Cả nhà dốc hết mọi thứ: bán nhà, bán xe, vay nợ khắp nơi để chữa bệnh, nhưng rốt cuộc vẫn không giữ được thiên thần nhỏ. Sau ba năm chống chọi, Bình Quả mất không lâu sau sinh nhật bảy tuổi.

Cùng năm đó, Lương Chung Ý cũng ly hôn.

Căn bệnh này là bệnh di truyền lặn trên nhiễm sắc thể thường, đồng nghĩa với việc nếu muốn sinh thêm con, vẫn có khả năng di truyền lại căn bệnh đó. Chồng cô không thể chấp nhận việc sẽ không có con nữa, mà giữa hai người, dường như cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục. Cuối cùng, họ chia tay trong yên lặng, không oán hận.

Sau ly hôn, Lương Chung Ý bắt đầu sống một mình. Mười mấy năm trôi qua, cô đã quen với cuộc sống hiện tại. Dù chỉ có một mình, nhưng công việc bận rộn khiến cô chẳng có thời gian trống. Nhìn từng lớp học trò tốt nghiệp, từng gương mặt non trẻ bước ra đời, đôi lúc cô cũng mệt mỏi, nhưng rồi cũng quen dần với sự mệt ấy.

Soạn xong giáo án, Lương Chung Ý bắt đầu ra đề kiểm tra phù hợp với lớp của mình, đây sẽ là bài tập cuối tuần sau kỳ thi tháng.

Ngày nào cô cũng bận đến tận khuya như vậy. Cuộc sống của cô không có quá nhiều hoạt động cá nhân mỗi ngày chỉ là trường học và căn nhà nhỏ, việc cô quan tâm nhiều nhất cũng chỉ xoay quanh việc học của học sinh. Không hẳn là vì cô quá yêu nghề hay sẵn lòng hy sinh, mà chỉ đơn giản là đã quen quen với việc một mình.

Kim đồng hồ đều đặn nhảy từng nhịp. Ánh đèn thư phòng vẫn sáng, tiếng bút lướt trên giấy, tiếng giở sách lật trang vang lên rất khẽ giữa bóng đêm, khiến khung cảnh càng thêm yên tĩnh.

Nhưng Lương Chung Ý không biết rằng, trên chiếc ghế sô pha ngoài phòng khách, đang có một người ngồi.

Một cô gái trẻ tóc dài, gương mặt xinh đẹp, độ tuổi tầm mười sáu mười bảy đang ngồi im lặng trong bóng tối. Không ai thấy rõ cô, vì ánh đèn không chiếu tới. Nhưng từ đầu đến cuối, cô gái ấy vẫn luôn quay đầu, lặng lẽ nhìn về phía thư phòng nơi Lương Chung Ý đang chăm chú viết giáo án.

Lá bùa nhỏ gài trong túi áo khoác của Lương Chung Ý lặng lẽ bay ra, nhẹ như sợi lông rơi xuống nền nhà. Rõ ràng không có ngũ quan, chỉ là một mảnh giấy nhỏ phủ phù văn chu sa, nhưng cô gái kia lại như thể nhìn thấy được nét nghiêm túc từ trên gương mặt của nó.

Cô gái nhìn chằm chằm vào lá bùa người giấy, rồi lại quay sang nhìn Lương Chung Ý đang cắm cúi sửa bài trong thư phòng, ánh mắt dần hiện lên chút nghi hoặc. Khi người giấy từ từ bay về phía mình, ánh sáng lập loè từ phù văn khắc chế tà khí khiến cô cảm thấy khó chịu rõ rệt.

Đến khi bùa giấy tiến lại gần đến mức khiến da thịt như bị thiêu đốt, cô gái rốt cuộc chịu không nổi, biến mất khỏi phòng.

Người giấy lượn một vòng quanh nhà, quét sạch khí âm còn sót lại, sau đó lặng lẽ bay trở lại nằm trong túi áo khoác của Lương Chung Ý, yên tĩnh như chưa từng rời đi.

Sáng sớm, học sinh đã bắt đầu đến trường. Một vài họ sinh dân thể thao còn đang tập luyện buổi sáng, trong khi đó Quý Nam Tinh vẫn đang đánh răng trong phòng. Cậu vừa thay xong đồng phục, điện thoại trên giường chợt sáng lên.

Tiêu Dã nhắn WeChat: “Đừng ăn sáng! Mang cho cậu đặc sản bánh bao nhân nước nhà Tiêu gia nè ~”

Quý Nam Tinh bật cười, gửi lại một sticker mèo máy gật đầu, rồi quay sang sắp xếp sách vở vào cặp.

Bên này, Tiêu Dã đang ngồi trên xe sắp đến cổng trường, nhìn thấy biểu cảm dễ thương ấy thì bật cười thành tiếng.

Cậu bạn cùng bàn này bình thường không phải kiểu mặt lạnh hay “cool boy”, nhưng quả thật rất ít khi biểu lộ cảm xúc. Có lẽ vì thể trạng đặc biệt, Quý Nam Tinh lúc nào cũng trầm tĩnh, im lặng. Không ngờ lên mạng lại có khía cạnh dễ thương thế này còn dùng sticker mèo mèo nữa chứ!

Xe vừa dừng ở cổng trường, Tiêu Dã liền thấy Quý Nam Tinh đang đi từ bên kia đường sang. Giữa đám học sinh cấp ba chen chúc, Quý Nam Tinh trắng trẻo nổi bật đến mức chỉ liếc một cái đã nhận ra được ngay.

Tiêu Dã đứng bên đường, tay cầm hộp giữ nhiệt, chẳng thèm để tâm đến những ánh mắt nhìn mình khi đi ngang qua, mắt chỉ dõi theo cậu bạn nhỏ đang đến gần từng bước một.

Đợi đến khi Quý Nam Tinh bước lên vỉa hè, Tiêu Dã giơ hộp giữ nhiệt lên: “Ngoài bánh bao còn có sủi cảo tôm nữa, toàn bộ đều là nhà tự làm đấy.”

Quý Nam Tinh đưa tay định cầm lấy hộp, nhưng Tiêu Dã né đi, rồi một cách rất tự nhiên, vắt luôn cánh tay qua vai cậu:“Để tôi xách, hơi nặng.”

Quý Nam Tinh liếc nhìn tay hắn đặt lên vai mình: “Rồi cậu mang hết trọng lượng đè lên người tôi luôn à?”

Tiêu Dã chẳng thèm nghĩ ngợi: “Sao có thể! Anh đây nâng niu cậu còn không kịp, tay này đã khống chế lực đạo rất chuẩn rồi, với cái cơ thể nhỏ xíu này của cậu, lỡ tôi đè thật thì gãy xương mất!”

Vừa nói vừa đưa tay nhéo nhẹ mặt Quý Nam Tinh.

Quý Nam Tinh thẳng tay gạt cái tay đang niết má mình xuống: “Đừng động tay lung tung.”

Trương Nguyên vừa đi ngang qua đúng lúc, liếc bọn họ rồi thở dài: “Giữa thanh thiên bạch nhật, có thể chú ý hình tượng chút không?”

Cái chuyện có đè hay không đè, có cần nói to vậy không…

Tiêu Dã thả vai Quý Nam Tinh ra, quay sang đuổi theo Trương Nguyên đá nhẹ một cái, ba người cứ thế chí chóe suốt đường về lớp.

Biết Quý Nam Tinh ăn khỏe, hộp giữ nhiệt ngoài bánh bao và sủi cảo ra còn có thêm một lớp chè hoa quế rượu nếp ở dưới cùng. Sau đó Tiêu Dã lại như làm ảo thuật, rút ra từ balo một chai sữa chua đúng loại Quý Nam Tinh từng uống hôm trước.

Quý Nam Tinh đã sớm đói bụng. Dùng bùa người giấy tiêu hao không ít linh lực, vì vậy sau khi chế tác xong còn cho nó hoạt động, cơ thể cậu cũng mệt hơn nhiều.

Ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngát, Quý Nam Tinh không khách khí nữa, mở nắp hộp, bắt đầu ăn ánh mắt sáng lên, cắn miếng bánh bao, mềm, mọng, nhân nhiều nước, quả thực là mỹ vị.

Canh bao không quá nhiều, tuy có hộp giữ nhiệt nhưng từ nhà Tiêu Dã đến trường cũng không gần, giờ thì nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không bị nguội, uống vào vừa khéo dễ chịu.

Quý Nam Tinh nhấp thử một ngụm để kiểm tra độ nóng, xác định không bị bỏng miệng mới bắt đầu ăn. Cậu uống canh rất gọn gàng, hầu như mỗi ngụm là hết một cái, động tác rất lưu loát.

Sủi cảo tôm thì vừa miệng, tôm tươi rói còn mang theo chút vị ngọt tự nhiên, vỏ bánh mỏng trong suốt, trông gần như trong suốt, đi kèm là một hộp nhỏ tương ớt cay nhẹ, chấm một cái là lại tăng hương vị rõ rệt.

Tiêu Dã nhìn cậu ăn mà cũng ngẩn ra, mỗi lần Quý Nam Tinh gắp một cái sủi cảo là hai má lại hơi căng lên, gương mặt nghiêm túc đến đáng yêu. Hắn không kiềm được đưa tay vuốt vuốt hai ngón tay mình chính là cái tay lúc nãy nhéo má cậu ấy, vẫn còn cảm giác mềm mịn.

Mãi đến khi toàn bộ phần bữa sáng hắn mang theo bị Quý Nam Tinh ăn sạch, Tiêu Dã mới giật mình hoàn hồn. Hắn cúi xuống liếc nhìn bụng Quý Nam Tinh, lẩm bẩm: “Rốt cuộc ăn đi đâu hết rồi vậy? Tôi mang là phần cho hai người đó... Ăn vậy mà không lên cân hả trời.”

Không biết mình ăn nhầm cả phần người ta, Quý Nam Tinh yên ổn đóng từng tầng hộp giữ nhiệt lại, đưa tay định cầm: “Để lát nữa tôi đem đi rửa.”

Tiêu Dã cười híp mắt, gập hộp lại nhét thẳng xuống gầm ghế của mình: “Rửa gì mà rửa, tôi mang về, có người rửa. Sao, đồ nhà tôi ngon không? Nếu cậu thích, tôi ngày nào cũng mang cho cậu ăn.”

Quý Nam Tinh gật đầu: “Ăn ngon thật.”

Rồi lại lắc đầu: “Nhưng không cần mang thường xuyên, phiền.”

Tiêu Dã bĩu môi: “Có gì đâu mà phiền, cậu thích ăn thì không tính là phiền.”

Ngồi phía sau, Trương Nguyên hóng chuyện không chịu nổi chen vào: “Tôi cũng thích ăn.”

Tiêu Dã quay đầu lại, không chút khách sáo: “Thôi cậu đi chơi chỗ khác đi.”

Vì hôm nay là ngày làm bài kiểm tra tháng nên không có tiết tự học buổi sáng, chủ nhiệm lớp cũng đến sớm, bắt cả lớp dọn dẹp lại bàn ghế, sắp xếp chỗ ngồi theo kiểu thi từng bàn từng hàng riêng biệt.

Quý Nam Tinh và Trần Thập Nhất đều thi tại lớp mình nên không phải chuyển phòng. Trước giờ thi, Trần Thập Nhất lén chạy đến bàn Quý Nam Tinh, hạ giọng hỏi:

“Xong vụ kia chưa?”

Quý Nam Tinh: “Giải quyết rồi.”

Trần Thập Nhất ghé sát hơn: “Lương sư thái thực sự bị... quỷ nhập sao?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không hẳn là quỷ nhập.”

Thực tế chuyện đó vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong cậu phát hiện âm hồn trong nhà chủ nhiệm lớp không phải loại tà khách, cũng không có ác ý rõ ràng. Tình huống cụ thể vẫn cần điều tra thêm. Nhưng những chi tiết này không cần thiết phải nói rõ với Trần Thập Nhất, nên cậu chỉ giải thích đơn giản: “Trên người cô ấy có âm khí không tốt, nhưng đã được xua rồi, không sao đâu.”

Trần Thập Nhất “à” một tiếng, tuy vẫn tò mò muốn biết cụ thể quá trình cậu xử lý ra sao, nhưng kỳ thi sắp bắt đầu, không tiện hỏi nhiều, đành tạm nuốt sự tò mò vào bụng.

Bên kia, Tiêu Dã thi ở phòng tầng hai. Nhân lúc sắp vào phòng thi, hắn tranh thủ chạy xuống siêu thị mua ít đồ. Trương Nguyên tưởng hắn đi mua nước, ai ngờ thấy cậu cầm về vài cái bánh mì rồi ăn ngấu nghiến chỉ trong vài miếng, không nhịn được bật cười: “Ê đừng nói là phần bữa sáng hai người mang theo bị Quý Nam Tinh ăn hết rồi đấy nhé?”

Tiêu Dã uống một ngụm nước nuốt miếng bánh mì cuối cùng, lắc đầu than thở: “Tôi cứ tưởng cậu ấy ăn không hết, định nếu dư thì mình ăn nốt. Ai ngờ thằng nhóc này nhìn gầy vậy mà ăn khỏe thật.”

Trương Nguyên cười như bắt được chuyện hay: “Người ta cũng đâu có nhỏ hơn cậu là bao. Với lại, mấy hôm nay ăn cơm chung đủ thấy rồi, cậu ấy đúng là kiểu ‘bụng nhỏ mà sức ăn lớn’.”

Tiêu Dã lại bóc thêm một gói bánh mì nữa, vừa mở vừa lẩm bẩm: “Lần sau phải mang nhiều thêm mới được.”

Trương Nguyên nhướn mày trêu chọc:

“Còn có ‘lần sau’ nữa kìa. Sao, cậu tính thế nào vậy hả? Lo cho người ta kỹ thế, có phải hơi vội vàng rồi không?”

Tiêu Dã lườm một cái, dằn giọng: “Vội cái đầu cậu. Không phải trước đây hai nhà thân thiết lắm sao? Anh tôi với anh cậu ấy chơi từ bé. Bây giờ em anh ấy học cùng lớp với tôi, người lại không khỏe, không lẽ tôi không lo?”

Trương Nguyên nghe thế thì không phản bác được, thử đặt mình vào tình huống ấy, đúng là cũng sẽ quan tâm người ta. Nhưng mà, là Quý Nam Tinh nghĩ thế lại thấy đáng được quan tâm thật.

Tiếng chuông vang lên, khắp trường im lặng như tắt tiếng. Không chỉ khối 10 mà cả khối 11 và 12 đều đang làm bài kiểm tra tháng. Nhưng với học sinh lớp 10 thì đây còn là bài kiểm tra để mở đầu một buổi họp phụ huynh.

Buổi họp đã được ấn định vào chiều thứ sáu. Thi xong là tan học thẳng luôn, còn sau đó là nghỉ ngơi nhẹ nhàng hay bị mắng thì còn tùy vào từng nhà.

Hai ngày thi trôi qua trong im lặng. Khi tiếng chuông báo hết giờ cuối cùng vang lên, học sinh lập tức túa ra khỏi phòng thi như ong vỡ tổ. Lúc Tiêu Dã và Trương Nguyên quay về lớp, mọi người đã bắt đầu sôi nổi bàn đáp án, không khí rộn ràng như chợ phiên.

Tiêu Dã vừa kéo bàn học về chỗ cũ, vừa lôi từ trong túi ra một túi bánh mì nhân mứt trái cây, đưa cho Quý Nam Tinh: “Thi thế nào rồi?”

Quý Nam Tinh gật đầu: “Ổn. Cái này đưa tôi à?”

Tiêu Dã cười: “Ừ, nãy đi mua nước thấy có loại này ngon, mua luôn. Còn nửa tiếng nữa mới tan học, tranh thủ thầy cô chưa vào thì ăn đi.”

Quý Nam Tinh bóc túi bánh mì, vừa ăn vừa nói: “Lát nữa tôi chuyển khoản lại cho.”

Tiêu Dã tặc lưỡi một cái: “Trời ơi, chút tiền thế cũng đòi chuyển. Lát nữa muốn ăn gì? Vừa thi xong tốn sức ghê lắm, đi ăn gì đó cho đã.”

Quý Nam Tinh vẫn là thái độ điển hình của mình: không kén chọn, ăn gì cũng được.

Phía sau, Trương Nguyên nói: “Giờ nghỉ trưa ăn gì đây? Hay là ra quán ăn nhỏ gần trường?”

Tiêu Dã và Quý Nam Tinh đều không có ý kiến, tiện thể còn lôi luôn Trần Thập Nhất trong nhóm chat, vì giờ ăn trưa buổi chiều dạo gần đây bốn người bọn họ hay ăn chung.

Trong lớp vẫn còn rôm rả, chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã gõ gõ lên bục giảng: “Thi xong vui lắm hả? Ai cũng được điểm tối đa đúng không? Từ ngoài hành lang đã nghe các em ầm ầm, lầu ba này chắc mỗi lớp mình ồn nhất!”

Giáo viên chủ nhiệm vừa lên tiếng, cả lớp lập tức im re. Rõ ràng lớp nào thi xong cũng ồn, nhưng cứ như lớp mình bị bắt trúng.

Chờ mọi người yên ổn lại, chủ nhiệm tiếp tục: “Tối nay trong tiết tự học, thầy cô sẽ sữa đề cho các em. Mỗi người tự đánh giá điểm bài làm của mình luôn nhé, mai họp phụ huynh còn biết đường mà chuẩn bị tinh thần.”

Nghe đến đây, cả lớp đồng loạt r*n rỉ. Mới thi xong mà ngày mai đã có điểm, tốc độ quá khủng. Cứ tưởng ít nhất cũng được thư giãn cuối tuần.

Màn đêm dần buông. Trên đường quốc lộ, một chiếc xe đang lăn bánh, bên trong là một gia đình ba người. Cậu thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi ngồi ở ghế sau, tựa đầu vào cửa sổ, chăm chú chơi game trên điện thoại.

Người đàn ông lái xe, người phụ nữ ngồi ghế phụ lên tiếng, giọng đầy cay nghiệt:

“Cái này là bà ta nợ chúng ta! Để bà ta đi xin người ta, giúp con mình được vào Ngọc Lan học thì đã làm sao! Nếu bà ta dám không đồng ý, tôi sẽ làm ầm lên cho cả trường biết bà ta từng là kẻ giết người!”

Người đàn ông chau mày, nói với giọng kiềm chế: “Em đừng căng quá ngay từ đầu. Cứ nói chuyện đàng hoàng trước, nếu không được thì mới tính tiếp.”

Người phụ nữ hừ lạnh: “Dù sao thì tương lai con có tiền đồ hay không, đều trông vào anh đó.”

Ngồi phía sau, cậu con trai trừng mắt khó chịu với cha mẹ, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi game.

Và cũng trên xe đó, ở một góc mà cả ba người không thể nhìn thấy, một cô gái trẻ với mái tóc dài ngồi lặng lẽ. Cô lắng nghe toàn bộ câu chuyện tính toán, uy hiếp, lừa gạt từ người phụ nữ. Bầu không khí xung quanh cô dần tối sầm lại, từng làn hắc khí lặng lẽ lan ra, quấn quanh không gian chật chội trong xe.

Lúc này, đang trong tiết tự học buổi tối thứ hai, Quý Nam Tinh đột nhiên cảm thấy điều gì đó không ổn. Dấu ấn mà cậu để lại trên người nữ quỷ ở nhà chủ nhiệm lớp đã biến mất.

Quỷ khí trên người đối phương chưa tan, nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo, lại chưa từng gây hại cho ai. Chính vì thế, Quý Nam Tinh chỉ để lại một ấn ký phòng hờ, đề phòng khi nữ quỷ bị kích động. Vậy mà giờ đây, ấn ký ấy đã bị đánh vỡ. Điều này chỉ có hai khả năng: hoặc cô ta gặp nguy hiểm và kích phát bản năng tự vệ, hoặc là bắt đầu làm hại người khác.

Ấn ký bị phá cách cậu không xa. Quý Nam Tinh liếc nhìn thầy giáo đang đứng giảng bài, sau đó thả bút, che ngực lại.

Bên cạnh, Tiêu Dã lập tức chú ý tới cậu:

“Sao vậy? Không khỏe à?”

Quý Nam Tinh cau mày, khẽ gật đầu.

Tiêu Dã cuống lên, bật dậy hỏi: “Thuốc đâu? Thuốc cậu để ở đâu rồi?”

Quý Nam Tinh định với tay lấy trong cặp, nhưng Tiêu Dã sợ cậu động đậy nhiều sẽ mệt hơn, bèn tự tay mở cặp tìm thuốc. Nhớ lại lúc trước từng xem tài liệu chị dâu đưa, Tiêu Dã biết một số thuốc tim cần đặt dưới lưỡi, liền vội vàng đổ ra một viên: “Cái này nuốt hay đặt dưới lưỡi?”

Quý Nam Tinh lấy viên thuốc, bỏ vào miệng không nói gì thêm.

Tiếng động bên này đã thu hút sự chú ý xung quanh. Giáo viên dạy Toán buổi tự học là một cô giáo dáng người nhỏ nhắn, đã nhanh chóng bước đến hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Dã báo tình hình. Cô giáo tuy sốt ruột nhưng không dám luống cuống, lập tức dặn: “Gọi hai bạn đưa em ấy xuống phòng y tế. Lớp trưởng, đi tìm chủ nhiệm, liên lạc phụ huynh luôn. Bệnh tim không phải chuyện đùa.”

Và thế là, Quý Nam Tinh được đưa xuống phòng y tế, không lâu sau đã có người trong nhà tới đón.

Tiêu Dã vốn định đi theo cho yên tâm, ít nhất phải tận mắt thấy Quý Nam Tinh không sao. Nhưng chủ nhiệm lớp không cho, đành giữ hắn ở lại trong lớp. Tiêu Dã không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng đó nhìn người ta dìu Quý Nam Tinh lên xe.

Chiếc xe vừa ra khỏi cổng trường, “bệnh nhân” lập tức ngồi thẳng dậy, sắc mặt không còn chút ốm yếu nào. Cậu quay sang nói với người trợ lý: “Quẹo về hướng đường Dẫn Hoài.”

Trợ lý không hỏi nhiều, lập tức đổi hướng, theo chỉ dẫn mà lái đi. Tám giờ tối, không phải giờ cao điểm, đoạn đường này cũng không thuộc khu vực sầm uất, xe cộ lui tới thưa thớt. Một chiếc xe hơi nhỏ ban đầu vẫn đang chạy đúng làn, bỗng nhiên bất ngờ lấn sang làn ngược chiều. Hành vi bất ngờ khiến những xe khác hoảng loạn tránh né, thậm chí có người còn hạ kính chửi ầm lên.

Nhưng tài xế chiếc xe hơi nhỏ đó vẫn không hề dừng lại, vững vàng tiếp tục chạy ngược chiều, bất chấp mọi nguy hiểm cho đến khi đụng độ trực diện với một chiếc xe tải lớn đang lao tới từ phía đối diện.

Tài xế xe tải như thể hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe đi ngược chiều, tốc độ không hề giảm, thẳng hướng đâm vào.

Ngay khi hai xe sắp sửa va chạm, tại một ngã ba gần đó, Quý Nam Tinh từ trên xe mình ném một tấm bùa ra ngoài, ngón tay lật nhanh trong tư thế bắt quyết, niệm chú trong nháy mắt.

Chiếc xe hơi đang lao ngược kia lập tức lắc lư dữ dội như bị giật dây, thân xe uốn éo ngoặt ngoẹo như con rắn, rồi chệch hẳn hướng, tránh được cú đâm chí mạng với xe tải trong gang tấc.

Tài xế trong xe nhỏ như thể bừng tỉnh, vội vàng xoay vô lăng điên cuồng. Xe tuy thoát chết trong gang tấc, nhưng đã mất kiểm soát, đâm thẳng vào rào chắn bên đường. Đầu xe móp méo, thân xe méo mó như bị vò nát. Bên trong xe, ba người máu me đầm đìa, gục xuống bất tỉnh, không rõ còn sống hay đã chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play