Tiêu Dã lại một lần nữa nổi tiếng sau trận chiến, mà điều khiến hắn nổi tiếng không chỉ là vì sức mạnh, mà còn là gia thế. Sau hôm đó, các lời đồn về thân thế nhà hắn bắt đầu lan ra với vô số phiên bản, nhưng tất cả đều xoay quanh một điểm chung có quyền, không thể chọc vào.

So ra, anh trai của Quý Nam Tinh trong vụ việc lần này lại không để lại quá nhiều ấn tượng. Dù sao thì người có tiền không thiếu, không tính là quá hiếm lạ. Nhưng người “có quyền”, trong cuộc sống thường ngày lại rất khó mà tiếp xúc được.

Vì vậy, một khoảng thời gian sau đó, số người cố tình đi ngang qua hành lang lớp học của bọn họ ngày càng nhiều. Những bạn trước đây còn sợ Tiêu Dã, không dám bắt chuyện thì giờ lại vây quanh hắn mỗi khi chơi bóng, hận không thể lập tức nhận thân làm “anh em chí cốt”.

Nhìn Tiêu Dã ôm bóng rổ bị một đám bạn học vây lấy, Quý Nam Tinh đặt bút xuống, mở nắp bình nước bên cạnh uống vài ngụm.

Tất cả đều là thanh niên trẻ tuổi, tâm tư ra sao tuy có cố che giấu, nhưng cái kiểu ngưỡng mộ nịnh bợ ấy thì rõ rành rành.

Đợi đến khi Tiêu Dã bị lôi đi chơi bóng, Trần Thập Nhất mới chạy đến ngồi vào chỗ của Tiêu Dã, hạ giọng nói: “Vừa mới khai giảng được mấy ngày mà đã vậy rồi. Mấy người trước đó còn không dám bén mảng qua nói vài câu, giờ thì bám riết như keo, nhìn mà ngán!”

Quý Nam Tinh mỉm cười, lấy từ trong túi ra một cái phúc túi đỏ đưa cho cậu ta.

Trần Thập Nhất có chút bất ngờ: “Cho tớ á?”

Quý Nam Tinh gật đầu: “Ừ.”

Trần Thập Nhất vui mừng nhận lấy phúc túi: “Là bùa hộ mệnh à? Cảm ơn Nam Tinh nha, tớ thích lắm!”

Quý Nam Tinh dặn: “Bên trong có một lá bùa, cậu nhớ thỉnh thoảng mở ra xem, nếu thấy nó đổi màu, phải báo cho tớ biết.”

Trần Thập Nhất mở túi ra xem thử, thấy bên trong có một lá bùa màu vàng được gấp thành hình tam giác, nghe cậu nói thế thì không khỏi tò mò: “Cái này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Quý Nam Tinh bình tĩnh giải thích: “Chắc cậu cũng hiểu sơ sơ về âm khí và dương khí chứ? Nói đơn giản thì, tôi sinh ra đã mang nhiều âm khí hơn người thường. Vì vậy ai tiếp xúc nhiều với tớ rất dễ gặp xui xẻo. Đây cũng là lý do vì sao tôi hạn chế va chạm với người khác. Mà trên người cậu thì dương khí lại hơi yếu nếu tiếp xúc nhiều với tôi, có thể không chỉ đơn giản là xui xẻo thôi đâu.”

“Lá bùa trong túi này giúp trấn áp âm khí. Bình thường nhớ tranh thủ ra ngoài phơi nắng nhiều vào nhé.”

Trần Thập Nhất mất một chút thời gian mới tiêu hóa hết những lời vừa nghe, nhưng điều cậu để tâm hơn là:

“Vậy… cậu có phải cũng đưa bùa cho Tiêu Dã không? Dù gì cậu ấy là bạn cùng bàn, ngày nào cũng tiếp xúc với cậu, nên gần đây cậu ấy mới không hề tránh né đụng chạm gì đúng không?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không cho cậu ấy, mà cũng vô dụng.”

Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ. Lớp học của bọn họ nằm ở tầng ba, từ vị trí này có thể nhìn thấy thẳng xuống sân thể dục. Tiêu Dã lúc này đang chơi bóng cùng một đám bạn dưới nắng, dáng người trẻ trung tràn đầy sức sống, giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ.

“Cậu ấy là người dương khí mạnh nhất mà tôi từng gặp từ trước đến nay,” Quý Nam Tinh chậm rãi nói, “cho nên tiếp xúc với tôi cũng không ảnh hưởng gì nhiều.”

Nếu phải cụ thể hóa mà ví dụ, thì giống như một tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng gặp tôi thì có thể bị giảm chút lãi suất, nhưng vốn vẫn còn nguyên. Mà chỉ cần còn vốn, thì lãi vẫn sẽ tiếp tục sinh ra đều đặn.

Trần Thập Nhất ngó trái ngó phải một chút, rồi ghé sát lại hỏi nhỏ: “Vậy… cậu có Âm Dương Nhãn hả? Không thì sao mà nhìn được âm khí với dương khí?”

Quý Nam Tinh gật đầu: “Ừ, tôi có.”

Dù chính xác phải gọi là Linh Nhãn chứ không phải Âm Dương Nhãn, nhưng khả năng của Linh Nhãn còn vượt trội hơn cả Âm Dương Nhãn.

Trần Thập Nhất lập tức sửng sốt, cảm giác như cả thế giới quan của mình bị đảo ngược. Cậu ta không phải người vô thần, cậu tin là có chuyện tâm linh, nhưng chưa từng trải qua chuyện gì thực sự không thể giải thích bằng khoa học. Vậy mà bây giờ lại đụng ngay vào thực tế rùng rợn này.

Cảm giác sợ hãi thì không nhiều bằng sự hiếu kỳ, Trần Thập Nhất ngập ngừng hỏi:

“Vậy cậu từng thấy quỷ chưa? Thế giới này thật sự có quỷ sao?”

Quý Nam Tinh nhìn thẳng Trần Thập Nhất, chậm rãi gật đầu: “Thấy rồi. Và đúng là có. Cái chết chưa bao giờ là điểm kết thúc nhất là với những người coi thường mạng sống, chọn cách tự kết liễu. Bọn họ sẽ bị mắc kẹt lại nơi xảy ra cái chết, mỗi ngày đều lặp lại khoảnh khắc ấy không cách nào luân hồi.”

Đôi mắt Quý Nam Tinh rất đen, là loại đen đặc và sâu như mực. Khi cậu không mang theo biểu cảm gì mà chỉ lặng lẽ nhìn bạn, sẽ khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, như linh hồn cũng bị kéo căng mà run rẩy.

Trần Thập Nhất rùng mình một cái, cảm thấy một cơn sợ hãi mơ hồ lan khắp người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu ta như thấy được qua ánh mắt Quý Nam Tinh một thế giới khác nơi những linh hồn đang lặp đi lặp lại khoảnh khắc lúc chết của mình, trong cô độc và tuyệt vọng.

Tiếng chuông báo vào học vang lên, kéo Trần Thập Nhất ra khỏi cơn ảo giác vừa rồi. Lúc này cậu ta mới phát hiện sau lưng mình đã đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Âm thanh rôm rả của đám bạn đang ùa vào lớp như một làn sóng đánh tan cái cảm giác chìm xuống không đáy đó. Cái lạnh phát ra từ ảo giác cũng theo đó biến mất, tiếng ồn ào dội lại vào tai như kéo cậu thật mạnh trở về nhân gian.

Thấy Tiêu Dã từ ngoài cửa bước vào, Trần Thập Nhất chưa kịp nói gì, chỉ siết chặt cái túi phúc trong tay rồi quay về chỗ ngồi.

Tiêu Dã tiện tay ném quả bóng rổ sang chỗ bàn Trương Nguyên ngồi sau, liền bị Trương Nguyên ghét bỏ: “Cậu ném bóng về phía tôi làm gì?”

Tiêu Dã không thèm ngẩng đầu, còn rút luôn mấy tờ khăn giấy trên bàn cậu bạn, vừa lau tay vừa nói: “Gì mà tôi với cậu, tôi không phải là bạn cậu à?”

Bóng rổ bẩn như vậy, nếu ném về bàn mình rồi bị bạn cùng bàn chê thì biết làm sao? Bạn cùng bàn của hắn là người cực kỳ sạch sẽ.

Trương Nguyên lười đáp lại. Cuộc đời mà, ai mà chẳng từng bị mù khi kết bạn với vài đứa khiến người ta hối hận.

Chủ nhiệm lớp cầm giáo án bước vào, lớp học lập tức im phăng phắc. Quý Nam Tinh xếp gọn sách vở dư vào ngăn bàn, chỉ để lại sách ngữ văn.

Bên cạnh, Tiêu Dã đột nhiên nhỏ giọng r*n rỉ: “Thôi chết, sách ngữ văn của tôi đâu mất rồi?!”

Thấy hắn quýnh quáng lục túi lục cặp, Quý Nam Tinh chống tay lên cằm dựa vào tường, vẻ mặt bất lực. Chủ nhiệm lớp là giáo viên dạy ngữ văn mà hân cũng có thể quên mang sách. Cậu chưa từng thấy ai thích “gây sự” với cái mạng mình như thế.

Tìm mãi vẫn không ra, Tiêu Dã liền ghé sát sang: “Chắc tôi để quên ở nhà rồi… cho tôi mượn nhìn chung một chút nha.”

Chưa kịp để Quý Nam Tinh mở lời, Tiêu Dã đã cướp lời ngay, sợ bị từ chối: “Giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm! Cơm chiên siêu ngon đối diện trường ấy, chỗ lúc nào cũng có cả đống người xếp hàng, tôi mời cậu ăn món đó nhé?”

Quý Nam Tinh hỏi lại: “Cậu sẽ xếp hàng?”

Tiêu Dã lập tức kéo ghế ngồi sát lại: “Tôi xếp, tôi xếp! Cậu mau đưa sách qua đây, Sư Thái đang nhìn kìa!”

“Sư Thái” là biệt danh mọi người đặt cho cô chủ nhiệm một khuôn mặt luôn nghiêm khắc, chưa từng thấy cười, lạnh lùng như thể có thể "diệt sạch" bất kỳ ai.

Quý Nam Tinh đưa sách cho hắn, ngón tay dài và thon đè vào giữa trang, đốt ngón gọn gàng đẹp đẽ như được tạc từ sứ, nhìn mà thấy mê mắt.

Tiêu Dã lập tức bị thu hút. Làm gì có ai chỉ riêng đôi tay mà cũng xinh đẹp đến vậy? Hắn nhìn một lần rồi lại không dứt được, bắt đầu hoài nghi không biết mình có phải là “tay khống” không nữa.

Đang lén ngắm người ta mà nhìn đến xuất thần, thì trong lớp bỗng vang lên một loạt tiếng r*n rỉ.

Cô chủ nhiệm đập giáo án xuống bục giảng:

“Rên cái gì mà rên! Mới vào lớp 10 mà đã lười học rồi à?! Phải biết từ ngày bước chân vào cổng trường cấp ba, các em đã bắt đầu bước lên cầu độc mộc! Chỉ cần lỡ chân một bước là bị người khác vượt mặt, rơi xuống đáy!”

Tiêu Dã ngẩng đầu, nhìn quanh: “Gì vậy? Sao tự nhiên cô nổi sấm nổi chớp?”

Quý Nam Tinh liếc nhìn cậu ta, đáp: “Mai kiểm tra tháng.”

Tiêu Dã há hốc: “Kiểm tra tháng? Mới vô cấp ba mà đã kiểm tra tháng?!”

Quý Nam Tinh:“Cấp ba kiểm tra tháng là bình thường. Chẳng lẽ lớp 10 lại có đặc quyền miễn thi à?”

Tiêu Dã lập tức ỉu xìu. Vừa mới nhập học, còn chưa vào guồng, mấy ngày nay toàn thả lỏng, sách vở chưa đụng tới. Không biết ông Phật nào mới có thể giúp hắn thoát được kiếp nạn này.

Cô giáo vẫn đang nghiêm túc giảng bài cảnh tỉnh tinh thần học sinh, còn Tiêu Dã thì đã tạm thời quên đi tai họa sắp tới, tranh thủ lúc lớp đang rì rầm bàn tán, nghiêng người hỏi: “Cơm chiên trưa nay cậu thích vị gì? Tôi mở menu cho cậu coi nè.”

Quý Nam Tinh liếc cậu:“Cậu chuyển chủ đề nhanh thật.”

Tiêu Dã cười hì hì, đắc ý:“Tất nhiên! Trời đất bao la, ăn cơm là trên hết. Mau nhìn đi, chọn món nào?”

Quý Nam Tinh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại hắn đưa qua, tiện tay click mở hình ảnh menu, còn không quên dặn: “Kêu cả Trần Thập Nhất đi cùng luôn.”

Tiêu Dã tựa lưng vào ghế, tay vô thức xoay cây bút: “Có cần dính nhau đến vậy không, ăn một bữa cơm cũng phải kéo nhau đi.”

Quý Nam Tinh hơi nghiêng đầu, giọng mang chút khó hiểu: “Ăn cơm không phải thường ăn cùng bạn sao? Chẳng lẽ cậu không ăn cùng Trương Nguyên?”

Ngồi ở bàn sau, Trương Nguyên liếc họ một cái, sau đó im lặng cúi đầu, giữ vững thái độ “tôi không liên quan gì, đừng kéo tôi vô cuộc chơi của hai người”.

Câu hỏi này khiến Tiêu Dã cứng họng không biết phản bác sao cho đúng. Hắn cũng cảm thấy bản thân có hơi nhỏ nhen thật, người ta kết bạn với ai thì liên quan gì tới hắn, chẳng ảnh hưởng gì đến ví tiền hay mặt mũi mình cả. Thế là hắn quẳng bút xuống, tỏ vẻ buông xuôi: “Rồi rồi, đi thì đi, ăn thì ăn chung.”

Nhưng cái vẻ mặt nửa cam chịu nửa thiếu kiên nhẫn đó vẫn bị Quý Nam Tinh bắt được. Cậu khẽ tắt màn hình điện thoại đang mở khung chat WeChat: “Nếu cậu không thích thì thôi, khỏi cần miễn cưỡng.”

Không khí có gì đó không ổn. Tiêu Dã vừa định lên tiếng vớt vát thì Quý Nam Tinh đã nhẹ nhàng buông thêm một câu: “Các cậu ăn với nhau, bọn tôi ăn với nhau.”

Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại hơi lạnh.

Tiêu Dã nhìn lướt qua bục giảng, thấy cô chủ nhiệm đang viết lên bảng, lập tức nghiêng người tới gần, nhỏ giọng giải thích: “Không phải thế, tôi không phải không tình nguyện… cậu giận rồi hả? Rõ ràng nói sẽ mời cậu ăn mà, thêm người thì mời thêm luôn, tôi bao cả phần của cậu ta, được chưa?”

Tính tình gì mà nói xoay là xoay thế không biết…

Quý Nam Tinh chỉ đáp gọn: “Tôi không giận.”

Tiêu Dã gấp: “Không giận thì sao không ăn cùng? Rõ ràng nói là đi chung mà?”

Quý Nam Tinh nhìn thẳng Tiêu Dã: “Nếu cậu thật sự muốn đi chung, thì thái độ đâu thể như vậy?”

Tiêu Dã cảm thấy oan ức tột độ: “Tôi có thái độ gì không đúng?”

Quý Nam Tinh bình thản nói tiếp: “Cậu nói ‘được’ thì là đồng ý. Còn nói ‘được được’ là cho có, là gượng ép, là miễn cưỡng đồng ý. Một câu 'được được', xong ném bút, vậy mà gọi là thái độ tốt sao?”

Rõ ràng đây là kiểu chuyện dễ cãi nhau, có thể khiến không khí giữa hai người căng lên một chút. Nhưng nhìn Quý Nam Tinh mặt không biểu cảm, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc phân tích ngữ khí của hắn, Tiêu Dã lại không nhịn được bật cười.

Quá đáng yêu luôn ấy chứ.

Bộ dạng lạnh tanh như không quan tâm chuyện đời mà lại giảng giải từng chút một như thế… đáng yêu không chịu được.

Tiêu Dã lập tức không cãi nữa, thậm chí còn cam tâm tình nguyện mà xuống nước:

“Thôi được rồi, tôi nói lại từ đầu nhé. Được, trưa nay tụi mình ăn chung. Tôi cực kỳ vui lòng cùng cậu và bạn tốt Trần Thập Nhất của cậu cùng nhau ăn trưa. Cho tôi một chút mặt mũi, được không?”

Quý Nam Tinh tuy có chút cá tính, nhưng cũng không phải kiểu người ngang bướng vô lý. Thấy Tiêu Dã đã chủ động xuống nước, cậu cũng không tiếp tục làm căng nữa, thuận tay mở đồng hồ, bấm vào WeChat để xem lại thực đơn tiệm cơm chiên kia.

Trần Thập Nhất thì hoàn toàn không biết bản thân suýt chút nữa trở thành "ngòi nổ gây chiến", vừa tan tiết là lôi Quý Nam Tinh sang một góc trong lớp, cẩn thận mở túi phúc mà cậu đưa lúc trước: “Nam Tinh, cậu nhìn nè!”

Chỉ mới qua một tiết học, lá bùa bên trong đã hóa thành một đống tro xám đen.

Trần Thập Nhất lộ vẻ lo lắng: “Trong lớp mình có thứ gì đó đúng không? Không thì tại sao lá bùa lại cháy?”

Quý Nam Tinh khẽ vê mảnh tro bằng đầu ngón tay, giọng đều đều: “Lúc bùa bị nóng, cậu có cảm thấy gì lạ không?”

Trần Thập Nhất nghĩ một lúc: “Có nóng. Cái túi cứ như bị hơ qua, tớ mới rờ vào, ai ngờ vừa mở ra thì thấy vậy.”

Quý Nam Tinh nhìn quanh lớp: “Lúc đó bên cạnh cậu có ai không? Có ai nói chuyện với cậu, hay chạm vào người cậu không?”

Trần Thập Nhất nghĩ ngợi rồi đáp: “Là cô chủ nhiệm! Cô ấy lúc đó đứng ngay cạnh tớ!”

Quý Nam Tinh khẽ gật. Về việc chủ nhiệm lớp có mang theo âm khí, cậu đã sớm nhận ra. Nhưng đó vốn chỉ là thứ âm khí vô hại – gọi là "qua đường âm". Loại này là do người sống vô tình tiếp xúc với nơi có linh thể, bị nhiễm một chút khí âm. Nếu ban ngày đi lại nhiều, tiếp xúc với người khác, phơi nắng một chút thì tự nhiên cũng tiêu tán.

Chủ nhiệm lớp mỗi sáng đều có âm khí hơi nặng, nhưng đến chiều lại tan đi. Quý Nam Tinh đoán, khả năng nơi cô ở có “âm khách”.

Mà “âm khách” cũng chia nhiều loại – có kẻ chiếm chỗ như chủ nhà, ác ý bám dai; cũng có loại chỉ lặng lẽ sống cùng người, không quấy rầy ai. Đa phần sống trong những ngôi nhà cũ, vốn là nơi họ từng ở khi còn sống.

Loại âm khách hiền lành thì chỉ nhiễm âm khí nhẹ, bùa bình thường sẽ không phản ứng mạnh.

Nhưng lần này, chỉ một lần tiếp xúc đã khiến bùa cháy thành tro. Điều đó chứng tỏ âm khí trên người cô chủ nhiệm không còn đơn thuần nữa mà mang theo “ý thức”, có thể đã bị một linh thể bám dính cố ý.

Trần Thập Nhất vẫn đang siết chặt túi bùa trống rỗng, thấy Quý Nam Tinh im lặng thì hơi hoảng: “Nam Tinh, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải cô chủ nhiệm bị ma theo rồi không?”

Quý Nam Tinh lấy lại túi, tiện tay đổ tro vào thùng rác, nhẹ giọng: “Không sao. Chiều tôi làm cho cậu cái khác. Mấy ngày này, nhớ tránh xa cô ấy một chút.”

Trần Thập Nhất lập tức thì thào: “Vậy là thật rồi hả? Chủ nhiệm lớp bị dính thứ đó thật rồi?”

Nhìn biểu cảm như sắp được xem phim ma ngoài đời thật của cậu bạn, Quý Nam Tinh bật cười: “Cậu không sợ à?”

Cậu vốn nghĩ sau chuyện này, Trần Thập Nhất sẽ né cậu như né tà. Trước đây cũng từng có một người bạn như vậy, ban đầu rất nhiệt tình, gần gũi, cái gì cũng chia sẻ, luôn cố kéo cậu vào nhóm vì sợ cậu bị bỏ rơi.

Nhưng rồi, năm đó bạn ấy mất ông nội. Là người được ông bà nuôi lớn, tình cảm rất sâu đậm, lúc tang lễ còn không thể gặp mặt lần cuối.

Quý Nam Tinh biết rõ ranh giới sinh tử không nên vượt qua, nhưng vì lòng mềm, lại thấy ông nội cậu bạn vẫn quanh quẩn trong nhà, cuối cùng cậu đã trộm một lá Thiên Nhãn Phù từ sư phụ, chỉ để giúp bạn nhìn thấy người thân lần cuối.

Về sau mọi chuyện trở nên rất hỗn loạn.

Cậu bạn kia quả thực đã nhìn thấy ông nội mình. Nhưng cái gặp gỡ ấy không phải kiểu “nhân gian ly biệt, âm dương đoàn tụ” như người ta vẫn hay nói trong sách, mà là sợ hãi đến mức hét toáng lên, còn hoảng loạn xô Quý Nam Tinh suýt ngã từ bậc thang xuống.

Từ đó trở đi, cậu bạn ấy liền tránh Quý Nam Tinh như tránh tà, đi đâu cũng nói cậu “có bệnh”, “có thể thấy ma”, “đã chọc phải thứ dơ bẩn”.

Trong thế giới của những đứa trẻ, việc có thể thấy ma không phải là một chuyện cool ngầu gì, nó chỉ khiến người khác sợ hãi, muốn tránh xa.

Cũng may khi đó là cuối năm lớp sáu, và cũng may vì Quý Nam Tinh vốn đã thường xuyên xin nghỉ học nên bạn bè trong lớp cũng không quá thân thiết. Cho dù có bị cả lớp cô lập, ảnh hưởng cũng chẳng lớn. Lên cấp hai, Quý gia dứt khoát chuyển cậu sang một trường khác, và thay đổi luôn cả khu vực họ.

Nhưng kể từ sự việc năm đó, cậu lại càng hiểu rõ hơn: mình không giống người khác.

Điều khiến Quý Nam Tinh mãi nhớ không phải vì từng có một người bạn quay lưng với mình, mà là vì lần đầu tiên, cậu nhìn thấy trên gương mặt một linh hồn là sự bi thương.

Một nỗi buồn âm ỉ, không lời, không giải thích, chỉ tồn tại như một vết cắt âm thầm trong bóng tối.

Lúc ấy, cậu mới thật sự hiểu được cái gọi là âm dương cách biệt.

Không phải chỉ cần chết rồi là vẫn có thể “tồn tại” như khi còn sống. Người còn sống là người, quỷ vẫn là quỷ. Dù khi còn sống từng thương yêu nhau đến mức nào, thì sau khi chết đi những gì còn lại cũng chỉ là đoạn ký ức dở dang.

Cậu chưa từng kể lại chuyện này cho cậu bạn kia. Cũng không nói rằng từ ngày hôm đó, ông nội của cậu bạn đã biến mất hoàn toàn, không bao giờ xuất hiện trước mặt Quý Nam Tinh nữa.

Lần này, khi quyết định nói cho Trần Thập Nhất về chuyện “thần quái”, Quý Nam Tinh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn: nếu bị xa lánh, thì cậu cũng quen rồi. Nhưng nếu không nói gì, đứng từ góc độ của Trần Thập Nhất thì sẽ thấy bất công rõ ràng Tiêu Dã thì có thể thoải mái tiếp xúc, còn mình thì lại bị giữ khoảng cách. Cách biệt rõ ràng như vậy, sớm muộn gì cũng khiến người ta khó chịu.

Trần Thập Nhất lại hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, vừa lắc đầu vừa nghiêm túc nói: “Không sợ. Tớ có làm chuyện xấu hại ai đâu, ma quỷ gì chắc cũng không tìm tớ được.”

Nói xong lại nhỏ giọng bổ sung một câu, hơi rụt cổ lại như để tự trấn an: “Nhưng… vẫn có hơi sợ. Buổi tối tụi nó sẽ không mò tới tìm tớ chứ?”

Quý Nam Tinh cười khẽ: “Không đâu. Tôi sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này.”

Trần Thập Nhất lập tức tròn mắt: “Cậu xử lý? À phải rồi, cậu nhìn thấy mà… Khoan đã, chẳng lẽ Nam Tinh, cậu biết bắt ma hả?! Oa! Bạn thân của tớ ban ngày là học sinh cấp ba bình thường, tối đến lại phải tranh thủ đi cứu thế giới?”

Quý Nam Tinh bật cười: “Cũng không đến mức đó.”

Trong lúc hai người còn đang nói chuyện rì rầm ở góc lớp, bên này Tiêu Dã đã chờ đến phát sốt, nhìn hai người kia nói nói cười cười với nhau liền không nhịn được gọi to: “Quý Nam Tinh! Ăn cơm!”

Quý Nam Tinh quay đầu lại nhìn chỉ thấy Tiêu Dã khoanh tay trước ngực, chân dài vắt lên bàn người ta như chẳng chạm đất, dựa nghiêng nửa người vào mép bàn. Trương Nguyên thì đứng bên cạnh cười, còn quay đầu gọi với Trần Thập Nhất cùng đi.

Đợi cậu đi đến gần, Tiêu Dã liền đứng thẳng người dậy, còn không quên lầm bầm: “Đi ăn cơm mà cũng không sốt sắng gì, mấy chuyện kia không thể để đến ăn cơm rồi nói tiếp à.”

Quý Nam Tinh đáp gọn: “Chuyện quan trọng.”

Tiêu Dã nhướng mày: “Quan trọng cỡ nào?”

“Rất quan trọng.”

Hai người cứ thế mắt đối mắt, trừng nhau một lúc. Cuối cùng Quý Nam Tinh lạnh nhạt hỏi: “Còn ăn không?”

Tiêu Dã thấy cậu không có ý nhượng bộ, đành hừ một tiếng, chịu thua: “Ăn ăn ăn!”

Vừa nói vừa vòng tay qua vai Quý Nam Tinh kéo đi, bộ dạng tự nhiên như hai anh em thân thiết.

Hắn đã quan sát kỹ rồi, Quý Nam Tinh lúc bình thường rất hay giữ khoảng cách với người khác, ngay cả Trần Thập Nhất cũng chưa từng cho gần đến thế. Nhưng lại để hắn tùy tiện khoác vai kéo đi, cho nên chắc chắn là hắn đặc biệt rồi!

Trưa nay định đi ăn tiệm cơm chiên nổi tiếng đối diện trường, Quý Nam Tinh cứ nghĩ thể nào cũng phải chờ ít nhất nửa tiếng. Không ngờ Tiêu Dã dẫn họ rẽ vào một nhà hàng nhỏ gần đó, bàn ăn đã được dọn sẵn, bốn đĩa cơm chiên bốc khói nghi ngút, món mặn cũng đã mang ra.

Tiêu Dã kéo Quý Nam Tinh ngồi xuống, còn đem phần cơm chiên bắp non mà hắn chọn đặt ngay ngắn trước mặt, trêu chọc:

“Mời thiếu gia dùng cơm.”

Quý Nam Tinh nhìn một vòng: “Cậu nhờ người đặt trước à?”

Tiêu Dã đưa cho cậu đôi đũa dùng một lần:

“Chứ đợi tan học đi mua thì xếp hàng đến tối à. Bên thể dục bọn họ thường được về sớm, tôi nhờ vài đứa tiện thể mang giùm, dù sao cũng ra ngoài ăn hết.”

Quý Nam Tinh: “Nhờ người quen?”

Tiêu Dã cười nham hiểm: “Bên thể dục ấy mà, tôi vừa đánh nhau với tụi nó xong. Tiện tay vớ luôn hai đứa làm chân chạy vặt.”

Trần Thập Nhất giật mình: “Nhưng không phải cậu với tụi nó mới đánh nhau à?”

Tiêu Dã nhún vai: “Thì đánh rồi mới quen. Lôi hai đứa về làm đàn em cũng tiện chứ sao.”

Trần Thập Nhất: …Còn có kiểu bị đánh xong thì đi làm shipper cho người ta nữa hả?

Quý Nam Tinh chỉ cười khẽ, cũng không vạch trần. Dù gì lúc tan học cậu cũng thấy Tiêu Dã chuyển khoản WeChat, chắc là tiền công thật.

Trương Nguyên ngồi bên cạnh cười nói:

“Hôm nay nhờ cậu mà tụi này được ké bữa cơm miễn phí.”

Trần Thập Nhất tò mò nhìn hai người họ:

“Có chuyện gì vui à? Tự dưng bao cơm?”

Quý Nam Tinh vừa định mở miệng bảo là vì mượn sách, thì đã nghe Tiêu Dã chen lời:

“Phụng mệnh chăm sóc em trai, đúng không, Tinh Tinh?”

Quý Nam Tinh nghiêng đầu liếc nhìn hắn.

Trương Nguyên nghe vậy nhìn sang hai người: “Em trai??”

Trần Thập Nhất cũng quay trái quay phải:

“Sao nghe kiểu như có nội tình vậy?”

Tiêu Dã cười ha hả: “Chuyện trong nhà ấy mà. À, anh tôi bảo hôm nào rảnh thì đưa Nam Tinh về nhà ăn cơm. Hay là hôm nay luôn đi?”

Câu cuối rõ ràng là nói với Quý Nam Tinh.

Hắn thật sự không phải ghen vì thấy Nam Tinh thân với Trần Thập Nhất đâu. Là anh hắn dặn phải chăm sóc tốt người ta, mà chăm thì phải chăm đến nơi đến chốn chứ, ăn cơm ngoài không sạch, không đủ dinh dưỡng, đương nhiên dẫn về nhà vẫn hơn. Chỉ là hình như hơi nhanh quá.

Quý Nam Tinh từ chối uyển chuyển: “Hôm khác đi, hôm nay tôi còn có việc.”

Tiêu Dã liền hỏi: “Việc gì vậy? Có cần giúp không?”

Trần Thập Nhất bên cạnh biết rõ chuyện gì, yên lặng vùi đầu ăn cơm không nói gì.

Quý Nam Tinh quay đầu nhìn hắn, giọng bình thản:

“Ngày mai làm bài kiểm tra tháng rồi, hôm nay cậu nói có chuyện gì?”

Một câu bài kiểm tra tháng như đòn trí mạng giáng xuống bàn ăn, tất cả lập tức cứng đờ. Ngay cả nụ cười lúc nào cũng có trên mặt của Trương Nguyên cũng đông cứng lại vài giây.

Trần Thập Nhất tiếp tục trầm giọng, giọng nói càng thêm ảm đạm: “Nghe nói năm nào học sinh mới vào lớp 10 cũng bị kiểm tra tháng như nhau. Mà kiểm tra xong là họp phụ huynh liền.”

Tiêu Dã ngẩn ra: “Ủa, họp phụ huynh không phải thường là đợi cuối kỳ thi xong mới họp à? Mới vừa khai giảng mà đã muốn mời phụ huynh lên trường?”

Trần Thập Nhất nghiêm túc gật đầu: “Tớ thấy trên diễn đàn có đàn anh đàn chị đăng bài với lòng dạ đen tối, kiểu chúc các em lớp 10 năm nay may mắn, bảo đây là quy định của trường Ngọc Lan.”

Nói rồi, cậu ta quay đầu nhìn Quý Nam Tinh đang gặm chân vịt: “Cậu học giỏi không đấy? Nếu thi không tốt, nhà có mắng không?”

Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không mắng, tôi học cũng tàm tạm.”

Trần Thập Nhất thở dài: “Tớ thì dở ẹc. Vừa đủ điểm vớt vào đây, nếu Ngọc Lan phân ban theo thành tích, sợ là tớ đội sổ.”

Ngay lúc đó, Tiêu Dã từ nồi vịt xào bia trước mặt gắp ra một cái chân vịt, thả vào chén Quý Nam Tinh: “Gặm chân vịt gì? Ăn cái này, chân vịt xịn. Ăn nhiều chút thịt vào, ốm quá.”

Trong nồi chỉ có hai cái chân, thật ra hắn muốn gắp cả hai cái cho Quý Nam Tinh luôn, nhưng thấy làm vậy hơi rõ ràng quá, đành gắp cái còn lại vào chén Trần Thập Nhất.

Dù sao thì cũng là mấy cậu học sinh gầy gò ốm nhách như nhau. Tuy không ưa Trần Thập Nhất cứ bám lấy Quý Nam Tinh, nhưng cũng không đến mức nhỏ nhen tới độ tranh giành đồ ăn. Vừa hay, một người một cái.

Quán cơm nằm gần trường, khách chủ yếu đều là học sinh. Chẳng mấy chốc xung quanh họ đã kín hết chỗ, người đông đương nhiên cũng ồn ào hơn, nhưng cũng vì thế mà có thể nghe được không ít chuyện linh tinh.

Ví dụ như cuối tuần này trung tâm thương mại Quảng Lợi có đại khuyến mãi, mua một tặng một, giá rẻ đến không tưởng. Có mấy bạn nữ tiếc hùi hụi vì bố mẹ không cho nghỉ học thêm, nếu không là đã tính rủ nhau đi dạo rồi.

Trần Thập Nhất người chuyên cắm diễn đàn, hóng đủ loại tin vỉa hè nhỏ giọng nói:

“Nghe đồn là ông chủ Quảng Lợi bị điều tra rồi. Chính là vụ phát hiện xác chết ở tầng hầm hồi trước đó. Cái trung tâm thương mại kia thật ra trước đây là nhà hàng Bạch Lâu, giờ không biết có bị phong tỏa không. Đợt khuyến mãi này chắc là nước cờ cuối, hoặc là giải thể, hoặc là vớt vát danh tiếng trước khi dẹp tiệm.”

Trương Nguyên nói: “Cho dù người giết là ông chủ Quảng Lợi thật, thì trung tâm thương mại cũng không phải tài sản cá nhân của ổng. Nhiều nhất ông ta bị điều tra, rồi thương trường sang tên người khác thôi, chứ chưa chắc đã đóng cửa. Cái chỗ đó hoạt động bao năm nay, coi như là một địa điểm vàng rồi, nằm đúng khu trung tâm kinh doanh nữa, cái chén vàng này không ít người giành đâu. Khả năng cao là nghỉ một thời gian rồi thay chủ mới tiếp tục buôn bán.”

Trần Thập Nhất nghe vậy lại nhỏ giọng nói thêm: “Nhưng mà tớ nghe người ta bảo chuyện này không đơn thuần là giết người, mà là bị ma ám."

Trần Thập Nhất hạ giọng đầy thần bí: “Là trước đó có mấy chủ livestream về mấy chuyện tâm linh đi xuống tầng hầm đốt nến ấy, các cậu có biết vụ đó không? Nghe kể rợn lắm!”

Trương Nguyên bật cười: “Rợn cỡ nào?”

Trần Thập Nhất nói nhỏ như sợ bị ai nghe thấy: “Nghe nói cái thang máy ở trung tâm thương mại đó hoàn toàn không có dẫn xuống tầng hầm, có người còn đi kiểm tra lại, đúng là không có thật. Nhưng lại đồn rằng nếu đợi tới đúng 12 giờ đêm, thì trong bảng điều khiển mới hiện ra cái nút dẫn xuống tầng hầm. Câu chuyện này nhiều người tin lắm, vì cầu thang bộ cũng bị khóa, thang máy thì không có lối xuống... vậy mấy người đó đi xuống kiểu gì?”

“Nghe kể hôm đó hai chủ kênh đó livestream, mới đốt nến được một chút là trong video bắt đầu nghe thấy âm thanh lạ, rồi điện thoại rơi xuống đất. Camera chỉ thấy ánh nến, không thấy người đâu. Sau có người báo cảnh sát, lúc đi kiểm tra thì phát hiện xác chết thật.”

Tiêu Dã là kiểu con nhà căn bản, bố mẹ đều là người tin vào khoa học, nên với mấy chuyện quỷ thần kiểu này chỉ nghe cho vui, chẳng để trong lòng. Trương Nguyên thì còn có bố làm cảnh sát, càng tin chứng cứ hơn nữa, nhưng trong buổi ăn trưa kiểu này thì tất nhiên sẽ không lấy lý trí ra phá hỏng không khí hóng hớt, chỉ ngồi yên lắng nghe như một khán giả ngoan.

Trần Thập Nhất kể xong một hồi, thấy cả bàn chẳng ai phản ứng gì nhiều, liền quay sang hỏi người duy nhất trông như có thể hiểu được câu chuyện — Quý Nam Tinh:

“Cậu nghĩ sao? Có phải là oan hồn không siêu thoát, muốn tìm cách cho người ta phát hiện xác mình để báo thù không?”

Quý Nam Tinh gật đầu: “Khả năng cao lắm.”

Tuy sự thật không đơn giản như vậy, nhưng quả thực nếu không nhờ một thiên sư ngoài ý muốn vướng vào, thì cái xác kia có khi đã chìm luôn trong bóng tối. Hai streamer kia chỉ là người bình thường, thật sự không có khả năng chống lại được pháp đàn dưới tầng hầm. Lúc ấy cho dù phát trực tiếp có xảy ra chuyện kỳ quái gì đi nữa, Mạnh Hồng Vĩ ông chủ Quảng Lợi  vẫn có đủ cách bịt miệng.

Nhưng dù sao thì, sự việc đã lộ ra ánh sáng. Cái chết của Đàm Thư Ý đã được đưa ra trước công chúng, tuy Mạnh Hồng Vĩ có bị đẩy vào tù hay không còn phải xem chứng cứ thế nào, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Vấn đề lớn hơn là làm gì với toà nhà này?

Cách tốt nhất là phá bỏ hoàn toàn pháp đàn, rồi dỡ luôn tòa nhà Bạch Lâu. Tốt hơn nữa là chuyển đổi mục đích sử dụng, ví dụ như mở công viên hoặc làm hồ nhân tạo để dương khí và hơi nước xua tà.

Nhưng nói thì dễ, nơi đó là đất vàng, bỏ một trung tâm thương mại béo bở như thế thì ai chấp nhận? Cục quản lý chắc cũng đang đau đầu, không thể mặc kệ, mà muốn xử lý dứt điểm cũng chẳng có phương án khả thi đúng kiểu vòng lặp không lời giải.

Đang mải nghĩ xem có cách nào khác dễ thực hiện hơn không, chén cơm trước mặt lại bị ai đó gắp thêm mấy khúc sườn. Mấy miếng sườn số lượng ít ỏi được xếp ngay ngắn, tất cả đều vào chén Quý Nam Tinh. Tiêu Dã còn không quên thúc giục: “Ăn nhanh lên! Đồ ăn nguội cả rồi, đang ăn mà ngồi đơ ra làm gì?”

Hai người còn lại cũng vừa định gắp, tay còn lơ lửng giữa không trung, nhìn chén Quý Nam Tinh mà đầy cảm xúc. Quý Nam Tinh chỉ khẽ cười, cúi đầu cắn một miếng sườn yên lặng nhận hết sự thiên vị này như điều hiển nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play