Giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc, đúng lúc hai nhóc kia đã ăn xong, hai ông anh cũng mặc kệ để tụi nhỏ tự lo.
Quý Nam Tinh và Tiêu Dã cùng nhau đưa hai ông anh ra bãi đậu xe. Vừa đến giao lộ, Tiêu Dã liền quay đầu lại, nhìn về phía Quý Vân Đình rồi làm bộ quen thân hỏi: “Trợ lý của anh phải tới đồn công an, vậy anh tính đi sao?”
Quý Vân Đình đáp: “Cậu ta sẽ đưa anh đến công ty trước rồi mới qua đó, cũng không gấp lắm.”
Tiêu Tụng cười: “Làm to chuyện vậy, không sợ dọa em trai à?”
Quý Vân Đình xoa đầu em trai: “Em trai tôi không dễ bị dọa như vậy.”
Tiêu Dã nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi:
“Hai người quen nhau hả?”
Tiêu Tụng đáp: “Gọi là bạn chơi từ nhỏ cũng được.”
“Gọi là bạn chơi từ nhỏ cũng tính à?” Tiêu Dã lầm bầm.
Quý Vân Đình cũng bật cười: “Hồi nhỏ là hàng xóm, sau thì chuyển nhà, anh cậu vào trường quân đội, tôi thì học kinh tế. Tính ra cũng gần mười năm rồi chưa gặp. Lúc trước nhóc con suýt đốt cháy cả nhà giờ cũng lớn thế này rồi.”
Tiêu Dã chỉ vào mình, nghi hoặc: “Em? Suýt đốt cháy nhà?”
Tiêu Tụng không nể nang gì với em trai, giơ tay vỗ bốp vào đầu Tiêu Dã: “Còn ai vào đây nữa! Cứ khăng khăng chứng minh mình tè xa, châm lửa rồi muốn dập bằng nước tiểu, suýt nữa thiêu luôn cả nhà!”
Quý Nam Tinh không nhịn được bật cười.
Tiêu Dã lập tức nhảy dựng: “Đừng có bịa! Em đâu có ngu đến mức đó!”
Vừa nói còn vừa ra sức nháy mắt ra hiệu với anh mình lớn thế này rồi còn kể mấy chuyện xấu hổ đó, có để cho người ta sống không!
Tiêu Tụng trừng em mình một cái, rồi quay sang Quý Nam Tinh, giọng lại trở nên ôn hòa hơn hẳn: “Tiểu Tinh cũng lớn rồi ha, hồi nhỏ sức khỏe em không tốt, lại ít ở nhà, anh cũng không gặp được em mấy lần. Giờ hai đứa học cùng lớp, cũng coi như có duyên. Sau này có chuyện gì thì cứ tìm Tiêu Dã. Nếu nó dám bắt nạt em, cứ nói với anh, anh đánh nó!”
Quý Nam Tinh cười nhẹ, gật đầu ngoan ngoãn.
Lúc sắp đi, Tiêu Tụng còn vỗ vào trán Tiêu Dã một cái: “Chuyện hôm nay anh không tính với em, cũng sẽ không mách ông nội. Nhưng lần sau mà còn như thế, coi chừng da em đấy! Còn nữa, hai đứa học cùng lớp, phải chăm sóc Tinh Tinh nhiều vào, nghe chưa!”
Tiêu Dã không kiên nhẫn phẩy tay: “Biết rồi biết rồi, lắm lời ghê.”
Làm bạn cùng bàn mà, tất nhiên phải chăm sóc nhau chứ, cần gì người khác nhắc.
Tiễn hai ông anh đi rồi, chẳng hiểu sao tâm trạng Tiêu Dã lại tốt hẳn lên, không hẳn là vui mừng, nhưng rất nhẹ nhõm. Hắnvô thức khoác vai Quý Nam Tinh, cười nói: “Không ngờ nhà tụi mình từng là hàng xóm nha! Lại còn cùng tuổi nữa, biết đâu hồi nhỏ từng gặp rồi. Sau này có chuyện gì, cứ tìm tôi. Ai bắt nạt cậu, nói với tôi!”
Quý Nam Tinh cảm nhận được hơi ấm từ vai truyền sang, sự lạnh lẽo quen thuộc trên người như tan biến ngay tức khắc.
Nhưng còn chưa kịp cảm nhận nhiều, Tiêu Dã đã vội buông cậu ra, còn áy náy nói:
“À, xin lỗi, tôi quên là cậu không thích bị đụng chạm. Sau này nếu tôi lỡ quên, cậu cứ đẩy tôi ra là được.”
Quý Nam Tinh nhìn cậu:“Sao cậu biết tôi không thích bị chạm vào?”
Tiêu Dã cười: “Hôm đó ở nhà ăn, lúc cậu nói chuyện với Trần Thập Nhất, tôi nghe được. Không sao đâu, mỗi người đều có thói quen riêng. Có người không thích tiếp xúc là chuyện bình thường.”
Hóa ra từ đầu cố tình giữ khoảng cách, chỉ vì nghe được một câu nói đó?
Sau khi giải quyết xong chuyện rắc rối, Tiêu Dã thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, nói:
“Đi thôi, về lớp.”
Quý Nam Tinh “ừ” một tiếng, đi được hai bước rồi chợt quay đầu lại nói với Tiêu Dã:
“Tôi không phải không thích tiếp xúc.”
Tiêu Dã khựng lại, nhìn cậu: “Hả?”
Quý Nam Tinh đáp: “Chỉ là vì một vài lý do nên không dễ gì tiếp xúc với người khác.”
Giữa trưa, phần lớn học sinh đều đã quay về lớp học, trên sân thể dục chẳng còn một bóng người.
Hai người đứng ở hành lang nhỏ, gió thổi qua, làm tán cây lớn bên cạnh lay động. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, đổ xuống thành những đốm sáng nhảy nhót trên người họ.
Tiêu Dã nhìn bạn cùng bàn thấp hơn mình nửa cái đầu, do dự một chút rồi hỏi: “Tại sao cậu lại không thể tiếp xúc với người khác?”
Quý Nam Tinh khẽ cười: “Bởi vì ai tiếp xúc với tôi thường sẽ gặp xui.”
Tiêu Dã mở to mắt kinh ngạc: “Ai nói với cậu thế? Thời đại nào rồi mà còn tin mấy chuyện này! Đúng là mê tín dị đoan!”
Hắn không hiểu nổi cái tên thầy bói vô đạo đức nào lại đi lừa gạt một người đơn thuần như bạn cùng bàn của hắn, chuyện kiểu này mà cũng tin được thì đúng là quá đáng!
Tiêu Dã hỏi tiếp: “Vậy nghĩa là không phải vì tiếp xúc khiến cậu thấy khó chịu hay không tự nhiên à?”
Quý Nam Tinh lắc đầu.
Tiêu Dã lập tức vươn tay ôm vai bạn cùng bàn: “Để tôi dạy cậu cách bài trừ mê tín! Nhìn kỹ đây, xem thử tôi có xui xẻo không!”
Quý Nam Tinh bị hắn kẹp trong khuỷu tay, nghiêng đầu nói nhỏ: “Nhỡ đâu cậu thật sự xui thì sao?”
Tiêu Dã nghiêm túc đáp: “Thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Có khi số tôi vốn đã định là phải xui xẻo rồi, mà cậu chạm vào tôi chỉ là tình cờ thôi. Cậu biết không, giống như có một hạt đậu Hà Lan bị giấu dưới nệm vậy nếu cậu biết nó ở đó, thì thế nào nằm cũng thấy cộm. Nhưng nếu cậu không biết, thì ngủ vẫn ngon như thường. Cậu càng để tâm, thì dù xa đến mấy cũng sẽ tự tưởng tượng ra liên kết giữa những thứ chẳng liên quan gì với nhau.”
Khi ôm lấy Quý Nam Tinh cùng nhau quay về lớp học, Tiêu Dã còn siết chặt cậu thêm mấy phần: “Còn nữa này, sau này nếu lại có người bảo cậu đưa cái gì cho tôi, hay nói mấy lời kỳ lạ, thậm chí kéo cậu đi đâu đó rồi phục kích tôi, cậu cứ ngoan ngoãn làm theo, đừng tự mình tỏ ra nghĩa khí hiểu chưa? Hôm nay là bọn họ xui nên mới bị tôi đụng đúng, chứ tôi đâu phải lần nào cũng kịp lúc như vậy được, hiểu chưa?”
Quý Nam Tinh bình thản đáp: “Cậu bớt gây thù chuốc oán thì sẽ chẳng có chuyện phiền phức như vậy tìm đến đâu.”
Tiêu Dã lập tức ra vẻ đau khổ: “Nhưng mà người ưu tú như tôi, không bị người ta ghen tỵ thì mới là lạ! Tôi không gây chuyện, chuyện nó vẫn tự tìm đến tôi!”
Quý Nam Tinh: “……”
Lớn bằng từng này, cậu đúng là lần đầu thấy người có thể mặt dày nghiêm túc nói mấy lời như vậy mà không chột dạ chút nào.
Tiêu Dã vẫn giữ cánh tay khoác vai cậu, Quý Nam Tinh cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nên cũng không gạt ra. Hai người cứ thế kề sát vai nhau đi vào lớp học, khiến mấy bạn học trong lớp đều sững sờ nhìn theo cái gì đây, hai người này thành đôi rồi hả?
Buổi chiều tiết học còn chưa bắt đầu, bây giờ vẫn đang trong giờ nghỉ trưa. Người ngồi trước Quý Nam Tinh còn chưa đến, Trần Thập Nhất mượn chỗ đó ngồi tạm, đôi mắt đầy lo lắng nhìn cậu: “Sao rồi? Không sao chứ? Phụ huynh của cậu có đến không? Có mắng cậu không?”
Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không sao, cũng không ai nói gì tôi cả.”
Trần Thập Nhất thở phào một hơi, rồi lại có chút áy náy: “Lẽ ra mình nên đi với cậu mới phải… bọn họ có đánh cậu không?”
Quý Nam Tinh: “Không có, Tiêu Dã đã đánh bọn họ.”
Trần Thập Nhất ngẩn người một chút, rồi khẽ cười: “Cũng may Tiêu Dã để ý thấy cậu đi lâu chưa về. Xin lỗi nhé, tại mình mải đọc tiểu thuyết quá nên quên cả thời gian.”
Quý Nam Tinh mỉm cười: “Cậu xin lỗi gì chứ, có liên quan gì đến cậu đâu.”
Trần Thập Nhất lập tức quay về chỗ mình, lục trong ngăn bàn lấy ra một túi đồ ăn rồi chạy lại: “Nè, mình sợ mấy cậu trưa nay không kịp ăn, nên mua sandwich trứng muối với sữa chua nè.”
Quý Nam Tinh cầm lấy một chai sữa chua:
“Cảm ơn nhé, vừa hay mình đang khát. Trưa bọn mình có ăn rồi, ở văn phòng thầy cô.”
Trần Thập Nhất nghe vậy cười nhẹ: “Vậy thì tốt quá rồi, mấy cái này cậu cứ giữ lấy, đói thì ăn.”
Nói xong liền chạy về ghế mình ngồi, không hề nhắc đến chuyện lúc nãy Tiêu Dã khoác vai Quý Nam Tinh khi vào lớp.
Tiêu Dã lúc này đang chống cằm trên bàn, lặng lẽ quan sát Quý Nam Tinh: “Mới khai giảng có mấy ngày mà quan hệ hai người đã tốt như vậy rồi?”
Có phải tốt đến mức hơi quá không? Đưa đồ ăn, quan tâm kiểu đó, hay là cậu ta có ý gì khác đây?
Quý Nam Tinh chỉ nhàn nhạt nói: “Bạn bè quan tâm nhau thì cũng bình thường thôi mà?”
Tiêu Dã khịt mũi hai tiếng. Bạn bè quan tâm nhau thì đúng là bình thường, nhưng mới quen có mười ngày đã thân đến mức này thì không hẳn là bình thường!
Tuy vậy, hắn cũng không nói gì thêm. Dù sao thì Tiêu Dã cũng không phải kiểu người vì suy đoán mà cấm người khác có bạn. Chỉ là, bây giờ Quý Nam Tinh là bạn cùng bàn của hắn, còn bị anh hắn căn dặn đủ điều, xét tình cảm hay lý lẽ thì hắn cũng nên quan tâm cậu nhiều một chút.
Từ nay về sau có hắn trông, mấy thứ kiểu “ngưu quỷ thần xà” đừng hòng đến gần người bạn cùng bàn nhỏ của hắn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Dã giơ tay xoa đầu Quý Nam Tinh: “Sau này cứ để anh đây lo, đảm bảo không ai dám bắt nạt cậu!”
Mắt phượng của Quý Nam Tinh khẽ nheo lại, trong ánh nhìn lộ ra một tia sát khí:
“Nếu muốn mất tay thì cứ việc nói thẳng.”
Cậu có thể chịu được khoác vai, va chạm các kiểu, nhưng sờ đầu thì không được. Ngoại trừ người nhà, chẳng ai dám làm thế cả.
Tiêu Dã ngay lập tức cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, vội vàng rút tay lại. Nhìn người bạn cùng bàn nhỏ quay đầu lại ngoan ngoãn uống sữa chua, hắn “à” một tiếng rất nhỏ, trong lòng thì r*n rỉ: Đúng là có chút tính tình nhỏ đó. Nhưng ánh mắt nhìn Quý Nam Tinh lại vẫn ngập tràn ý cười.
Cả quá trình tương tác giữa hai người đều lọt vào tầm mắt của Trương Nguyên—người được mệnh danh là "cỗ máy hóng hớt sống": “……”
Từ nay về sau, ai mà còn dám bảo Tiêu Dã là trai thẳng, cậu ta sẽ cãi tới cùng!
Mãi cho đến gần tan học, Quý Nam Tinh cứ có cảm giác như hôm nay còn thiếu một điều gì đó.
Cho đến khi trong tiết học, một bạn học háo hức chạy vào lớp, mặt đầy hưng phấn kể: “Tề Khang khi đi xuống cầu thang bị trượt, đập mạnh gãy cả hàm răng, máu me đầy mặt, vừa được đưa vào viện rồi!”
Lúc này, Quý Nam Tinh mới âm thầm gật đầu. Bảo rồi mà, hôm nay Tề Khang có họa đổ máu, đúng là thấy máu thật rồi.