Trợ lý lập tức ra ngoài gọi báo cảnh sát. Trong phòng làm việc, lúc này Tề Khang và đám bạn cuối cùng cũng nhận ra mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát thậm chí chân còn bắt đầu mềm nhũn.
Bình thường bọn họ vẫn hay dựa vào thể hình để bắt nạt người khác, cùng lắm là bị giáo viên gọi lên dạy dỗ vài câu, ai ngờ hôm nay bị đánh còn chưa đủ, đến cái thằng “ốm yếu” kia cũng chẳng đụng đến một cọng tóc, vậy mà lại đi báo cảnh sát?!
Trợ lý gọi điện xong quay lại, hướng về phía Quý Vân Đình báo cáo: “Đã báo cảnh sát, luật sư cũng đang trên đường tới. Xét thấy những người liên quan đều đã đủ tuổi thành niên, nếu vụ việc bị truy tố, thì án nhẹ cũng không dưới ba năm.”
Nói xong, trợ lý quay sang hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp: “Cho hỏi phòng điều khiển của trường ở đâu? Chỗ xảy ra sự việc chắc chắn có camera theo dõi đúng không? Dù nhà vệ sinh không có, nhưng đoạn đường trước đó khi các em học sinh chặn lại thì chắc có. Để tránh làm lỡ thời gian của cảnh sát, tôi muốn lấy đoạn ghi hình liên quan trước.”
Biết vụ này không thể dàn xếp êm đẹp, giáo viên chủ nhiệm cũng không nói thêm gì nữa. Có gì thì chờ cảnh sát và phụ huynh của Tề Khang đến rồi xử lý tiếp.
Tuy nhiên, cô cũng không thể rời khỏi hiện trường, nên gọi một giáo viên trực ban khác: “Thầy Lâm, phiền thầy dẫn vị tiên sinh này đến phòng điều khiển một chuyến.”
Thầy giáo được gọi tên lập tức đứng dậy, dẫn trợ lý đi lấy dữ liệu.
Phó hiệu trưởng người phụ trách kỷ luật nghe tin có chuyện liền bỏ bữa trưa quay lại, vừa khéo lại gặp được phụ huynh của Tiêu Dã.
Người đến là anh trai của Tiêu Dã, dáng đi đầy khí thế, khí chất chẳng hề thua kém Quý Vân Đình, thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn phần lớn là nhờ vào bộ quân phục anh ta mặc.
Anh trai Tiêu Dã là Tiêu Tụng mặc quân phục chỉnh tề, trên vai là hai vạch hai sao. Vừa vào đến nơi, Tề Khang và đám bạn chẳng những mềm chân, mà cả người còn run lẩy bẩy.
Đám bạn đi theo Tề Khang giờ phút này thực sự muốn "giết" cậu ta cho rồi. Chọc ai không chọc, lại đi chọc đúng hai người một nhà có quyền, một nhà có tiền lần này đúng là đâm đầu vào thép rồi.
Tiêu Tụng bước vào, ánh mắt đầu tiên liếc qua Quý Vân Đình, chỉ liếc một cái rồi quay đầu nhìn thẳng về phía giáo viên chủ nhiệm. Đúng lúc này, phó hiệu trưởng cũng đến nơi. Không đợi hai bên hỏi han, giáo viên chủ nhiệm đã chủ động kể lại toàn bộ sự việc một cách ngắn gọn.
Nghe xong, Tiêu Tụng quay lại nhìn Quý Vân Đình: “Vậy là các anh báo cảnh sát rồi à?”
Quý Vân Đình vẫn ngồi yên trên ghế, chỉ hơi ngẩng đầu lên trả lời: “Đúng vậy. Đã báo rồi.”
Tiêu Tụng gật đầu: “Vậy được, chuyện này cứ chờ cảnh sát đến rồi giải quyết.”
Tề Khang và huấn luyện viên vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng tìm một chút hy vọng từ phía phụ huynh Tiêu Dã: “Chuyện này bọn nhỏ cũng đã bị dạy dỗ rồi, dù sao thì các em ấy cũng chỉ là học sinh. Chờ phụ huynh của bọn họ đến, chúng tôi sẽ cố gắng trao đổi thật tốt. Nếu các em ấy thật lòng xin lỗi, mong các anh có thể cho chúng thêm một cơ hội.”
Tiêu Tụng quay sang huấn luyện viên, giọng điềm tĩnh mà sắc bén: “Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là lần thứ hai mấy cậu này đánh nhau với Tiêu Dã, đúng không? Đánh thua rồi còn quay lại trả thù thì cũng dễ hiểu thôi, thanh niên nóng tính mà. Nếu bọn họ dám đường đường chính chính hẹn Tiêu Dã đánh tay đôi, hôm nay cho dù em tôi có bị đánh thua, nhà chúng tôi cũng sẽ không nói nửa lời. Nhưng liên lụy đến người vô tội thì là chuyện khác.”
Anh liếc nhìn Quý Nam Tinh rồi quay lại nhìn đám học sinh cao lớn đang đứng im như tượng: “Vả lại, trong chuyện hôm nay, người thực sự bị hại không phải là em trai tôi. Em tôi cơ thể khỏe mạnh, bị đánh một trận thì cùng lắm là nằm vài ngày. Nhưng bạn học này thì chưa chắc. Nếu nhà người ta muốn báo cảnh sát để giải quyết theo pháp luật, tôi thấy hoàn toàn hợp lý. Nhà chúng tôi cũng sẽ hợp tác đầy đủ.”
Phó hiệu trưởng cố gắng đứng ra hòa giải. Dù gì sự việc cũng xảy ra trong trường, nếu có thể giải quyết êm thấm thì ai lại muốn kinh động đến cơ quan chức năng.
Trong khi các phụ huynh đang thảo luận với nhau, Tiêu Dã kéo nhẹ tay áo Quý Nam Tinh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đói chưa?”
Đã hơn 12 giờ rưỡi trưa, qua nửa tiếng tan học rồi mà hai người vẫn còn bị giữ lại ở đây. Với Tiêu Dã thì không vấn đề gì, nhưng nhìn cậu bạn ngồi cùng bàn, hắn thấy đối phương có vẻ không quen chịu đói.
Quý Nam Tinh lắc đầu: “Tạm được.”
Cậu vừa nói xong thì trong tay đã được nhét một viên kẹo, vẫn là loại kẹo nhân dâu mà Tiêu Dã từng đưa buổi sáng.
Tiêu Dã dặn: “Ăn đi, bổ sung chút đường, đừng để đói đến mức xỉu đấy.”
Quý Nam Tinh ngước nhìn hắn: “Còn cậu thì sao?”
Tiêu Dã y như làm ảo thuật, chẳng biết từ đâu lại lôi ra thêm một viên kẹo nữa, bóc vỏ rồi cho vào miệng, còn ra hiệu bảo Quý Nam Tinh cũng ăn nhanh lên.
Hai người lén lút đứng sau lưng hai ông anh trai, vừa trộm ăn kẹo vừa ngồi đợi kết quả.
Chẳng mấy chốc, trợ lý sinh hoạt của Quý gia đã quay lại, tay xách theo hai túi lớn đồ ăn nhanh.
Mùi gà rán KFC lập tức lan khắp phòng làm việc.
Trợ lý đưa một túi cho Quý Nam Tinh, túi còn lại đưa cho Tiêu Dã: “Đói rồi đúng không? Tự tìm chỗ mà ăn đi. Chuyện hôm nay chắc còn kéo dài lâu đấy.”
Quý Nam Tinh liếc nhìn về phía Quý Vân Đình, thấy anh trai mình xua tay: “Đi ăn đi.”
Tiêu Dã thì vô tư hết mức, chẳng hề quan tâm xem anh mình có ăn chưa, nhận lấy đồ ăn từ tay trợ lý nhà họ Quý, nói cảm ơn rồi lập tức kéo Quý Nam Tinh sang bên cạnh, hăng hái vừa ngồi vừa mở đồ ăn.
Hai người còn chưa ăn hết thì cảnh sát đã tới nơi. Vừa vào phòng, thấy có người mặc quân phục với huân chương, lại có cả vai đeo hai vạch hai sao, suýt nữa khiến mấy cảnh sát trẻ giật mình nhảy dựng. Cấp bậc thế này, bọn họ thường ngày rất hiếm khi được gặp.
Sau khi nghe kể rõ đầu đuôi sự việc, cộng với đoạn video quay từ camera giám sát ở hành lang nơi xảy ra sự việc đã ghi lại rất rõ toàn bộ tình huống…
Đoạn video ghi lại cảnh nhóm học sinh kia vây quanh, kéo áo, đẩy người và cuối cùng là cưỡng ép Quý Nam Tinh vào nhà vệ sinh rõ ràng đến từng chi tiết. Chứng cứ gần như không thể chối cãi.
Bên kia, ăn trưa xong, Tiêu Dã nghiêng người ghé tai hỏi Quý Nam Tinh: “Anh cậu thật sự định truy cứu đến cùng à?”
Thực ra nếu truy cứu thì cũng là chuyện hợp lý. Nếu em trai mình lại là một người có vấn đề về sức khỏe bị một đám côn đồ bắt nạt trong trường học, mà không đứng ra làm rõ thì mới là không ổn.
Quý Nam Tinh chỉ lắc đầu, không nói gì thêm, khiến Tiêu Dã không hiểu là cậu không chắc, hay là thực sự không muốn truy cứu.
Vì cảnh sát đã được báo, nên hai phụ huynh ban đầu không định đến cũng phải chạy tới sau khi nhận được điện thoại từ giáo viên. Văn phòng giờ chật ních người.
Để làm nhẹ trách nhiệm của bản thân, cả nhóm học sinh kia đồng loạt đổ hết lỗi lên đầu Tề Khang, ai cũng nói là do cậu ta cố tình gây chuyện vì cay cú vụ lần trước bị đánh thua. Còn họ, từ đầu đến cuối chỉ bị kéo theo, hoàn toàn không chủ động ra tay, nếu có thì cũng chỉ là đứng xem, chứ không hề tham gia đánh đấm.
Trong video quả thực cũng chỉ có mình Tề Khang là người trực tiếp động thủ, những người còn lại nếu nói đúng ra thì là đồng phạm, nhưng không phải hung thủ chính.
Chỉ là, điều khiến mọi người không ngờ tới chính là Tề Khang lại xuất thân từ một gia đình đơn thân, người đến là mẹ cậu, trông vừa già vừa lam lũ, áo quần còn dính vết dầu mỡ giặt không sạch.
Bình thường thấy Tề Khang hung hăng ngang ngược, ai cũng tưởng sau lưng cậu có gia thế gì đó ghê gớm. Không ngờ hoàn cảnh lại như vậy.
Bị chính bạn bè mình quay lưng, bị mẹ kéo đến xin lỗi khắp nơi, Tề Khang cao gần mét chín cúi rạp đầu, cả người như nhỏ lại đi mấy phần. Nhất là khi thấy mẹ mình vừa khóc vừa liên tục xin cảnh sát tha cho mình một lần, đôi mắt gã cũng đỏ hoe.
Nhưng cảnh sát thì đã quen xử lý những cảnh khóc lóc van xin như thế này, họ vẫn giữ nguyên lập trường: “Khi cậu ta bắt nạt người khác thì sao không nghĩ đến hậu quả? Đã là người trưởng thành thì phải chịu trách nhiệm. Không phải chuyện gì cha mẹ đến khóc vài câu là có thể giải quyết.”
Mẹ Tề Khang nghe vậy càng hoảng loạn, nhìn con trai một lúc, lại quay sang người đàn ông vừa là người báo cảnh sát vừa là phụ huynh – Quý Vân Đình rồi bất chợt quỳ sụp xuống trước mặt anh.
“Xin lỗi Quý tiên sinh, tất cả đều là con tôi sai, nó còn trẻ người non dạ, tôi cầu xin anh cho nó một cơ hội, nó thật sự biết lỗi rồi, sau này sẽ không dám như thế nữa. Xin anh, xin anh cho nó một lần thôi!”
Nói rồi bà ta còn kéo Tề Khang quỳ xuống theo.
Quý Vân Đình cúi mắt nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới chân mình, nét mặt không hề dao động: “Giờ bà có thể cầu xin tôi tha thứ cho con trai bà, nhưng nếu hôm nay em tôi bị đánh đến mức phát bệnh tim thì sao? Khi đó ai sẽ là người cho em tôi một cơ hội sống lại đây?”
Quý Nam Tinh đứng cạnh, khỏe mạnh giật nhẹ, chỉ biết cúi đầu im lặng: “...”
Cậu cảm thấy hình như anh trai mình hơi nhập vai quá đà rồi. Làm cậu cũng thấy ngại thay.
Nghe Quý Vân Đình nói thế, mẹ Tề Khang chỉ biết nhìn Quý Nam Tinh, thiếu niên trông xinh xắn, gầy yếu đang đứng bên cạnh hoàn toàn không biết nên làm gì, đành quay sang tát thẳng vào mặt con mình một cái thật mạnh.
“Con bắt nạt người ta này! Làm chuyện xấu xa này! Tại sao con lại phải bắt nạt người khác? Tại sao con lại làm mấy chuyện như vậy hả?!”
Tề Khang, từ đầu tới giờ vẫn gắng gượng không khóc, giờ không biết là vì bị ăn tát đau quá hay là vì cuối cùng cũng nhận ra không phải lần nào cũng chỉ bị răn dạy qua loa rồi được tha, nhất là khi thấy dáng vẻ rối loạn, bất lực của mẹ mình, thì cuối cùng cũng sụp xuống.
Gã vừa khóc vừa quỳ bò về phía Quý Vân Đình và Quý Nam Tinh, không ngừng dập đầu: “Em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Em không dám nữa, xin các anh, xin các anh cho em một cơ hội thôi, đừng báo công an bắt em... Em thật sự biết sai rồi...”
Quý Nam Tinh cảm thấy như vậy cũng đã đủ rồi, liền kéo tay áo anh trai, nói nhỏ:
“Anh, hay là bỏ qua đi.”
Nhưng Quý Vân Đình vẫn không có vẻ gì là muốn tha thứ: “Chỉ cần cậu ta dập đầu hai cái là em mềm lòng rồi sao? Em phải hiểu, hôm nay cậu ta chịu cúi đầu, chưa chắc là thật sự biết sai. Nếu trong lòng còn oán hận, thì lần sau có khi còn trả thù ác hơn.”
Tề Khang vội vã lắc đầu lia lịa: “Không đâu ạ! Em thật sự biết sai rồi, em thề, từ nay về sau sẽ không dám nữa, thật sự không dám nữa!”
Quý Nam Tinh lại kéo kéo tay áo Quý Vân Đình, lần này anh mới chịu gật đầu, nói:
“Lần này là vì em trai tôi xin tha cho cậu, nhưng nếu còn có lần sau nữa, cho dù các người có dập đầu nát trán cũng vô ích!”
Nói rồi anh quay sang phía cảnh sát: “Việc hôm nay làm phiền các anh ghi lại đầy đủ. Trợ lý của tôi sẽ phối hợp đến đồn công an để lấy giấy xác nhận. Chúng tôi vẫn giữ nguyên việc báo án, nhưng chỉ lập hồ sơ xử lý trước. Nếu sau này còn tái phạm, thì tất cả sẽ được tính chung với lần này.”