Nhà họ Quý có một vị trợ lý đời sống, thật ra chức năng cũng gần giống với quản gia, chỉ khác đôi chút ở phạm vi công việc.

Quản gia chủ yếu lo việc nội bộ, từ những chuyện vụn vặt trong nhà cho đến việc phân phối, sắp xếp công việc cho người hầu.

Còn trợ lý đời sống thì thiên về đối ngoại — từ việc nhỏ như gọi xe, đặt lịch hẹn, cho đến những chuyện lớn như sắp xếp phương tiện đi lại cao cấp, ví dụ như chuyên cơ riêng. Ngoài ra, khi cần thiết, họ cũng sẽ phối hợp làm việc cùng các trợ lý riêng của mấy cậu ấm cô chiêu trong nhà, để đáp ứng đủ mọi nhu cầu phát sinh khi ra ngoài.

Những việc như bị nhà trường mời phụ huynh, thật ra cũng nằm trong phạm vi công việc của trợ lý đời sống. Có điều, thường thì chỉ khi tiểu thiếu gia cần xin nghỉ học, anh ta mới được cử ra mặt. Còn như lần này vì gây chuyện mà bị nhà trường mời phụ huynh thì đúng là lần đầu tiên.

Trợ lý nhận điện thoại xong, thoáng khựng lại vài giây vì bất ngờ. Thấy đại thiếu gia vẫn còn đang ở nhà, anh ta suy nghĩ một chút rồi đi đến, lên tiếng bẩm báo: “Đại thiếu, trường gọi điện tới nói muốn mời phụ huynh của tiểu thiếu gia.”

Quý Vân Đình nghe vậy cũng không khỏi ngạc nhiên: “Mời phụ huynh? Mới khai giảng ngày đầu tiên mà đã gây chuyện?”

Trợ lý gật đầu: “Nói là tiểu thiếu gia liên quan đến một vụ ẩu đả ở trường, bên phía nhà trường muốn phụ huynh đến để phối hợp giải quyết.”

Quý Vân Đình nhíu mày, không nhịn được hỏi tiếp: “Giọng điệu giáo viên thế nào? Nghe có vẻ tức giận hay hoảng hốt?”

Anh cần xác định xem phía bên kia đang nghiêm trọng hóa vấn đề tới mức nào để đánh giá sơ bộ tình hình là “chỉ bị thương nhẹ” hay đã có ai “nguy kịch”.

Trợ lý đáp: “Nghe thì vẫn ổn, nói năng lịch sự, không có vẻ gì quá căng thẳng. Nếu không thì để tôi qua trước xem tình hình?”

Quý Vân Đình đặt chén trà xuống, dứt khoát nói: “Không cần. Tôi tự đi. Anh liên hệ với A Uy, bảo bên công tác linh hoạt sắp xếp lại, cuộc họp tạm thời chờ tôi xem tình hình đã.”

Trợ lý lập tức gật đầu, đi sang một bên gọi điện thoại cho trợ lý công việc của Quý Vân Đình, dặn bên kia chuẩn bị phương án trì hoãn cuộc họp nếu cần.

Trong văn phòng trường học, huấn luyện viên, giáo viên thể dục, cùng chủ nhiệm lớp 7 đều đã có mặt.

Tiêu Dã đứng nghiêm chỉnh, vẻ ngoài có chút lơ đãng. Còn năm học sinh lớp 12 kia mặt mũi bầm dập, quần áo xộc xệch, chật vật đến nỗi khiến huấn luyện viên nhìn thấy mà tức giận.

“Lần trước đánh không lại người ta, giờ lại còn tìm đến đánh tiếp? Thế nào? Tưởng lần đó là do người ít, nay kéo thêm hai đứa là có thể thắng được à?!”

Tiêu Dã khẽ cười nhạt, giáo viên thể dục bực mình, dùng mu bàn chân đá nhẹ một cái: “Cười cái gì! Đánh thắng thì vinh quang lắm hả?”

Lúc chủ nhiệm lớp 7 bước vào, thấy Quý Nam Tinh cũng ở đó, sắc mặt liền trầm xuống: “Sao em cũng dính vào vụ này?!”

Học sinh như Tiêu Dã thì thôi, bị mời phụ huynh vài lần cũng chẳng lạ, nhưng Quý Nam Tinh thể trạng yếu, nhìn sơ là biết kiểu “một chút là phải gọi xe cứu thương” nếu thật sự có chuyện gì, trách nhiệm ai chịu?

Tiêu Dã đang định lên tiếng giải thích giúp, thì chủ nhiệm liền cắt ngang: “Không hỏi em!”

Quý Nam Tinh bình tĩnh thuật lại: “Em chỉ đi vệ sinh, bị mấy bạn này chặn đường, bảo em giúp lén bỏ thư tình vào ngăn bàn Tiêu Dã. Em không chịu, nên họ kéo em vào nhà vệ sinh đe dọa. Sau đó Tiêu Dã đến, rồi mọi chuyện dẫn tới đánh nhau.”

Tiêu Dã lập tức mở to mắt: “Thư tình?!”

Hắn còn làm ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Tề Khang bằng ánh mắt sợ hãi như gặp biến thái, còn cố tình lùi lại hai bước, bộ dạng như muốn né xa ra.

Tề Khang tức đến muốn hộc máu. Mấy thầy cô trong phòng đều đưa mắt khó hiểu nhìn về phía gã, làm gã có cảm giác như bị oan nhưng lại không nói được thành lời.

Quý Nam Tinh thì lấy trong tay ra một bì thư hơi nhàu: “Chính là cái này. Mấy bạn bảo em lặng lẽ bỏ vào ngăn bàn Tiêu Dã.”

Chủ nhiệm lớp cầm lấy, mở ra xem. Bên trong là một lá thư in sẵn bằng font máy tính, nội dung thổ lộ tình cảm với một nữ sinh lớp 12 tên Thẩm Tri Niệm người được mệnh danh là “hoa khôi” của trường, mỗi năm đều nổi bật trong các buổi diễn văn nghệ.

Phía dưới thư ký tên: Tiêu Dã.

Tiêu Dã nhòm vào, mờ mịt hỏi: “Thẩm Tri Niệm? Ai thế?”

Chủ nhiệm lớp liền xếp lại tờ giấy, gõ đầu hắn một cái: “Biết để làm gì! Đứng yên đó cho tôi!”

Cục diện lập tức lật ngược từ “có chút sai” thành hoàn toàn có lý. Tiêu Dã yên tâm hẳn, không còn sợ chuyện sẽ liên lụy đến nhà Quý Nam Tinh nữa, đứng thẳng người, “dạ” một tiếng như có đầy đủ chính nghĩa trong lòng.

Huấn luyện viên thể dục cầm bức thư lên, đập một cái “bốp” xuống bàn trước mặt nhóm Tề Khang: “Nói! Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”

Huấn luyện viên vẫn giữ gương mặt nghiêm khắc, khí thế ấy đủ khiến đám học sinh im bặt, biết hôm nay khó mà thoát, chỉ có thể rầu rĩ khai thật.

Hóa ra mấy đứa này định lén nhét thư tình vào ngăn bàn của Tiêu Dã, sau đó lại tìm cách để có người "tình cờ" phát hiện, rồi công khai trước cả lớp. Một bên là học sinh yêu sớm, một bên là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga" đến lúc đó, Tiêu Dã thể nào cũng trở thành trò cười, xem như báo được thù.

Nghe xong mưu kế của bọn họ, Quý Nam Tinh im lặng mấy giây: “…”.

Không phải cậu có thành kiến với học sinh thể dục, mà là đám học sinh này thật sự kéo tụt chỉ số IQ trung bình của ngành. Cái kế hoạch vòng vo, dở tệ, vừa không có tính logic, vừa chẳng để làm gì. Rốt cuộc là có bao nhiêu rảnh rỗi mới nghĩ ra chiêu này?

Bọn họ không nghĩ đến một khả năng rất hiện thực — cho dù lá thư đó là giả, nhưng nếu chẳng may hoa khôi rung động thật, thì chẳng phải Tiêu Dã ôm được mỹ nhân về rồi sao?

So với mình ngày ngày đối mặt sinh tử, ân oán, nhìn lại đám học sinh cao trung này... Thật sự có cảm giác giống như người lớn đang nhìn mấy đứa trẻ ba tuổi nghiêm túc chơi trò "giả làm gia đình" — vừa ngốc vừa buồn cười.

Nhìn sắc thầy cô đều cạn lời, Quý Nam Tinh nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với Tiêu Dã: “Dài dòng vậy làm gì, trực tiếp lấy tên cậu viết thư cho hoa khôi không phải nhanh hơn à?”

Tiêu Dã nhìn đám học sinh cao to ngu ngốc phía trước, nhếch môi cười khẩy: “Chắc bọn họ còn muốn bắt được tang vật tại trận nữa cho đủ combo.”

Chủ nhiệm lớp trừng mắt nhìn hai đứa: “Im lặng đi! Đừng có thêm lời.”

Dù không phải lỗi ở hai người bọn họ, nhưng đánh nhau dù sao cũng là chuyện cần xử lý kỹ.

Sự việc đã được làm rõ: Tiêu Dã tuy đánh người có lý do, nhưng vẫn phải bị giáo dục lại về hành vi ra tay thiếu suy nghĩ. Còn Quý Nam Tinh chỉ là người bị lôi vào ngoài ý muốn, cũng không ra tay, nên chủ nhiệm lớp cho cậu về ăn trưa trước.

Giờ đã trễ hơn hai mươi phút so với giờ tan học buổi trưa.

Quý Nam Tinh liếc mắt nhìn Tiêu Dã, vốn tính ra ngoài đợi một chút, thì thấy anh cả nhà mình – Quý Vân Đình – cùng trợ lý gia đình đi tới.

Ánh mắt đầu tiên của Quý Vân Đình là kiểm tra kỹ càng đứa em trai nhà mình, thấy tóc còn chưa rối, nguyên vẹn không tổn hao, lúc này anh mới chuyển mắt nhìn về phía chủ nhiệm lớp.

“Chào cô. Tôi là anh trai của Nam Tinh.”

Chủ nhiệm lớp lập tức bước lên bắt tay: “Chào Quý tiên sinh. Tôi là chủ nhiệm lớp em ấy. Chuyện hôm nay, thật ra bạn học Quý chỉ bị liên lụy, không hề ra tay, sự việc cũng đã được làm rõ.”

Quý Vân Đình nhướng mày: “Liên lụy à? Vậy tôi muốn biết rõ em tôi bị liên lụy thế nào? Là ai khiến nó bị liên lụy? Ai đã kéo nó vào chuyện này?”

Khí thế của Quý Vân Đình cực kỳ mạnh mẽ, dù chỉ đứng yên tại chỗ cũng khiến cả căn phòng im lặng vài giây. Bộ dạng lạnh mặt, chất vấn từng chữ, khiến người ta chẳng dám hời hợt trả lời.

Huấn luyện viên và giáo viên thể dục vốn định mở miệng tìm cách giảm nhẹ, dù sao cũng không muốn để sự việc lan rộng, nhất là khi bên kia là phụ huynh có vẻ không dễ chọc. Nhưng vừa nghe xong câu nói kế tiếp của Quý Vân Đình, trong lòng đồng loạt "ding" một tiếng biết lần này không dễ qua loa được rồi.

“Nam Tinh, em kể lại một lần nữa đi. Anh muốn nghe từ em trước, rồi mới nghe phía còn lại nói sao. Đã có xung đột thì không thể chỉ nghe một bên.”

Quý Nam Tinh gật đầu, không vội không chậm, đem toàn bộ sự việc kể lại lần nữa. Nội dung không khác gì so với lúc khai với giáo viên, nhưng giờ đây có sự xuất hiện của người nhà, giọng cậu bỗng như kiên định hơn.

Quý Vân Đình nghe xong, ánh mắt hơi nghiêng sang phía Tiêu Dã. Vừa vặn bắt gặp ánh nhìn cảnh giác của thiếu niên kia.

Tình huống rõ ràng là Tiêu Dã đã ra tay đánh nhau để giải vây cho em mình, nếu xét công bằng, thì đúng là bị liên lụy.

May mà nhóc này ra tay kịp thời, Nam Tinh không phải động tay, bằng không sự việc đã rắc rối hơn rất nhiều. Nghĩ vậy, ánh mắt Quý Vân Đình cũng hòa hoãn chút ít.

Chờ Quý Nam Tinh nói xong, anh quay sang hỏi chủ nhiệm lớp: “Tôi muốn xác nhận lời em tôi vừa nói, có điểm nào không khớp với sự thật không?”

Chủ nhiệm lớp bị khí thế mạnh mẽ kia ép đến nghẹt lời, chỉ đành thành thật trả lời: “Không… không có. Tình huống đúng như vậy. Những học sinh còn lại cũng đã thừa nhận hành vi.”

Quý Vân Đình gật đầu nhè nhẹ. Ngay sau đó, anh kéo hẳn một chiếc ghế qua ngồi xuống, như thể đây không còn là một buổi gặp mặt phụ huynh học sinh, mà là một cuộc thương thảo nghiêm túc về trách nhiệm dân sự.

“Các bạn học đây đều đã mười tám tuổi rồi đúng không? Dù chưa đủ, cũng chắc chắn đã qua mười sáu.

Nếu đã là người trưởng thành, thì cũng nên dùng cách của người trưởng thành để giải quyết chuyện này.”

Tề Khang và đám bạn liếc nhìn Quý Vân Đình, trong lòng còn tưởng cái gọi là “giải quyết theo cách của người lớn” là bị lôi ra đánh một trận?

Đang còn hoang mang, thì bên kia, Quý Vân Đình đã quay sang trợ lý phía sau:

“Gọi cảnh sát. Gọi cả luật sư đến.”

Chuyện bỗng chốc bị đẩy lên quá lớn, huấn luyện viên lập tức lên tiếng xoa dịu: “Quý tiên sinh, tôi biết chuyện này có liên quan đến em trai ngài nên ngài chắc chắn rất giận, nhưng mà...”

Quý Vân Đình cắt lời không chút khách khí: “Nhưng gì? Nhưng vì bọn họ còn nhỏ? Hay vì em tôi nhìn qua không bị thương, nên chuyện này cứ bỏ qua cho xong? Hay chỉ cần bọn họ tùy tiện xin lỗi một, hai câu là coi như xong chuyện? Đây là chuyện nhỏ sao?

Hôm nay nhờ có bạn học Tiêu đến kịp thời, nếu không phát hiện em tôi mất tích quá lâu, thì hậu quả sẽ ra sao? Em tôi bị năm người lớn bao vây trong nhà vệ sinh, định đánh dằn mặt!

Huấn luyện viên, đúng không? Có lẽ thầy không biết tình trạng sức khỏe của em tôi, nhưng tôi nghĩ giáo viên chủ nhiệm thì hẳn là biết rõ.”

Huấn luyện viên quay sang nhìn giáo viên chủ nhiệm lớp 7, người này gật đầu, nói:

“Quý Nam Tinh có vấn đề về tim, tình trạng không ổn định.”

Huấn luyện viên nghe xong lập tức trừng mắt nhìn Tề Khang và đám học sinh kia. Khi dễ một người có bệnh tim làm vậy là muốn chết sao?

Cả đám bị trừng đến cứng cả người. Bọn họ thật sự không biết! Có cho thêm gan cũng không dám đụng vào người có bệnh như vậy, huống gì là bệnh tim.

Quý Vân Đình liếc nhìn cả phòng một lượt, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu tôi nhẹ tay bỏ qua, bọn họ liệu có thật sự biết ơn và từ nay không dám bắt nạt người khác nữa không? Nếu họ thực sự là loại người như vậy, thì đã không lên kế hoạch trả thù sau khi bị đánh lần trước! Không có bản lĩnh trực tiếp đánh lại, lại dám lôi em tôi một người hoàn toàn không liên quan vào.

Thế nào, nhìn em tôi có vẻ dễ bắt nạt đúng không? Đừng có nói với tôi mấy cái kiểu ‘chuyện lớn hóa nhỏ’. Bạo lực học đường chưa bao giờ là chuyện nhỏ!”

Huấn luyện viên cố vớt vát: “Cái này sao có thể gọi là bạo lực học đường chứ?”

Quý Vân Đình phản bác ngay: “Nếu cái này còn không phải, vậy thầy nói xem thế nào mới tính? Năm người cùng bao vây, kéo một người vô tội vào WC, đe dọa, uy hiếp chẳng lẽ còn phải động dao mới gọi là bạo lực?

Tôi đưa em mình đến trường là để học hành, không phải để bị bắt nạt vô cớ. Gọi cảnh sát đi. Nếu chưa tới, thì tôi đợi. Việc này hôm nay nhất định không thể bỏ qua!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play