Quý Nam Tinh không có mấy kinh nghiệm bị người cản đường, nhưng bị quỷ chặn đường thì từng trải không ít.
Hồi tiểu học, cậu thường xuyên không đi học, lý do xin nghỉ là do sức khỏe không tốt, giáo viên lại đặc biệt quan tâm. Mấy học sinh trong trường tự nhiên cũng không ai dám gây chuyện.
Lên cấp hai cũng vậy, lý do vẫn là bệnh tim. Ai rảnh đâu đi trêu chọc người có bệnh tim? Lỡ xảy ra chuyện lại vướng vào trách nhiệm.
Nhưng giờ thì khác. Vừa khai giảng, bạn cùng lớp còn chưa rõ về cậu, huống gì là học sinh lớp khác.
Mấy người trước mặt, cậu chẳng quen ai, nhưng qua lời gã mặt mụn cũng đoán ra được: bọn họ đến kiếm chuyện vì cậu là bạn cùng bàn với Tiêu Dã.
Nhìn vóc dáng mấy người này, cộng với chuyện hôm trước, không khó để nhận ra đây chắc là đám học sinh lớp 12 từng bị Tiêu Dã “dạy dỗ” một trận.
Tuy chưa rõ mục đích cụ thể là gì, nhưng Quý Nam Tinh bắt đầu suy nghĩ.
Làm sao cậu có thể vừa giữ được hình tượng "ốm yếu phải xin nghỉ học", lại vừa có thể đánh bọn họ đến mức phải gọi cha gọi mẹ?
Cậu đứng yên tại chỗ, không tránh cũng không chạy, khuôn mặt trắng bệch như vừa bị trát sơn, vóc người thì gầy yếu mảnh khảnh, tưởng chừng chỉ một cái tát nhẹ cũng đủ quật ngã. Tề Khang đoán chắc cậu đã bị dọa cho sững người rồi.
Bọn họ là dân thể thao, người cao to lực lưỡng, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến mấy đứa yếu ớt như gà con sợ phát khiếp. Đẹp thì được gì chứ? Đẹp mà không biết đánh nhau thì cũng vô dụng thôi.
Tề Khang không nghĩ cậu sẽ dám từ chối, bèn đương nhiên rút ra một phong thư màu hồng phấn đưa cho Quý Nam Tinh:
“Cái này mang đặt lên bàn Tiêu Dã, lặng lẽ thôi, đừng để ai biết. Nghe rõ chưa?”
Ánh mắt Quý Nam Tinh thoáng chốc trở nên kỳ quái, trong đầu còn lỗi thời mà nảy ra ý nghĩ: “Là kiểu bị đánh một trận rồi bắt đầu yêu nhau đấy hả?”
Nhưng nhìn vẻ mặt kẻ đưa thư, lại chẳng mang chút ngại ngùng nào của kẻ cầm thư tình. Vậy thì lá thư đó là gì? Một cái bẫy? Một trò chơi cố tình nhằm vào Tiêu Dã?
Dù gì thì cũng chẳng ai đàng hoàng lại xài màu hồng chói loá như vậy, trong tình huống kỳ cục như thế này.
Cho dù nó thật sự là thư tình đi nữa, cậu cũng không định làm người đưa thư giúp người ta.
Quý Nam Tinh không đưa tay nhận, chỉ nói: “Cậu có thể tự cầm rồi đưa cho cậu ấy mà.”
Tề Khang lập tức cau mày, mặt lộ rõ vẻ hung hăng: “Bảo mày đưa thì cứ đưa! Nói nhiều làm gì!”
Nếu gã có thể trực tiếp đưa thì đâu cần bày ra cái màn này làm gì.
Trường học này năm ngoái vừa xảy ra vụ trộm – có một lớp học đang học thực nghiệm, tan học về phòng thì phát hiện phòng bị lục tung. Học sinh trong lớp mất hết tiền, sau đó trường bắt đầu lắp camera ở từng lớp.
Mấy lớp có giờ thể dục hay tiết thực nghiệm mà không học trong lớp, sau giờ thì lớp trưởng sẽ khoá cửa cẩn thận.
Đi cùng Tề Khang còn có vài đứa nữa cũng nhào tới, bộ dạng hệt như lũ lưu manh đầu đường xó chợ, nhìn vào chẳng khác gì chuẩn bị đánh người. Mấy tên cao vây quanh Quý Nam Tinh, trong đó tên cao nhất ước chừng phải tới mét chín. Mà Quý Nam Tinh, tuy không tính là thấp, xét về sau chắc chắn cũng sẽ cao trên mét tám nhưng hiện tại mới mười sáu tuổi, đo chiều cao lúc nhập học vừa khít 1m75. Trong vòng vây toàn mấy tên 1m8 trở lên, cậu thoạt nhìn đúng là kiểu dễ bị bắt nạt.
Chỉ tiếc người bị vây hôm nay là Quý Nam Tinh.
Cho dù đám kia bắt đầu siết nắm đấm ra vẻ thị uy, sắc mặt cậu vẫn không đổi lấy nửa phần, thậm chí còn ung dung lên tiếng: “Nhờ người giúp việc mà đến một tiếng ‘làm ơn’ cũng không biết nói? Cha mẹ mấy người không dạy phép lịch sự à?”
Tề Khang cười khẩy, giọng chua chát: “Nhờ cái con khỉ. Hiện tại là tao ra lệnh mày bỏ lá thư này vào ngăn bàn Tiêu Dã. Lệnh, hiểu chưa? Không phải cầu xin. Đồ ngu!”
Nói rồi, gã nhét luôn phong thư màu hồng vào tay cậu.
Quý Nam Tinh cúi đầu liếc nó, môi khẽ nhếch lên cười lạnh, rồi nhẹ nhàng xoè tay phong thư mỏng lướt qua lòng bàn tay rơi xuống đất, thậm chí không phát ra nổi một tiếng động.
Thế nhưng với mấy tên kia, lại giống như nghe “bụp” một tiếng vang giòn tựa như bị người ta tát thẳng vào mặt.
Tề Khang tuy không phải đầu gấu của trường, nhưng mấy năm nay ở cao trung Ngọc Lan cũng chẳng ai dám động đến. Giờ là học sinh lớp 12 rồi, chưa khai giảng đã bị một thằng lớp 10 đánh, khai giảng xong lại bị một nhóc mặt trắng yếu ớt chơi một vố mất mặt đến thế.
Nhìn phong thư nằm yên trên đất, gã liếm môi một cái, quay đầu hít sâu, rồi xoay lại nhìn Quý Nam Tinh, nở một nụ cười âm trầm.
Cái dáng vẻ vừa mập mạp lại vừa cố gắng làm ra vẻ “thâm trầm nguy hiểm” kia khiến Quý Nam Tinh nhíu mày trẻ như vậy đã học đòi mấy kiểu gợi đòn, chẳng lẽ tự thấy mình đẹp trai lắm? Cái mặt mà giống y như trái bí đỏ.
Chỉ trong nháy mắt, mặt Tề Khang liền biến sắc, lao tới tóm lấy cổ áo Quý Nam Tinh, hung dữ gằn từng chữ: “Có gan đấy, nhóc con. Mày dám không nghe lời à? Được thôi, tao sẽ cho mày biết cái giá của việc không hợp tác là như thế nào.”
Chỗ hành lang này rõ ràng không thích hợp để động thủ. Gã chụp lấy tay Quý Nam Tinh, định lôi người vào trong nhà vệ sinh.
Mà Quý Nam Tinh cũng chẳng kháng cự. Vừa khéo, cậu cũng không muốn ra tay ngoài hành lang nhỡ chẳng may có camera thì phiền. Thế là cứ để mặc Tề Khang kéo, còn tốt bụng nhắc nhở: “Tao thấy mày hôm nay dễ dính máu lắm đấy. Biết điều thì dừng lại đi."
Tề Khang chưa kịp nói gì, mấy đứa đi cùng đã cười ầm lên: “Đỗ máu cái đầu mày! Tao lại muốn xem hôm nay là ai đổ máu đây!”
Quý Nam Tinh liếc xuống tay Tề Khang đang túm lấy tay mình thật đúng là lời hay khó khuyên nổi kẻ muốn chết. Vốn đã thời vận đen, lại còn dám trực tiếp chạm vào cậu, cái “vận xui nhẹ” hôm nay sợ là sẽ lập tức thăng cấp thành "xui tận mạng” luôn rồi.
Ở sân bóng, Tiêu Dã vừa ném xong một cú ba điểm, cả sân reo ầm lên.
Sân thể dục càng lúc càng đông người kéo đến vây xem không ai ngờ Tiêu Dã đánh bóng lại đỉnh đến thế. Chỉ cần bóng vào tay hắn thì đừng mơ đoạt lại.
Trận đấu đang khí thế ngút trời, Tiêu Dã bỗng nhiên giơ tay ra hiệu tạm dừng, gọi một bạn nam cao ráo từ lớp bên tới thế chỗ.
Trương Nguyên khó hiểu hỏi với theo: “Ê, đi đâu đấy?”
Tiêu Dã lau mồ hôi, hất cằm: “Cậu cứ đánh đi, tôi quay lại liền.”
Nói xong liền quay đầu chạy thẳng về phía bậc thang bên cây đại thụ, nơi Trần Thập Nhất vẫn đang ngồi.
Trần Thập Nhất đang cấm mặt vào điện thoại đọc tiểu thuyết, Tiêu Dã đột nhiên xuất hiện trước mặt suýt nữa dọa cậu ta bay hồn. Cậu ta luống cuống nhét vội điện thoại vào trong áo, còn tưởng vừa bị giáo viên tóm sống.
Tiêu Dã không để tâm đến động tác vụng trộm của cậu ta chỉ đảo mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Quý Nam Tinh đâu?”
Trần Thập Nhất vỗ ngực: “Hù chết tôi. Cậu ấy đi toilet rồi.”
Tiêu Dã nhíu mày: “Đi toilet mà lâu như vậy?”
Lúc Quý Nam Tinh rời đi hắn đã thấy. Mà giờ đã qua lâu như vậy còn chưa quay lại, chẳng lẽ rơi vào bồn cầu rồi?
Nghe Tiêu Dã nói vậy, Trần Thập Nhất mới sực nhớ: đúng là hơi lâu thật. Nãy giờ mải đọc tiểu thuyết, cậu ta chẳng để ý thời gian gì cả. Vừa nghĩ tới, mặt liền tái xanh:
“Không phải xảy ra chuyện thật chứ…”
Tiêu Dã hỏi nhanh: “Cậu ấy đi toilet nào, bên nào?”
Trần Thập Nhất ngẩn người, rồi ỉu xìu lắc đầu: “Tôi… tôi đâu có biết, ai mà đi vệ sinh còn phải báo cáo trước mình đi hướng nào chứ.”
Tiêu Dã bực mình đỡ trán: “Tôi nói rồi mà, để cậu đi cùng cậu ấy là được”
Dứt lời, hắn dặn: “Cậu về lớp trước xem có thấy cậu ấy không. Tôi qua bên toilet sân thể dục xem. Có gì nhắn tôi qua WeChat liền.”
Tiêu Dã bắt đầu chạy, chân không ngừng, đầu cũng không ngừng suy diễn các tình huống xấu nhất.
Ngồi cùng bàn của hắn cái tên Quý Nam Tinh mặt trắng như sữa kia chính là kiểu người dễ ngất xỉu, lại mắc cái bệnh kỳ cục gì đó. Giờ lại là gần trưa, nắng gắt, mà sáng còn ăn có xíu. Đừng nói là hạ đường huyết rồi xỉu trong toilet đấy chứ?
Chị dâu hắn từng nói, hạ huyết áp nghiêm trọng mà không xử lý kịp thời có thể chết người đấy.
Trong lòng có chút hoảng, bước chân Tiêu Dã càng lúc càng lớn. Vừa tới gần khu nhà vệ sinh, hắn liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng gằn giọng đầy thô bạo:
“Không biết sống chết, cái đồ ngu đáng ghét!”
Sắc mặt Tiêu Dã lập tức đen lại. Hắn gần như không cần nghĩ, cả người xông thẳng vào trong.
Vừa xông vào đã thấy ngay đám Tề Khang đang vây Quý Nam Tinh lại ở giữa, vẻ mặt ai nấy đều vênh váo như sắp đánh người đến nơi.
Tiêu Dã không nói một lời, lao thẳng tới, tung chân đá một cú gọn ghẽ, người đứng trước mặt Quý Nam Tinh lập tức bị hất bay ra ngoài như cái bao tải rách.
Quý Nam Tinh còn chưa kịp phản ứng, cả tầm mắt đã hoa lên. Vừa rồi người còn chắn trước mặt cậu đã biến mất, thay vào đó là bàn tay mạnh mẽ kéo cậu về phía sau.
Cậu bị Tiêu Dã kéo ra đứng phía sau lưng hắn, tò mò nhô đầu ra nhìn thử.
Tề Khang nằm dưới đất, mặt mũi vặn vẹo, rõ ràng là đau đến mức không bò dậy nổi.
Đám còn lại, ánh mắt đều đã hoảng loạn. Có đứa vừa động muốn chuồn ra, nhưng Tiêu Dã cũng vừa nhích chân chắn lối, như thể tuyên bố: “Tụi bây hôm nay, đứa nào cũng đừng hòng nguyên vẹn ra ngoài.”
Tên con trai mặt đầy mụn vội vàng giơ tay đầu hàng: “Chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi… tôi chỉ đi vệ sinh thôi, không có cùng tụi nó mà!”
Tiêu Dã liếc một vòng, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng dừng trên người Tề Khang:
“Cả đám tụi bây, hôm nay ai định ra tay, đánh ai? Hả? Không ai nói thì để tao nói.
Tao không cần biết tụi bây tới đây vì chuyện gì, nhưng hôm nay, chỉ cần một đứa trong tụi bây còn đứng được bước ra khỏi đây thì tên tao từ nay về sau viết ngược!”
Tề Khang cuối cùng được người đỡ dậy, nhìn thấy Tiêu Dã mà cả người run rẩy. Vết thương cũ còn chưa lành, giờ lại thấy sát tinh tìm tới, gã thật sự không dám mạnh miệng nữa, chỉ rít qua kẽ răng: “Mẹ nó, Tiêu Dã mày điên rồi à? Tụi tao chỉ đi vệ sinh thôi! Có chọc gì tới mày đâu!”
Tiêu Dã chẳng thèm nghe. Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh tanh: “Tụi bây có chọc tao hay không tao không quan tâm. Tao muốn đánh, tụi bây phải chịu.”
Lần này là năm người, nhưng ngay từ đầu khí thế đã không còn. Tề Khang vừa bị đá, cả đám còn lại chẳng ai dám liều, chỉ biết phòng thủ, vừa đánh vừa tìm cách chạy, hoàn toàn không có khí thế phản đòn nào.
Tiêu Dã càng đánh càng hăng, vừa đấm vừa tóm, thậm chí còn quay đầu đẩy Quý Nam Tinh ra sau: “Tránh xa ra một chút, đừng để dính đòn.”
Chỗ chật, tay chân vung loạn, bị đánh nhầm là chuyện quá dễ xảy ra — mà cậu bạn ngồi cùng bàn này nhìn là biết không chịu nổi nửa cú đấm.
Trong WC rất nhanh vang lên tiếng đánh nhau và tiếng kêu gào thảm thiết, đến mức bên ngoài cũng nghe thấy rõ ràng.
Chỉ chốc lát sau, huấn luyện viên thể dục và giáo viên đã chạy tới. Hai người mỗi người một tay, lôi từng đứa ra ngoài.
Vừa thấy Tiêu Dã và Tề Khang, sắc mặt cả hai thầy lập tức tái đi.
Giáo viên thể dục giận đến mức cười lạnh:
“Ngay trong tiết của tôi mà dám đánh nhau? Được lắm. Không cần nói thêm gì cả. Gọi phụ huynh hết cho tôi!”
Tiêu Dã thản nhiên phủi tay, vừa xoa nắm đấm vừa quay đầu liếc Quý Nam Tinh, ra hiệu bằng mắt, kiểu “Đừng lo, vụ nhỏ xíu thôi.”
Hắn đã quá quen với việc bị gọi phụ huynh. Dù có bị mắng vài câu hay lên văn phòng viết kiểm điểm, với hắn cũng chỉ như bữa sáng thiếu muối.
Nhìn Quý Nam Tinh như vậy, Tiêu Dã cũng đoán được bình thường cậu chắc chắn là kiểu học sinh ngoan ngoãn. Vạn nhất nhà quản nghiêm, tốt nhất vẫn là đừng để cậu bị liên lụy vào chuyện này thì hơn.
Ai ngờ Quý Nam Tinh lại không hiểu ánh mắt ra hiệu của hắn, cứ thế ngu ngơ mà đi theo.
Tiêu Dã vội vàng chặn cậu lại, cố ý đè thấp giọng: “Về học đi, đừng có theo.”
Thầy dạy thể dục vừa đi trước vừa quay đầu lại, cau mày: “Còn lề mề cái gì đó?”
Quý Nam Tinh thản nhiên đáp: “Em là người bị hại, cũng là người làm chứng.”
Thể dục lão sư nhìn cậu một cái, bật cười khẽ: “Còn có cá lọt lưới nữa à? Được rồi, vậy thì cùng lên văn phòng đi, kể rõ ràng chuyện hôm nay!”
Tiêu Dã nhìn cái người đến lúc này còn tự đưa đầu tới cửa văn phòng, bất đắc dĩ thở dài. Ngoan kiểu này, bảo sao bị bắt nạt cũng không biết né.