Mỗi tuần trường đều tổ chức nghi lễ chào cờ, hôm nay lại là ngày khai giảng đầu tiên, tuy không làm rườm rà kiểu long trọng như lễ khai giảng, nhưng hiệu trưởng phát biểu và đại diện tân sinh lên phát biểu vẫn là phần không thể thiếu.
Trường cao trung Ngọc Lan không giống các cấp dưới như tiểu học hay trung học cơ sở, không chia theo học khu. Ngoại trừ một số suất tuyển thẳng đặc biệt, phần lớn học sinh đều phải dựa vào điểm thi để được vào đây. Vì vậy, mọi người đều mặc định tân sinh phát biểu đại diện chính là thủ khoa năm nay.
Nam sinh được chọn tên là Hà Triển Phi, dáng người không cao, đeo kính gọng đen, gương mặt bình thường, mắt tam giác, môi mỏng. Loại gương mặt này theo kiểu định nghĩa truyền thống thì hay bị cho là “bạc tình quả nghĩa”, dễ vướng vào thị phi.
Quý Nam Tinh chỉ nhìn lướt qua rồi liền thu ánh mắt về, không còn nhìn lên sân khấu nữa. Bởi vì người đứng ngay sau lưng cậu vẫn luôn nghịch ngợm, tay không biết đang cầm cái gì mà cứ cọ qua cọ lại sau lưng cậu.
Không cần quay đầu cũng biết là ai: Tiêu Dã. Nếu hắn dùng tay trực tiếp, cách lớp áo chắc chắn cũng cảm nhận được hơi ấm.
Thấy Quý Nam Tinh không thèm quay đầu lại, Tiêu Dã đành nhích tới một bước, lén lút nhét cái gì đó vào tay cậu.
Quý Nam Tinh cúi xuống nhìn là một viên kẹo có nhân bên trong, lớp ngoài là kẹo bơ caramel.
Giọng Tiêu Dã khẽ cười: “Chọc cậu nãy giờ mà không phản ứng gì, đứng buồn muốn chết. Này, ăn viên kẹo đi, nói chuyện gì mà nói hoài không dứt nữa.”
Thấy Quý Nam Tinh chỉ cầm kẹo mà không ăn, hắn lại thì thầm thêm: “Thử đi, yên tâm, không ai nhìn thấy đâu.”
Quý Nam Tinh chỉ khẽ nói cảm ơn, rồi không nhúc nhích nữa. Bởi vì cậu nghe thấy tiếng bước chân của cô chủ nhiệm.
Tiêu Dã tưởng cậu sợ bị phát hiện, đang định nói thêm vài câu trấn an thì một cái bóng quen thuộc đã bước tới. Vừa quay đầu liếc mắt là Lương sư thái.
Tiêu Dã lập tức đứng thẳng, nghiêm chỉnh như tượng. Nhưng cô chủ nhiệm không đi ngang qua, mà đứng thẳng cạnh hắn và không có ý rời đi. Hắn chỉ đành hai mắt nhìn vào hư không, giả vờ ngoan ngoãn, nghe người trên sân khấu tiếp tục phát biểu dông dài.
Nghi thức chào cờ kết thúc, học sinh các lớp lục tục rời khỏi sân. Người đông nên lối lên lầu bắt đầu chen chúc.
Quý Nam Tinh tránh đám đông, rẽ sang một hướng vắng hơn. Trần Thập Nhất gọi với theo: “Nam Tinh! Cậu đi đâu đó?”
“Ra tiểu siêu thị mua nước.”
“Vậy để tớ đi với! Trưa nay tớ mang sách luyện tập cho cậu luôn, may mà sáng tới sớm, không thì hết sạch.”
“Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy? Trưa tôi chuyển lại.”
Trần Thập Nhất báo giá, rồi lại rủ: “Trưa nay ăn ở căntin nữa hả? Hay mình thử quán bên ngoài? Tớ nghe nói ở cổng trường có tiệm cơm chiên siêu ngon!”
Quý Nam Tinh vừa đi vừa trả lời: “Tôi sao cũng được.”
Dù học sinh đi qua không hề nhìn thẳng trắng trợn, ánh mắt vẫn vô thức lướt qua người cậu vài giây. Một hai ánh mắt thì không đáng kể, nhưng nhiều ánh mắt cộng lại, cảm giác đó rõ ràng đến mức không thể không nhận ra.
Trần Thập Nhất là kiểu học sinh trầm lặng, lúc này đi bên cạnh Quý Nam Tinh cũng có chút mất tự nhiên. Cậu lẩm bẩm:
“Cậu có phải quen bị người ta nhìn rồi không? Nhìn cậu hình như chẳng để tâm gì tới ánh mắt của người khác cả.”
“Coi như quen rồi.” Quý Nam Tinh vừa tính tiền chai nước, vừa hỏi: “Cậu có mua gì không?”
Trần Thập Nhất lắc đầu: “Không, tớ có mang theo nước.”
Quý Nam Tinh vẫn không quá hiểu kiểu hành vi này mua đồ cũng rủ nhau, đi vệ sinh cũng đi cùng nhau. Rõ ràng là việc cá nhân, sao cứ phải tốn thời gian đi chung?
Thấy Trần Thập Nhất trông có vẻ rất vui, Quý Nam Tinh cũng không nói thêm gì.
Hai người vừa cầm chai nước từ siêu thị đi ra, đúng lúc Hà Triển Phi đại diện tân sinh vừa phát biểu xong cũng bước vào. Ánh mắt cậu ta khẽ liếc qua bên này, hờ hững đảo qua Quý Nam Tinh, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh không rõ hàm ý.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng khoảng cách chưa tới một mét, muốn giả vờ không nghe cũng khó.
Quý Nam Tinh thì hoàn toàn không phản ứng, cầm chai nước lặng lẽ rời khỏi.
Trần Thập Nhất phản ứng hơi chậm một nhịp, quay đầu nhìn lại, giọng nói không chắc chắn: “Cậu ta có phải vừa mới hừ một tiếng không? Mà là hừ tụi mình hả? Cậu quen cậu ta à?”
Xung quanh có không ít người, nhưng ánh mắt Hà Triển Phi rõ ràng là quét về phía bọn họ. Trần Thập Nhất thì không quen người ta, phản ứng đầu tiên tất nhiên là không nghĩ mình liên quan.
Quý Nam Tinh chỉ nói: “Không quen.”
Thật ra thì đúng là không quen, nhưng từ sáng sớm nay cậu đã có dự cảm hôm nay sẽ hơi xui có thể sẽ xảy ra vài chuyện. Chỉ là không biết có phải là từ tên đại diện tân sinh này hay không thôi.
Tuy vậy, mãi đến khi quay lại lớp học, cũng không gặp lại Hà Triển Phi, nên Quý Nam Tinh cũng dần dần quên luôn. Nếu hôm nay thật sự phải có xung đột gì, cậu cũng sẽ đảm bảo bản thân không phải là người chịu thiệt.
Buổi sáng tiết cuối là tiết thể dục. Trong thời đại mà giáo viên thể dục còn chưa bị “cướp thời khóa biểu”, bất kỳ môn thể chất nào cũng đáng được quý trọng dù chỉ là thời gian đứng hóng mát ngoài sân.
Dù được miễn chạy và vận động, nhưng không ai được vắng mặt. Có mặt là bắt buộc, kể cả đứng nhìn.
Trần Thập Nhất vẫn có chút tiếc nuối: “Giá mà vẫn như đợt quân huấn, được ở lại trong lớp…”
Dù hiện tại có người đứng chung, nhưng xung quanh ai cũng đang chạy, chỉ có bọn họ đứng không, trông vẫn hơi… lạc lõng.
Quý Nam Tinh thì lại khá thoải mái, còn cố tình tìm chỗ có nắng để đứng, ánh mặt trời chiếu xuống, cả người cứ như phát sáng vậy.
Trần Thập Nhất định kéo cậu vào bóng râm: “Không nóng hả? Nhiệt độ hôm nay cũng hơn ba mươi độ rồi đấy.”
Quý Nam Tinh đáp: “Tôi sợ lạnh, không sợ nóng.”
Tiêu Dã chạy ngang qua, vừa liếc thấy liền nhíu mày. Cậu bạn này đầu óc có vấn đề à? Trời nắng vậy mà không biết núp vô gốc cây?
Trần Thập Nhất thấy Tiêu Dã liếc tới, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chọc gì cậu ấy à?”
“Không có.” Quý Nam Tinh trả lời.
“Thế sao cậu ta trừng cậu?”
“Trừng tớ?” Quý Nam Tinh hơi nghiêng đầu, ngữ khí có chút hoang mang.
“Ừ! Mới nãy chạy tới còn lườm cậu một cái rõ ràng.”
Một cái trừng nữa. Không lẽ người cậu phải đụng độ hôm nay là bạn ngồi cùng bàn?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Nam Tinh lại dừng trên người Tiêu Dã, nhìn hắn chạy qua nửa vòng sân thể dục, rồi chậm rãi tiến tới, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt mình.
Trần Thập Nhất định kéo Quý Nam Tinh lui về sau một chút, nhưng tay cậu vừa mới đụng vào áo đối phương, đã bị Tiêu Dã liếc một cái. Cái liếc đó mạnh đến mức Trần Thập Nhất lập tức rút tay lại như bị điện giật.
Phản ứng đó khiến Tiêu Dã bật cười – cứ như thể hắn là mãnh thú ăn thịt người vậy. Nhưng mà, dù có hung hăng đến đâu thì hắn cũng không đến mức ra tay với người bệnh. Hai cú đấm mà bị quay lên mạng thì không biết sẽ mang bao nhiêu nghiệp báo nữa
Chẳng mấy để tâm chuyện vừa khai giảng đã bị dính cái danh “bạn cùng bàn”, Tiêu Dã nhìn thẳng vào mắt vào Quý Nam Tinh, hỏi: “Sao vậy?”
Quý Nam Tinh đáp thẳng: “Hồi nãy cậu trừng tôi?”
Tiêu Dã lập tức trợn mắt: “Tôi khi nào trừng cậu?”
“Lúc vừa mới chạy tới.” Quý Nam Tinh nói.
Tiêu Dã giơ tay định chọc trán cậu một cái:
“Là tôi đang xem cậu có bị ngốc không đấy, nắng vậy mà đứng thừ ra đó, lát nữa mà ngất xỉu thì phiền.”
Tay vừa giơ lên, đã bị Quý Nam Tinh bắt lấy.
So với cả buổi phơi nắng nãy giờ, thì chỉ một cái chạm đó cũng khiến người nóng lên rõ rệt. Nhiệt độ từ đầu ngón tay lan khắp lòng bàn tay, nóng rẫy mà cũng mềm mại — khiến Quý Nam Tinh vốn luôn né tránh tiếp xúc, trong khoảnh khắc lại không nỡ buông ra.
Tiêu Dã là mệnh cực dương, dương khí thịnh đến mức chẳng cần biết nguyên nhân. Dù có đụng thêm vài cái cũng chẳng sao nhiều lắm thì mời hắn uống chai nước, coi như bồi thường.
Khác biệt ở chỗ, Quý Nam Tinh cảm thấy tay đối phương nóng, còn Tiêu Dã thì chỉ thấy tay người ta mát lạnh mềm mại, tựa như giữa mùa hè nắm lấy một viên ngọc trắng, dễ chịu không tả được.
Quý Nam Tinh không buông tay, Tiêu Dã cũng để mặc cậu nắm, còn cười cười nhìn lại.
Cho đến khi Trương Nguyên vừa chạy xong một vòng quay lại, buột miệng hỏi: “Hai người làm gì thế? Chơi trò chạm tay à?”
Lời vừa dứt, Quý Nam Tinh cũng thả tay ra.
Tiêu Dã có chút tiếc nuối, liếc Trương Nguyên một cái, rồi quay sang Quý Nam Tinh nói: “Đừng đứng ngốc ra đó, có mệt không? Vô chỗ mát mà nghỉ.”
Sau khi chạy vòng khởi động, thầy thể dục phát bóng các loại từ bóng rổ, bóng đá, đến cầu lông, bóng bàn không giới hạn chơi gì, miễn là phải vận động.
Trần Thập Nhất là dạng có thể không động thì tuyệt đối không nhúc nhích. Quý Nam Tinh thì ngược lại, thường ngày vận động không ít, nhưng có cơ hội nghỉ thì cũng không chê. Hai người tìm một bậc thềm dưới bóng cây lớn, ngồi nghỉ, nắng chỉ còn chiếu được lưng chừng.
Tiêu Dã còn đang định nói gì đó với Quý Nam Tinh, nhưng vừa mới hé miệng đã bị Trương Nguyên lôi đi đánh bóng.
Chẳng mấy chốc, cả sân bóng rổ đã náo nhiệt hẳn lên. Tiêu Dã vừa vào đã dẫn đầu ghi ba điểm, làm nóng cả trận, thu hút không ít người vây xem.
Trần Thập Nhất nhìn mà mắt sáng rỡ: “Tớ không biết đánh bóng… Nam Tinh, cậu có muốn giống bọn họ chơi bóng không?”
Quý Nam Tinh nói: “Tôi biết chơi, cũng từng chơi rồi. Không phải không vận động được, chỉ là lười thôi.”
Trần Thập Nhất nghe vậy cười nói: “Vậy cậu vẫn còn khá hơn tớ.”
Ngồi thêm một lát, nghe bên kia sân bóng mỗi lúc lại vang lên tiếng hoan hô, không cần nhìn cũng biết mỗi lần như vậy đều là Tiêu Dã ghi điểm. Quý Nam Tinh đứng dậy, vỗ vỗ bụi dính trên quần: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Trần Thập Nhất cũng đứng lên định đi theo: “Tớ đi với cậu.”
“Không cần.” Quý Nam Tinh nói.
Trường học rộng, toilet tầng một cũng có, nhưng cậu không chọn cái gần nhất. Một phần vì chưa quen hết đường đi, một phần vì cậu quen tách riêng một chút, cứ vòng vèo mãi mới tìm được.
Lúc từ toilet đi ra, phía trước đụng ngay một nhóm nam sinh cao to lực lưỡng.
Cậu tự giác né sang bên để nhường đường, nhưng không ngờ mấy người kia lại cố tình chắn ngay giữa lối đi. Một tên mặt đầy mụn trứng cá chỉ vào cậu nói:
Chính là thằng ngồi cùng bàn với Tiêu Dã.
Quý Nam Tinh liếc nhìn gã mặt mụn, rồi nhìn sang tên đứng ở giữa quả nhiên, linh cảm hôm nay không sai, sắp có chuyện rồi.