Ra khỏi quán ăn, Quý Nam Tinh quay đầu lại nhìn một cái.

Phục vụ đang dọn chén đĩa ở bàn họ vừa dùng. Còn đứa nhóc thì ngồi xổm ngay trên ghế cũ của họ, ôm xe đồ chơi, bày ra vẻ mặt cợt nhả. Nó còn dựa cả người vào vách kính sát đất, nhìn thấy cậu quay lại liền trắng dã mắt một cái, y như kiểu mấy người lớn thích ra vẻ ta đây.

Tiêu Dã cũng nhìn theo ánh mắt cậu, vừa thấy cái mặt xấc xược đó liền khẽ “xì” một tiếng: “Giờ nhà nào cũng chỉ có một đứa, coi như báu vật. Từ nhỏ không dạy cho tử tế, sau này ra xã hội thế nào cũng bị tẩn cho tỉnh.”

Quý Nam Tinh khẽ ừ, thu lại ánh nhìn, bước thẳng ra ngoài. Không cần đợi “sau này”. Rất nhanh thôi, sẽ có “xã hội” dạy dỗ nó.

Có tai nạn chỉ là thoáng chắn một chút là qua, vận hạn vừa vặn rơi vào một thời điểm gập ghềnh, chỉ cần vòng qua được, nhiều nhất cũng chỉ bị dính xui nhỏ, mất chút tiền, lỡ chút việc.

Nhưng cũng có tai nạn, là do chính tính cách và hoàn cảnh tạo nên. Tính cách không đổi, hoàn cảnh không thay, kiếp nạn đó, vĩnh viễn không vượt qua được.

Gia đình đứa nhỏ ăn xong bữa trưa thì ai về nhà nấy. Người lớn đi làm, người già về nằm nghỉ. Hôm nay có người mời khách nên mới ra ngoài ăn, buổi tối vẫn phải tự nấu cơm ở nhà, bà nội nó xách giỏ đi mua đồ.

Ông nội đưa đứa nhỏ về nhà, định dỗ cho nó ngủ trưa. Nhưng nó không chịu ngủ, cuối cùng chính ông ngủ trước.

Đứa nhỏ thấy ông ngủ rồi thì tự bò khỏi giường, ra phòng khách chơi đồ chơi. Chơi chán, nó muốn ra ngoài nhưng cửa bị khóa, không mở được. Mất hứng, nó bắt đầu ném đồ, đập hỏng món xe đồ chơi thành từng mảnh. Có mảnh văng xuống, không cẩn thận rơi vào chậu cá kiểng.

Nó quay đầu nhìn bể cá, lập tức chuyển mục tiêu. Lôi cây vợt nhỏ ra, bắt từng con cá lên, bày thành hàng trên nền gạch, nhìn chúng quẫy đuôi giãy giụa.

Chắc cảm thấy thú vị, nó lại chạy vào bếp, đem mấy con cá đó thả vào ấm siêu tốc.

Học người lớn, nó tự đổ nước, ấn nút nấu.

Ấm siêu tốc đun rất nhanh, nước nóng dần lên. Lũ cá lúc đầu còn quẫy đuôi vùng vẫy, chẳng mấy chốc đã bị luộc chín.

Đứa nhỏ đứng trên ghế, cúi đầu xem một lúc, thấy trong bể vẫn còn vài con, liền quay người muốn nhảy xuống lấy tiếp.

Kết quả, không cẩn thận đá trúng dây điện.

Nước sôi trong ấm bị hất tung, trào thẳng xuống đất.

Tiếng ấm nước rơi vỡ vang lên một tiếng "đoàng" giòn tan. Tiếng khóc thét chói tai của đứa trẻ lập tức đánh thức người đang ngủ.

Ông nội nó giật mình bật dậy, cuống cuồng chạy ra phòng khách, liền thấy đứa cháu trai đang ngồi trên nền nhà, cả người ngập trong một vũng nước nóng bốc hơi nghi ngút.

Vấn đề giáo dục an toàn cho trẻ nhỏ luôn là trọng điểm được quan tâm, đặc biệt vào mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Trẻ nghỉ học nhưng người lớn vẫn phải đi làm, tai nạn vì thế càng dễ xảy ra. Cũng vì để cảnh báo cho nhiều bậc phụ huynh hơn, những tin tức như vậy thường xuyên được đưa lên mạng.

Huống chi, thời buổi này chỉ cần có chuyện là sẽ có người quay video đăng mạng tìm lượt xem.

Ngày hôm sau, Quý Nam Tinh đã thấy tin tức và đoạn clip có liên quan được đăng trên mạng.

Gương mặt đứa nhỏ được làm mờ, nhưng ông nội của nó thì bị quay rất rõ. Vừa liếc mắt một cái, cậu liền nhận ra chính là gia đình mình đã đụng phải hôm qua ở quán cơm.

Video không quay lại chi tiết hiện trường, nhưng phần văn bản bên dưới đã ghi sơ lược tình huống.

Đứa trẻ nhân lúc người lớn ngủ, chơi "nấu nước ấm", kết quả làm đổ nước sôi lên người, bị phỏng diện tích lớn, mức độ nghiêm trọng, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện.

Quý Nam Tinh xem xong liền lướt qua. Gương mặt cả nhà bọn họ không có ai số hưởng. Không chết yểu thì cũng khốn khó, hoặc nợ tình nợ tiền.

Tất nhiên, không thể dựa vào tướng mạo mà định đoạt cả đời một người, nhưng tướng mạo là kết quả của hoàn cảnh và tâm tính. Người thì từ tâm sinh tướng, người thì do cảnh sinh tâm, có thể sửa cũng có thể phá, nhưng một khi ăn sâu thành nếp, muốn đổi không dễ.

Ngày mùng 1 tháng 9 vừa đúng thứ Hai.

Trường học đã nhập học từ sớm, nhưng không khí "chính thức khai giảng" vẫn khiến người ta có cảm giác khác biệt.

Dù trong kỳ nghỉ hè vẫn phải học, nhưng chỉ cần đến tháng Chín, cái cảm giác nặng nề kết thúc kỳ nghỉ sẽ lập tức ập đến.

Quý Nam Tinh tối qua đã đến từ biệt thự Trang Cách. Chạy xe tới đây mất hơn bốn mươi phút nên cậu đến trước một ngày, sáng hôm sau cũng có thể ngủ thêm chút nữa.

Thời gian còn dư, cậu ghé quán ăn sáng trước cổng trường.

Tiêu Dã nhà cách trường không gần, sáng nay lái xe cũng mất hơn hai mươi phút.

Đường trước cổng trường đông nghẹt, xe dừng từ đầu giao lộ là phải xuống đi bộ, vừa lúc thấy cậu bạn cùng bàn của mình đang ngồi trong tiệm ăn sáng, ung dung như chẳng có chuyện gì.

Tuy cả phố đều là học sinh mặc đồng phục giống nhau, bị một đám cao trung vây quanh chen chúc ăn uống, nhưng Tiêu Dã chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Quý Nam Tinh.

Trong tiệm người rất đông, bàn nào có chỗ là chen ngồi vào, có người bưng thẳng ra ngoài vừa đi vừa ăn.

Chỉ có Quý Nam Tinh là ngồi một mình một chỗ trống. Người khác đến gần bên cạnh cậu đều sẽ theo bản năng hạ giọng. Người người vội vã, chỉ có mình cậu từ tốn, ngay cả uống tào phớ cũng như đang thưởng thức món tráng miệng trong nhà hàng Michelin.

Tiêu Dã cười cười bước vào. Vừa lúc có người đứng dậy, hắn nhanh chân hơn một bước kéo ghế lại ngồi cạnh Quý Nam Tinh.

“Bữa sáng mà chỉ ăn mỗi tào phớ à? Vậy tiết đầu tiên chắc chưa học xong là ngất vì đói rồi.”

Quý Nam Tinh thấy người bên cạnh đột nhiên xuất hiện, còn ngồi một kiểu chẳng ra thể thống gì dựa vào bàn, nghiêng người, chống cằm bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã còn ánh mắt thì cứ như đang cười.

Cậu quét mắt qua một vòng, cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Chào buổi sáng.”

Tiêu Dã nhìn cậu, thấy dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, phản ứng chậm nửa nhịp, ý cười trong mắt càng đậm hơn: “Sớm nhé. Vẫn còn thời gian, có muốn ăn thêm chút gì không? Uống mỗi thứ này thì no sao được.”

Quý Nam Tinh uống ngụm cuối cùng, rút khăn giấy lau miệng, nhẹ giọng: “Không cần.”

Cậu đã ăn một xửng bánh bao nhỏ, thêm một tô mỳ lòng gà, sau đó còn có trứng kho. Vì lòng đỏ trứng hôm nay làm hơi khô, nên cuối cùng gọi thêm một phần tào phớ ngọt.

Chẳng qua vừa rồi mấy món kia bị ông chủ dọn mất ngay sau khi ăn xong, trứng kho chưa ăn hết cũng bị dọn luôn, thành ra nhìn qua giống như cậu chỉ uống mỗi tào phớ.Bất quá cậu ăn gì không quan trọng, điều quan trọng hơn là…

“Cặp sách của cậu đâu?”

Tiêu Dã nghe xong sững người, theo phản xạ cúi đầu nhìn tay mình rồi quay ra sau lưng. Ngay lập tức buột miệng chửi thề: “Má ơi, tôi quên đem cặp!”

Trong lớp, Quý Nam Tinh đã ngồi yên một lúc lâu. Chuông tiết tự học buổi sáng vừa vang lên, Tiêu Dã liền hổn hển chạy tới cửa, thấy giáo viên chưa đến mới thở phào nhẹ nhõm, tốc độ bước chân cũng chậm lại.

Trương Nguyên người ngồi ngay sau Tiêu Dã cười cười nhìn hắn: “Ngày đầu tiên đã suýt muộn, chủ nhiệm Lương vốn dĩ đã không ưa cậu, giờ lại còn cho bà ấy thêm lý do để dạy dỗ.”

Lương sư thái là giáo viên chủ nhiệm của họ, một người phụ nữ trung niên luôn nghiêm túc, hiếm khi cười, nhìn ai cũng cau có. Từ sau vụ Tiêu Dã đánh nhau với học sinh lớp 12 trong đợt quân sự đầu năm, lại còn đánh thắng luôn huấn luyện viên, bà ấy hình như có thành kiến với hắn luôn.

Ở trường trung học, không ít người cảm thấy Tiêu Dã rất “ngầu”, lại còn đẹp trai. Tuy rằng tính cách khó đoán khiến người ta không dám dễ dàng thân cận, nhưng trên diễn đàn nội bộ của trường, hắn vẫn là nhân vật rất được hoan nghênh — dẫu sao cũng coi như tân nhiệm “giáo thảo”*.

(*) giáo thảo: "hoa cỏ của trường", tức nam sinh nổi bật nhất.

Nhưng đối với các giáo viên, hành vi của hắn đã hơi quá giới hạn. Mới khai giảng mà đã gây ra từng ấy chuyện, sau này chắc chắn còn nhiều phiền toái.

Tiêu Dã đặt cặp sách xuống bàn, với tay chộp lấy chai nước khoáng trên bàn Trương Nguyên chưa bóc tem vặn nắp uống một hơi.

“Quên mang cặp, may mà còn nhớ cầm điện thoại. Tài xế chưa kịp chạy xa, kêu quay đầu lại là được.”

Trương Nguyên bật cười: “Ngày đầu đi học đã quên mang cặp, cậu sao không quên luôn cả cái đầu luôn đi?”

Tiêu Dã nhướn mày, giành luôn chai nước:

“Cậu còn biết tôi có đầu óc à?”

Trương Nguyên nghẹn lời, im luôn.

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp với chồng sách trên tay, ánh mắt nghiêm nghị mang theo vài phần sắc bén. Bà đảo mắt một vòng, cả lớp lập tức im phăng phắc.

Đợi học sinh yên lặng xong, bà mới cất giọng: “Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, trung học phổ thông cũng chính thức bắt đầu. Các em nên thu lại tâm trí. Tôi không có quá nhiều quy định, nhưng mỗi tháng kiểm tra định kỳ, tôi sẽ mời vài bạn có điểm thấp nhất cùng phụ huynh đến nói chuyện.”

Cả lớp r*n rỉ khe khẽ, nhẹ tê da đầu. Khó trách ai cũng nói bị phân vào lớp của “Lương sư thái” là xui xẻo. Mỗi tháng đều phải “tâm sự”? Quá khổ!

Tiết học đầu tiên của năm học mới, tất nhiên giáo viên chủ nhiệm phải nhấn mạnh chuyện kỷ luật. Trong lúc bà đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, phía dưới, Tiêu Dã đã lấy một đống đồ từ cặp sách ra, lặng lẽ nhét vào hộc bàn.

Hắn còn lấy bút chọc nhẹ vào cánh tay người ngồi cạnh.

Quý Nam Tinh nghiêng đầu nhìn, thấy Tiêu Dã ra hiệu cúi xuống, rồi trong tay cậu đã xuất hiện đủ loại bánh quy, chà bông, chocolate.

Tiêu Dã thì thầm: “Đói thì ăn đi, không đủ cứ lấy thêm ở chỗ tôi.”

Quý Nam Tinh liếc nhìn đống đồ ăn được nhét vào bàn học mình, không rõ đây là đồ đã để sẵn trong cặp, hay là lúc nãy hắn vội vã quay về lấy cặp còn tiện tay mua thêm, suýt chút nữa bị trễ học.

Trương Nguyên ngồi phía sau thì nhìn không nổi nữa, suốt cả quá trình cứ liên tục dùng chân đá ghế trước, một cái lại một cái, rõ ràng là đang cố đá cho “lương tâm” của bạn thân bật dậy.

Động tĩnh suýt nữa khiến giáo viên chủ nhiệm chú ý. Để dỗ dành bạn thân, Tiêu Dã lục túi cả buổi, cuối cùng moi ra một cây kẹo que, ném lên bàn học của Trương Nguyên: “Cho cậu nè.”

Trương Nguyên bực đến độ muốn lật bàn, gì mà gọi là khác biệt đối đãi, cậu ta đã được nếm trải rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play