Chín môn học, bình quân mỗi môn ba quyển: đề luyện, bài tập ngày thường, đề thi tổng hợp. Tính sơ sơ lại, xếp chồng lên nhau đến mức có thể dùng mắt thường cảm nhận được... trọng lượng của tri thức.
Đợi nhân viên cửa hàng gói xong, Tiêu Dã liền xách luôn hai túi lên.
Quý Nam Tinh duỗi tay định nhận: “Tôi tự lấy.”
Tiêu Dã tránh tay cậu, nghiêm túc nói: “Tôi mang được, hơi nặng. Dáng người như cậu nhìn thế nào cũng không giống người có thể xách nặng.”
Sợ cậu vì khách khí mà cứng đầu, Tiêu Dã nhanh miệng đổi đề tài: “Giờ cũng gần mười một rưỡi rồi, đi ăn trưa đi, tôi mời. Cậu muốn ăn gì cũng được.”
Quý Nam Tinh nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nhàn nhạt: “Sao lại mời tôi ăn cơm?”
Tiêu Dã cong mắt cười: “Sắp khai giảng rồi, ngồi cùng bàn thì phải xây dựng tình cảm từ trước chứ. Với lại không phải cậu bảo tôi hại cậu không cướp được thứ muốn mua sao? Cho tôi cơ hội bồi thường một chút.”
Loại tiếp cận này không mang ác ý, thậm chí rất đỗi thân thiện. Nhưng đối với Quý Nam Tinh, thứ gọi là nhiệt tình chủ động thân cận, vốn là một dạng xã giao ngoài quỹ đạo.
Cậu biết cách ứng đối với người lớn, biết cách giao tiếp với đồng nghiệp hay người quen xã giao, nhưng kiểu tiếp xúc không mục đích rõ ràng, lại có phần tự nhiên này, cậu… không giỏi ứng phó lắm.
Thế là người vốn định về nhà ngủ bù một giấc, lại bị kéo đi mua sách, giờ còn bị “ép buộc” ăn một bữa trưa không nằm trong kế hoạch.
Tiêu Dã có để ý thể trạng của cậu nên không đưa đi ăn đồ ăn nhanh, mà chọn một quán cơm gia đình nổi tiếng gần đó.
Chờ thực đơn tới tay, Quý Nam Tinh gọi toàn món nặng vị: thịt xiên cay đỏ au, ếch om ớt, cá hầm dưa chua, thịt heo nướng trên vỉ gang, kèm thêm mấy món rau thanh đạm như ngó sen trộn và rau xào. Chay mặn cân đối, sắc hương vị đầy đủ.
Quý Nam Tinh đưa thực đơn trên iPad cho Tiêu Dã xem. Hắn lại gọi thêm hai món tráng miệng và một bát canh thanh đạm, rồi dặn kỹ phục vụ rằng thịt phải là thịt heo, không phải thịt bò, cũng không được dùng cần tây hay các loại gia vị dễ gây dị ứng.
Lát sau, phục vụ bưng lên một bình ô mai lạnh. Tiêu Dã rót cho cậu một ly: “Cậu ăn cay vậy được à? Không sợ bụng khó chịu à?”
Quý Nam Tinh lắc đầu: “Không sao.”
Cậu thể hiện ra ngoài là thân thể yếu, nhưng trên thực tế… chỉ là thiết lập nhân vật để tiện xin nghỉ. Từ nhỏ sức khoẻ đã tốt, lại thêm tu hành, ngay cả cảm cúm sốt vặt cũng ít khi có. Trèo đèo lội suối bắt quỷ, không có thể lực thì đúng là tự tìm chết.
Một hỏi một đáp xong, không khí lặng đi.
Quý Nam Tinh vốn không phải người hay chủ động bắt chuyện. Tiêu Dã cũng không gượng gạo nói chuyện tiếp, tự mình lướt diễn đàn Nhân Gian Võng xem tin tức.
Sáng nay Quý Nam Tinh vừa mới giao quỷ anh cho cục quản lý, mà giờ chưa đến trưa, trên Nhân Gian Võng đã có thông báo mới: “Không cần thiên sư Huyền môn tiếp tục lãng phí sức người đi tìm nữa, liên quan đến vụ án Bạch Lâu, vật dẫn quỷ anh đã được tiếp nhận xử lý.”
Chuyện còn lại—làm sao đưa hung thủ giết người ra chịu trách nhiệm trước pháp luật dương gian, và làm sao phá bỏ pháp đàn dưới Bạch Lâu mà không gây ra thương vong quy mô lớn—đều không thuộc phạm vi Quý Nam Tinh cần quan tâm.
Cái trước dễ, có chứng cứ rõ ràng, chỉ cần làm đúng quy trình, đưa ra tòa là xong. Khó là cái sau. Nhưng cũng không đến mức phải bắt một học sinh cấp ba đứng ra gánh trách nhiệm cứu vớt thế giới. Huyền môn còn chưa sa sút đến mức ấy.
Quý Nam Tinh đang lướt diễn đàn thì điện thoại rung lên. Cậu cúi đầu nhìn, là phần thưởng vụ án Hồ Tiểu Điệp vừa mới chuyển vào tài khoản. Bởi vì nhiệm vụ này sau đó được nâng cấp, nên tiền thưởng cũng tăng thêm một chút, tổng cộng vài vạn tệ.
Quý Nam Tinh không chần chừ, tiện tay chuyển thẳng toàn bộ vào một tài khoản từ thiện. Cậu không thiếu tiền, làm nhiệm vụ cũng không vì tiền, mà đã không cần thì để người khác cần hơn dùng là được. Một xu cũng không giữ lại.
Bên kia bàn, Tiêu Dã đang chống cằm nhìn cậu.
Hai người ngồi cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài là một ao cá rộng gần một mét. Trưa hè nắng gắt, nhưng vẫn có ánh sáng rọi xuyên qua lều che nắng, chiếu xuống mặt nước, ánh lên từng vệt lấp lánh như ánh bạc phản chiếu ngược lại mặt kính.
Quý Nam Tinh cứ thế ngồi đó, yên tĩnh cúi đầu chơi điện thoại, cả người như chìm trong ánh sáng nhàn nhạt dao động theo mặt nước.
Mỹ nhan nị lý, đào hoa kỳ thụ—hai cụm từ bật lên trong đầu Tiêu Dã.
Biết rõ đó là những thành ngữ thường dùng để miêu tả con gái, nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy không gì thích hợp hơn khi dùng cho Quý Nam Tinh.
Rõ ràng ánh sáng giữa trưa vốn chói mắt, vậy mà khi phản chiếu lên người Quý Nam Tinh, lại trở nên dịu dàng lạ thường, cứ như đang được cậu nhuộm lên một tầng khí chất yên tĩnh sạch sẽ, như thể bản thân chính là cảnh.
Tiêu Dã lần đầu tiên nghiêm túc nhận ra rằng: sau chín năm giáo dục bắt buộc, vốn từ của mình thực sự quá nghèo nàn. Ngoài hai chữ “đẹp thật”, hắn không biết phải nói gì thêm nữa.
May mà người phục vụ bước đến, phá tan không khí im lặng kỳ quặc trên bàn. Tiêu Dã thu tầm mắt lại, giúp rót nước nóng, tráng đũa, đưa cho Quý Nam Tinh.
Quý Nam Tinh nhận lấy, lễ phép cảm ơn, nhưng vẫn chờ Tiêu Dã gắp miếng đầu tiên rồi mới động đũa.
Tiệm ăn này hương vị không tệ, nguyên liệu cũng tươi mới. Giữa trưa trời nóng, khách không nhiều. Vào mùa hè, chẳng mấy ai tình nguyện đội nắng ra ngoài ăn cơm, nên trong quán càng thêm yên tĩnh.
Sau vài miếng, Tiêu Dã nghiêng đầu hỏi: “Hợp khẩu vị không? Có cay quá không? Nếu thấy cay, tôi gọi đổi món.”
Quý Nam Tinh lắc đầu: “Ổn. Cậu thấy cay à?”
Tiêu Dã bật cười: “Tôi là dạng ăn ‘cánh gà rác rưởi biến thái’, loại cay này ăn như uống nước.”
Quý Nam Tinh nghiêng đầu, lặp lại bằng vẻ mặt nghiêm túc nhưng có chút nghi hoặc: “Cánh gà rác rưởi biến thái?”
Tiêu Dã hỏi: “Cậu từng đi qua quảng trường Vân Sinh chưa? Bên đó có một quán cánh gà mở hơn hai mươi năm, cay biến thái nổi danh luôn. Giờ thì thành chỗ nổi tiếng trên mấy video ngắn, mỗi lần muốn ăn phải xếp hàng cả tiếng. Tôi cũng lâu lắm rồi chưa ăn lại.”
Quý Nam Tinh thành thật: “Tôi chưa từng ăn.”
Mấy tiệm cơm cao cấp hay nhà hàng Michelin thì cậu từng thử không ít, nhưng cái dạng quán ăn nhỏ trong phố ẩm thực hay quảng trường thì lại rất ít lui tới.n
Không phải trong nhà không cho cậu ăn mấy món bình dân, chỉ là từ nhỏ sống trong môi trường như vậy, người cậu tiếp xúc cũng không ai dẫn cậu tới những nơi đó. Thế giới của cậu từ đầu vốn đã khác.
Tiêu Dã vui vẻ đưa ra lời mời: “Muốn thử không? Lần sau tôi dẫn cậu đi ăn.”
Quý Nam Tinh gật đầu: “Được.”
Cậu cũng không chắc "lần sau" đó là khi nào, nói không chừng vài hôm nữa Tiêu Dã đã quên mất. Nhưng chỉ một cái gật đầu đơn giản như thế cũng làm Tiêu Dã thấy có chút vui.
Rõ ràng, ẩm thực đúng là một chủ đề an toàn và hữu hiệu để bắt chuyện. Không khí trên bàn ăn thoáng cái liền nhẹ nhàng hơn. Dù phần lớn thời gian vẫn là Tiêu Dã nói nhiều hơn, nhưng ít nhất hai người không còn rơi vào im lặng.
Trong không khí trò chuyện vừa thoải mái được một lúc, một tiếng thét chói tai của trẻ con phá vỡ sự yên bình nơi quán ăn.
Một bé trai chừng năm, sáu tuổi đúng độ tuổi nghịch ngợm và không ngồi yên được đang cầm một chiếc xe đồ chơi chạy nháo giữa các lối đi nhỏ trong quán, vừa chạy vừa hét inh ỏi như đang đua xe.
Tiêu Dã trước đó đã để ý tới đứa trẻ này rồi ăn cơm không ngồi yên, trèo lên ghế rồi lại leo xuống, không vui thì quơ tay gạt đổ cơm, làm đồ đạc trên bàn văng tứ tung.
Nhưng dù gì thì cũng là con người ta, Tiêu Dã thấy phiền nhưng không nói gì. Giờ cơm chắc ăn xong rồi, phụ huynh cũng chẳng thèm giữ, cứ thế thả cho nó chạy khắp quán.
Vậy là từ một cái bàn nhỏ lộn xộn, phạm vi ầm ĩ nhanh chóng mở rộng ra thành toàn bộ nhà hàng.
Giữa trưa, khách trong quán không nhiều lắm. Dù chưa kín bàn nhưng cũng có dăm ba nhóm đang ăn, phần lớn là người trưởng thành, ai cũng thấy phiền vì đứa bé nghịch ngợm kia, nhưng không ai mở miệng. Đành chịu đựng.
Không ai lên tiếng, đứa nhỏ càng được đà lộng hành. Nó vừa chạy vừa la hét, thậm chí còn cố tình lách qua người phục vụ đang bưng thức ăn. Người lớn đi cùng thấy nó vẫn quanh quẩn trong quán, không chạy ra đường là được, thế là hoàn toàn mặc kệ.
Tiêu Dã thấy Quý Nam Tinh liếc về phía đứa nhỏ vài lần, đoán cậu là kiểu người không ưa ồn ào, bèn quay sang nhìn nhóm người nhà đứa trẻ, nói thẳng: “Lối đi chật như thế mà để cháu chạy qua chạy lại nguy hiểm lắm. Tay còn cầm đồ chơi, lỡ té ngã thì ai chịu trách nhiệm? Tốt nhất là chú ý chút đi.”
Một người đàn ông trung niên nghe vậy liền nổi đóa: “Miệng cậu độc dữ! Tự cậu té thì có! Ai ăn cơm nhà cậu! Lo chuyện mình đi!”
Đứa nhỏ kia rõ ràng hiểu chuyện, nhưng do người nhà không dạy bảo, thậm chí còn bênh vực quá mức, khiến nó càng bướng. Nó hét to hơn, chạy hăng hơn, còn định lấy xe đồ chơi ném vào đĩa đồ ăn của bàn Tiêu Dã và Quý Nam Tinh.
Nhưng Tiêu Dã vừa trừng mắt, khí thế lập tức đè ép. Đứa nhỏ kia vốn chuyên bắt nạt người yếu, gặp người dữ liền co vòi, quay người chạy ngược ra sau.
Tuy nhiên, động tĩnh vừa rồi rõ ràng đã ảnh hưởng đến không khí trong quán. Quản lý không thể không bước tới, lịch sự nói với người nhà kia: “Thưa ngài, sàn ở đây hơi trơn, mong ngài chú ý trông trẻ giúp một chút.”
Ai ngờ người đàn ông kia liền bùng nổ: “Mấy người có để cho người ta ăn không đấy! Trong tiệm chẳng có mấy bàn, nó chơi tí cũng làm sao!”
Gặp kiểu khách vô lý như thế là điều ngành dịch vụ sợ nhất. Quản lý chỉ có thể nhẹ giọng nói: “Chúng tôi chỉ muốn nhắc nhở vì an toàn thôi ạ.”
Sau đó lại quay sang các bàn xung quanh, lễ phép nói: “Xin lỗi quý khách vì đã làm phiền bữa ăn. Trong nhà hàng vẫn còn vài chỗ ngồi phía trong, nếu quý khách muốn, tôi có thể đổi bàn.”
Mấy nhóm khách tuy tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không ai muốn dây vào một nhà không biết điều, nên cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Tiêu Dã nhíu mày. Hắn chẳng phải kiểu người thích dây dưa tranh cãi, nhất là với thể loại mất thời gian và cảm xúc. Dù hắn không sao, nhưng lại không muốn để Quý Nam Tinh chịu cảnh khó chịu này, bèn nói nhỏ: “Đi thôi, đổi chỗ ăn.”
Quý Nam Tinh ngước nhìn mâm cơm: “Còn chưa ăn xong mà.”
Hai món đồ ngọt vẫn chưa được mang lên.
Tiêu Dã nói: “Giữ bụng đó, sau này dẫn cậu đi ăn món khác ngon hơn. Đồ ngọt thì mình bảo họ gói mang về.”
Quý Nam Tinh gật đầu: “Gói lại đi, nhưng khỏi cần ăn thêm gì khác đâu, tôi phải về nhà.”
Rõ ràng Tiêu Dã không muốn kết thúc sớm như vậy, nhưng cũng không thể ép người ta ở lại, đành gọi phục vụ đến nhờ đóng gói món tráng miệng.
Rồi quay sang nói tiếp: “Muốn mang theo thêm chút đồ không? Ý tôi là mấy món ăn lúc nãy, gói về cho cậu. Chứ hẹn người ta ăn cơm mà không để người ta ăn no, tôi cảm thấy tội lỗi ghê luôn á.”
Quý Nam Tinh: “Không cần, tôi đi toilet chút.”
Cậu vừa đứng dậy bước đi thì đúng lúc chắn ngay trước một nhân viên phục vụ đang bưng một nồi thịt nghi ngút khói, chiếc nồi bị nghiêng khiến dầu nóng bên trong suýt nữa đổ tràn ra ngoài.
“Xin hỏi toilet ở đâu vậy ạ?”
Phục vụ hai tay bưng nồi nên không tiện chỉ đường, đành nghiêng đầu chỉ bằng cằm: “Đi thẳng vào trong, quẹo trái là tới.”
Quý Nam Tinh lại hỏi: “Toilet có sẵn giấy không?”
“Có đó ạ. Hoặc cậu cũng có thể ghé quầy lễ tân lấy thêm.”
Đang nói dở, thì cậu bé nghịch ngợm lại lao vụt qua bên cạnh. Lần này nó còn cố ý chìa tay đụng nhẹ vào người Quý Nam Tinh.
Cậu quay đầu lại nhìn, đứa nhỏ bèn làm mặt quỷ đáp trả, tinh nghịch và hỗn láo y hệt như học được từ người lớn trong nhà.
Quý Nam Tinh chỉ lạnh nhạt cảm ơn phục vụ, rồi lách người vòng qua, men theo hướng vừa được chỉ dẫn.
Một bạn sinh viên đi làm thêm, không nên bị bỏng chỉ vì một nồi đồ ăn nóng.