Cục quản lý đặc thù đã tồn tại nhiều năm. Từ những ngày đầu chỉ là một căn nhà nát bé xíu, đến nay đã phát triển thành cả một tòa cao ốc văn phòng quy mô, có thể nói là hành trình rất gian nan.
Có những thứ mà người bình thường chẳng bao giờ tiếp xúc được. Một thời gian dài, những gì liên quan đến siêu nhiên thậm chí còn bị gắn mác “mê tín phong kiến” và bị loại bỏ.
Nguyên nhân chủ yếu là vì giới này quá lẫn lộn, thật giả khó phân. Người thực sự có bản lĩnh không nhiều, phần lớn chỉ là phường lừa đảo, mượn danh trục lợi.
Những năm đầu, chính sách nhà nước rất cứng rắn: mặc kệ thật giả, cứ một lưới bắt hết.
Bởi vì đất nước cần tiến bộ, cần khoa học, cần phát triển. Thứ gì không phù hợp với xu thế, thì phải gạt bỏ.
Sau khi liên tiếp xảy ra vài vụ việc nghiêm trọng—có kẻ dùng thần quỷ chi lực để tạo phản, cướp đoạt quyền lực, làm rối loạn vận thế quốc gia—nhưng lúc đó lại không có lực lượng nào tương xứng để đối phó, cuối cùng đành phải do mấy vị thiên sư dân gian tự mình đứng ra ngăn chặn thảm hoạ. Họ tuy cứu được đại cục, nhưng tổn thất cực kỳ nặng nề, khiến Huyền môn tan rã phải tái tổ chức, và từ đó chính thức quy về sự quản lý của quốc gia.
Tuy vậy, cục quản lý đặc thù không có mặt ở tất cả các tỉnh thành. Thiên sư thật sự có bản lĩnh thì không nhiều, hiện tại ngoại trừ hoàng thành, nơi còn lại có một chi nhánh chính là Ngọc Lan thị.
Nếu ở địa phương khác xảy ra sự kiện thần quái cần xử lý, cục quản lý sẽ đăng thông báo trên app “Nhân Gian Võng”, để các thiên sư đã đăng ký chính thức trong hệ thống quốc gia có thể nhận nhiệm vụ. Trường hợp khẩn cấp hoặc không có người nhận, cục sẽ điều người trực tiếp đến hỗ trợ.
Sư phụ của Quý Nam Tinh hiện đang đi công tác, nghe nói là đụng phải một vụ việc rất nan giải. Mấy vị đại lão trong cục đều phải đi theo, đến giờ vẫn chưa quay về.
Quý Nam Tinh vốn đã quen thuộc nơi này, lần đầu tiên cậu tới đây là khi mới bốn, năm tuổi, còn được sư phụ bế trên tay. Khi đó, điều kiện của cục quản lý rất tệ—chỉ là mấy căn nhà tầng thấp cũ kỹ, tường rêu bám đầy dây thường xuân, còn phải leo cầu thang bộ.
Về sau, nghe nói có lần cục giúp một ông chủ ngoại thương nổi tiếng xử lý phong thủy mộ tổ trong nhà, đối phương cảm kích liền tài trợ cả một tòa cao ốc—chính là trụ sở hiện tại của cục quản lý.
Tòa nhà không quá cao, chỉ hơn hai mươi tầng, nằm xen lẫn giữa khu văn phòng thương mại sầm uất, bên ngoài trông chẳng có gì nổi bật.
Mấy tầng dưới đều là nơi làm việc của các nhân viên không cần trực tiếp tiếp xúc với hiện tượng siêu nhiên—phòng hành chính, phòng truyền thông, bộ phận kết nối với các đơn vị chính quyền, thậm chí còn có bộ phận nghiên cứu và phát triển.
Thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, săn quỷ cũng không thể lạc hậu. Hiện tại cục quản lý đã có thiết bị giám sát âm khí, máy lọc tà khí, thậm chí đang nghiên cứu cả máy vẽ bùa tự động.
Đáng tiếc, việc vẽ bùa yêu cầu thiên sư khi vẽ phải dẫn nhập ngũ hành chi lực, đây là điểm kỹ thuật đến nay vẫn chưa khắc phục được. Nhân viên bộ R&D vẫn đang nỗ lực nghiên cứu mỗi ngày.
Lên cao hơn nữa là khu tổ hành động và các phòng ban tác chiến. Mấy tầng trên cùng là nơi đặt âm hồn chưa được siêu độ, oán khí còn chưa tan, hoặc chưa rõ nhân quả.
Những vong linh này được an trí trong các đàn pháp dán đầy bùa chú, có người dù chết oan nhưng vẫn giữ được lý trí—nếu tra được hung thủ, đưa ra ánh sáng, oán khí sẽ tự tiêu tán, sau đó được mời đạo quán đến siêu độ.
Còn những kẻ đã mất lý trí, chỉ còn oán niệm, cục quản lý sẽ dựa theo hình dạng để điều tra thân phận, nếu tra được lý do, sẽ hỗ trợ báo thù. Trường hợp không tìm được gì, cũng chỉ còn cách ép buộc siêu độ bằng pháp lực.
Vì vậy, cục quản lý luôn phối hợp chặt chẽ với các đơn vị hành pháp liên quan, mỗi ngày đều bận rộn không ngơi nghỉ.
Vụ án Bạch Lâu hiện là vụ lớn nhất.
Đàm Thư Ý đang được giữ lại tầng cao nhất, và thậm chí có một phòng an bài riêng biệt dành cho cô.
Không chỉ vì Mạnh Hồng Vĩ lập đàn tà âm sát hại mạng người, mà còn bởi Bạch Lâu là trung tâm thương mại, ảnh hưởng trực tiếp đến vận khí khu vực và long mạch phong thủy cả vùng.
Dù đã mang Đàm Thư Ý về đây, nhưng pháp đàn phía dưới vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu trừ.Nếu dỡ bỏ sai cách, sát khí trong đất bốc lên sẽ gây ra tai hoạ: nhà cửa sụp đổ, tai nạn hàng loạt, thương vong vô số.
Cũng chính vì vậy mà Mạnh Hồng Vĩ vẫn chưa chết vì phản phệ, chỉ là tạm thời cầm cự.
Vụ việc ở Bạch Lâu hiện tại vẫn đang rất nan giải, xử lý hậu quả thì phức tạp, còn giải trừ hoàn toàn pháp đàn thì càng đau đầu.
Quý Nam Tinh trực tiếp lên tầng cao nhất của cục quản lý, nơi chuyên để xử lý các vụ trọng án. Thấy mọi người đều đang bận rộn, cậu liền thả lục lạc ra, để quỷ anh hiện thân.
Tầng này dán đầy bùa chú, khiến quỷ anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng nó chỉ nắm chặt tay Quý Nam Tinh, ngoan ngoãn chịu đựng, không khóc cũng không làm loạn.
Quý Nam Tinh đang định tìm người hỏi xem hiện tại ai phụ trách vụ án Bạch Lâu, thì đột nhiên một mùi hương nhẹ nhàng thoảng qua mũi cậu.
Cậu vừa quay đầu lại thì đã thấy một cô gái tràn đầy năng lượng, mặt mày tươi cười, mái tóc buộc cao và trông không hề có vẻ đứng đắn, đang chạy tới. Rõ ràng lùn hơn cậu một cái đầu, nhưng lại muốn mạnh mẽ ôm cậu vào ngực rồi xoa đầu: “Tiểu Tinh Tinh! Lâu quá không gặp!”
Bị bất ngờ ôm, quỷ anh tưởng Quý Nam Tinh bị bắt nạt, lập tức nhe răng về phía cô gái, định hù đối phương lui lại.
Quý Nam Tinh một tay giữ chặt tiểu quỷ, một tay nỗ lực giãy ra khỏi vòng tay kia:
“ Chị Trình Diên !”
Thấy cậu như con mèo bị xoa ngược lông, Trình Diên mới chịu buông tay: “Trường học không phải khai giảng rồi à? Không ngoan ngoãn đi học lại chạy tới đây làm gì, không sợ sư phụ cậu về thì trói lên đánh một trận à?”
Vừa nói, cô vừa đưa cho cậu một ly trà sữa: “Cầm lấy đi, ba phần đường. Sáng sớm thế này tới đây, đã ăn gì chưa?”
Quý Nam Tinh nhận lấy, gật đầu: “Ăn rồi. Chị Trình Diên vụ Bạch Lâu bây giờ là ai phụ trách?”
Cậu biết người tiếp nhận nhiệm vụ là Hạ Quân Ngạn, nhưng trách nhiệm điều tra án và trách nhiệm hành động lại là hai bộ phận khác nhau. Mà giờ này chắc Hạ Quân Ngạn vẫn còn đang ngủ, nên cậu định trực tiếp giao quỷ anh cho người xử lý vụ án.
Trình Diên chỉ về phía một người đàn ông vừa bước ra từ thang máy: “Giờ là tổ một phụ trách, kia kìa, Mộ đội đó.”
Nghe gọi tên mình, Mộ Xuân bước lại gần, cười nói: “Ai tìm tôi thế? A, Nam Tinh à, cậu không phải đang đi học sao? Lại lên app nhận nhiệm vụ à?”
Quý Nam Tinh giơ cao tay, trong đó đang nắm quỷ anh: “Đưa quỷ tới.”
Hai người họ sớm đã chú ý đến tiểu quỷ mặc bộ đồ Pikachu đáng yêu kia. Tiểu quỷ rất ngoan, không khóc không nháo, hoàn toàn không có vẻ gì hung dữ nên họ cũng chưa nhận ra nó là quỷ anh, chỉ tò mò hỏi:
“Con nhà ai thế? Có oan tình à?”
Quý Nam Tinh nói thẳng: “Con trai của Đàm Thư Ý. Chính là quỷ anh mà mọi người đang tìm.”
Mộ Xuân và Trình Diên lập tức đơ mặt—trực tiếp ngây người. Một con quỷ anh lại ngoan thế này?!
Trong lúc Quý Nam Tinh ngồi một bên uống trà sữa, Mộ Xuân nhìn tiểu quỷ đang níu lấy tay cậu như ôm mẹ, đầy vẻ phức tạp. Trình Diên nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm sao mà bắt được nó vậy?”
Quý Nam Tinh đáp: “Không có bắt, trên người em có khí tức của Đàm Thư Ý, nó liền tự theo. Cho nó ăn một bữa là ngoan ngay. Mấy ngày nay nó ở nhà họ Mạnh, không gây chuyện gì lớn, cũng chưa hại người. Không giống mấy quỷ anh thông thường.”
Mộ Xuân nhìn cậu, khó nén kinh ngạc:
“Cậu đúng là giúp chúng tôi một chuyện lớn. Giờ tìm được quỷ anh rồi, kế tiếp chỉ cần xử lý nốt Mạnh Hồng Vĩ và gỡ bỏ pháp đàn ở Bạch Lâu nữa là xong.”
Quý Nam Tinh nói: “Không có gì nữa, tôi đi trước.”
Trình Diên nhắc: “Lần trước tiền thưởng vụ Hồ Tiểu Điệp đã phê duyệt rồi, hôm nay chắc sẽ chuyển, nhớ kiểm tra nhận nhé.”
Mộ Xuân vỗ vai cậu: “Chuẩn bị về trường à? Tôi đưa cậu một đoạn.”
Quý Nam Tinh đang hút trà sữa: “Hôm nay là cuối tuần.”
“À, quên mất các cậu còn có cuối tuần.”Mộ Xuân cười, lại dặn thêm: “Vậy đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Quý Nam Tinh phất tay chào rồi rời đi. Nhưng vừa xoay người, quỷ anh đang được Đàm Thư Ý ôm lập tức giãy ra, muốn chạy theo cậu. Chẳng mấy chốc, nó đã bị bùa chú bốn phía chặn lại, va phải ánh sáng trên bùa khiến nó phát ra tiếng kêu the thé đau đớn.
Đàm Thư Ý dù vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng bản năng làm mẹ vẫn còn. Vừa thấy con đau, cô liền ôm lấy, nhẹ nhàng dỗ dành.
Quỷ anh dụi dụi vào lòng mẹ, nhưng vẫn không quên ngoái đầu nhìn về phía Quý Nam Tinh.
Quý Nam Tinh đành quay lại, đứng ngoài cửa buồng giam, dỗ nó: “Ngoan nào, nghe lời. Chờ xử lý xong ba nhóc, dỡ bỏ pháp đàn, đến lúc đó mẹ con nhóc có thể đi đầu thai rồi.”
Nó nghe không hiểu hết, nhưng ba chữ “nghe lời ngoan” thì lại hiểu. Dường như cũng cảm thấy Quý Nam Tinh sẽ không mang mình theo, nó luyến tiếc mẹ, lại nhìn sang Quý Nam Tinh một cái, rồi ngoan ngoãn quay người ôm cổ mẹ, không vùng vẫy nữa.
Từ cục quản lý bước ra còn chưa tới 10 giờ. Mỗi ngày đúng 10 giờ, trên app Nhân Gian Võng sẽ cập nhật một đợt bùa chú mới. Quý Nam Tinh liếc đồng hồ, còn vài phút nữa, bèn ngồi tạm bên đường đợi.
Cậu đang đếm ngược thời gian, thì bỗng có người gọi tên:“Quý Nam Tinh?”
Ngẩng lên nhìn, là Tiêu Dã, bạn cùng bàn.
Tiêu Dã đi tới:“Sao cậu ngồi ở đây?”
“Đợi lát.” Cậu trả lời ngắn gọn.
Nhưng chỉ vì chậm một chút đó, năm tấm Thiên Lôi Phù đã bị người khác cướp sạch. Mà loại phù này vốn thuộc hàng công kích mạnh, chuyên dùng đối phó lệ quỷ, vừa khó vẽ, vừa đông người giành, đoạt được đúng là khó như lên trời.
Dù thường ngày cướp cũng không được, nhưng hôm nay thì Quý Nam Tinh nhất quyết... đổ lỗi cho Tiêu Dã.
Cậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Tiêu Dã, ánh mắt mang theo oán thầm nặng trĩu.
Tiêu Dã cảm thấy có gì đó sai sai:“Sao thế?”
“Muốn cái này mà không cướp được.”
Quý Nam Tinh lầm bầm.
Tiêu Dã bật cười. Thì ra là chỉ vì gọi một tiếng mà làm người ta lỡ tay. Nhìn bộ dạng uỷ khuất như mèo con của Quý Nam Tinh, thật muốn xoa đầu cậu một cái.
Nhưng cậu đâu có dễ chạm vào vậy, Tiêu Dã chỉ đành cười: “Cậu muốn gì? Để tôi xem thử có mua được không, coi như bồi thường.”
Quý Nam Tinh đứng dậy khỏi bồn hoa, phủi quần: “Không cần, tôi về nhà.”
“Cậu đã lấy bộ luyện đề tổng hợp và tập đề thi thật chưa?” Tiêu Dã hỏi.
“Cái gì cơ?”Quý Nam Tinh ngơ ngác.
“Hôm qua group lớp không thông báo à? Còn phải mua thêm mấy loại tài liệu học tập nữa đó, danh sách dài lắm.”
Quý Nam Tinh vội mở điện thoại kiểm tra nhóm lớp. Nhưng vì tin nhắn quá nhiều nên cậu không thấy tin nhắn nào từ thầy giáo cả. Tìm mãi vẫn chưa thấy danh sách đâu.
Tiêu Dã chủ động lấy điện thoại ra: “Thêm bạn đi, tôi gửi ảnh cho.”
Hai người vừa thêm bạn, tin nhắn đã tới—đúng là một danh sách dài dằng dặc: toán, lý, hoá, văn, Anh. Năm môn chính, không thiếu cái nào.
“Thứ hai là phải nộp à?” Quý Nam Tinh hỏi.
“Chắc vậy, mấy cái đó sau này dùng làm bài tập luôn.”
“Cảm ơn cậu đã nhắc. Tôi về trước.”
“Không đi mua luôn à? Không nhanh là dễ hết hàng lắm đấy.”
Thực ra, Quý Nam Tinh không định tự mình mua. Vừa nãy đã gửi ảnh chụp vào group gia đình rồi, có người lo cho cậu.
Cậu đang định từ biệt, thì cổ tay bị Tiêu Dã giữ lại. “Ở gần đây mà, không có việc gì khác thì đi cùng tôi mua luôn. Đi nào, nhanh chút.”
Bị kéo đi hai bước, Quý Nam Tinh mới phát hiện tay mình bị nắm. Nhiệt độ ấm áp từ nơi cổ tay truyền tới, hơi ấm như ánh nắng mùa hè, khác hẳn ánh sáng trắng lạnh lẽo cậu thường cảm nhận.
Cậu quên cả phản ứng, cứ thế để Tiêu Dã kéo đi qua cả dãy phố, qua cả ngã tư. Đến lúc sắp đến hiệu sách, cậu mới nhẹ nhàng rút tay lại.
Tiêu Dã cười buông ra: “Tay cậu lạnh thật.”
“Khí huyết không đủ, thể hàn.” Quý Nam Tinh cúi đầu trả lời.
Tiêu Dã nhìn cậu kỹ hơn: “Vậy cậu có ăn gì bổ máu không? Bánh a giao ăn được không? Nếu được thì thứ hai tôi mang cho, nhà tôi còn nhiều lắm.”
“Không cần. Hiệu sách ở đâu?”
Tiêu Dã chỉ tấm biển màu cam phía trước:
“Kia kìa, bảng hiệu ghi ‘Thư cục’ đó, thấy không?”
Quý Nam Tinh không ngờ bên cạnh cục quản lý lại có hiệu sách, trước giờ đến đây đều giải quyết xong là đi ngay, chưa từng để ý quanh khu.
Hiệu sách đông nghịt người, phần lớn là học sinh, vài người có phụ huynh đi cùng.
Tiêu Dã không vòng vo tìm từng kệ, mà hỏi thẳng nhân viên, rồi quay lại nói với Quý Nam Tinh: “Đi thôi, mấy tài liệu tụi mình cần đều ở tầng hai.”
Vừa nói, hắn giơ tay ra như muốn kéo, nhưng rồi dừng lại, giống như nghĩ ngợi điều gì đó, liền thu tay về.
Quý Nam Tinh nhìn thấy Tiêu Dã đột ngột dừng lại rồi thu tay về, cũng không nói gì.
Dù rằng so với người khác, Tiêu Dã tiếp xúc với cậu sẽ không mang lại cảm giác khó chịu quá rõ ràng, nhưng người ta đã chủ động không chạm vào, cậu cũng không muốn ép buộc làm gì.
Chỉ là khi bước lên cầu thang cùng Tiêu Dã, Quý Nam Tinh lơ đãng đưa tay sờ cổ tay mình.
Chỗ da từng bị nắm lấy vẫn còn chút hơi ấm nhè nhẹ, như một lớp sương mỏng chưa tan hết, từng chút từng chút một thấm vào lòng bàn tay, rồi chậm rãi tản đi theo nhịp tim đập đều đều.
Tựa như mùa hè hiếm hoi có một cơn gió mát thổi qua—không đủ để lay động trời đất, nhưng lại đủ để khiến người ta lưu luyến mãi không thôi.