Thẩm Như Nhân cắn chặt môi, cảm giác mọi tâm tư của mình đều bị ánh mắt của Lạc Y Nhi nhìn thấu, không cách nào che giấu. Nàng vốn nghĩ Lạc Y Nhi có thể gả vào vương phủ chỉ nhờ gia thế, còn việc Hoàng hậu kiêng dè nàng, chẳng qua là lời nói quá. Nhưng giờ đây, nàng mới lờ mờ nhận ra, những lời Hoàng hậu từng nhắc đến có lẽ không phải là không có căn cứ.
Nàng mím môi, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt, khẽ cúi người, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Như nhi tạ ơn Vương phi biểu tẩu.”
Lạc Y Nhi vẫn giữ nụ cười, như không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt nàng, nhẹ nhàng đáp:
“Như tỷ nhi khách sáo quá. Dù sao ngươi cũng là biểu muội ruột của điện hạ, cứ xem vương phủ như nhà mình là được.”
Giọng nàng càng dịu dàng, mang theo chút ý cười, tựa hồ ẩn chứa thâm ý. Lời nói khiến sắc mặt Thẩm Như Nhân càng thêm nhợt nhạt. Ý cười trong mắt Lạc Y Nhi càng sâu thêm một chút.
Thẩm Như Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, theo Phúc Sơn rời đi. Khi vén rèm châu, nàng không kìm được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lạc Y Nhi vẫn giữ nụ cười dịu dàng, thong dong nhấm nháp một quả táo chua, tựa như sự xuất hiện của nàng chẳng hề ảnh hưởng chút nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT