Sau khi Lạc Y Nhi rời đi, Phương Cẩn Du như mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất.
Hắn nhớ lại hình ảnh năm xưa, khi tiểu cô nương đứng trong đình hóng gió, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn mà nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Ngày ấy, nàng từng nói: “Ngươi phải cười nhiều hơn, như vậy sẽ có người yêu thích ngươi.”
Hắn đã cười suốt hơn hai mươi năm.
Nhưng nàng vẫn không thích hắn.
Hoặc cũng không hẳn vậy.
Hắn bất chợt nhớ đến khoảnh khắc Lạc Y Nhi rơi lệ mà chính nàng cũng không nhận ra. Có lẽ, tiểu cô nương mà hắn ngày đêm mong nhớ kỳ thực cũng thích hắn, chỉ là… nàng ấy không phải tiểu cô nương của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play