Tầng này cao hơn trăm mét trên không trung, ban đêm không khí mỏng, gió từ bờ cảng thổi tới mang theo hơi lạnh, giàn cây trầu bà ở sân phơi bị gió lay động, đập vào khung cửa sổ.

Vị trí gần cửa sổ phía Đông có tầm nhìn rất tốt, một bên có thể thấy trò chơi tiêu khiển ăn chơi phóng túng, một bên là ánh đèn vạn nhà yên tĩnh.

Là trợ lý, Nam Gia vừa đánh xong bi liền bị Trần Chỉ gọi sang một bên chờ sai khiến. Sau lưng cô là ô cửa kính lớn, ngoài kia là bóng đêm lấp lánh sắc hồng, ánh sáng trong khu nghỉ ngơi là kiểu ánh vàng dịu nhẹ, nhưng gương mặt của anh vẫn lạnh nhạt, thờ ơ, tương phản với vẻ ngoài dịu dàng lễ độ.

Ngay cả bạn thân nhất là Thẩm Đậu Nghiêm cũng không dám nói nhiều sau lưng về anh, chỉ nhắc nhẹ vài câu với Giang Triều Ngạn.

Giang Triều Ngạn đầu óc đơn giản, bao năm nay đi theo hai người kia, thật sự thì không học được cái bản lĩnh nào. Gia tộc cũng không trông cậy vào anh ta kế thừa sản nghiệp, cho anh ta làm một "ngôi sao cảng" – phụ trách dư luận, truyền thông của Cảng Thành, sống phóng túng như nghệ sĩ, người cũng bay bay thật sự.

Việc anh ta nhằm vào Chu Gia Lễ chỉ là do hiếu thắng bộc phát, vừa liếc mắt nhìn người ta, vừa nói khẽ lầu bầu:

“Tôi mới không thích cô ta đâu, tôi muốn kiểu gì chả có, mắc gì phải tự tìm phiền, cái kiểu tính cách ương ngạnh, trong lòng lại có người khác, đầu óc có vấn đề mới đi thích loại này.”

Thẩm Đậu Nghiêm không lên tiếng.

Gió ngoài cửa sổ quét qua lạnh lẽo, trong lòng Trần Chỉ không yên, cảm xúc phức tạp. Không rượu, không trà, không thuốc, anh cầm bật lửa chơi trong tay, ngón tay gạt đá mài thành thạo, ngọn lửa xanh lam nảy lên, tựa như một điệu múa nhỏ tinh xảo.

“Trợ lý Chu.” Anh lười nhác nhưng đầy ngạo khí nói, “Rảnh rỗi thật, giờ làm việc lại chạy đi chơi bi.”

“Anh không ngăn mà.”

“Không ngăn chẳng lẽ là đồng ý?”

Cô không biết đáp lại ra sao, chỉ đành hỏi: “Vậy anh muốn sao?”

“Trừ lương.” Anh tựa lưng vào ghế sofa, hai chân dài tùy ý duỗi thẳng, tư thế lạnh nhạt ngạo mạn, “Hai triệu.”

Vừa mới thắng Giang Triều Ngạn hai triệu, anh một câu liền xóa sổ?

Anh em hai người hợp lại diễn trò chắc?

Thật ra cô cũng chẳng mong Giang Triều Ngạn sẽ giữ lời, để anh lấy việc trừ lương trừ mãi bao lâu cũng được, miễn sao đừng kéo Chu gia vào thì cô chịu hết.

Cô tùy tiện đáp: “Tùy anh.”

Trần Chỉ suốt cả đêm sắc mặt không tốt, vốn dĩ là người ít lời, tâm trạng mà không tốt thì càng lạnh lùng hơn. Thái tử gia mà tâm trạng tốt thì việc gì cũng dễ nói, ký tên thuận tay, lời nói dễ nghe. Mà đêm nay, thật khó mà thấy được nụ cười nào, chỉ thấy mặt lạnh như băng.

“Cô bắt đầu chơi bi từ bao giờ?” Trần Chỉ đột nhiên hỏi.

Trình độ của cô vượt xa tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường, chắc chắn là đã luyện ở đâu đó.

Snooker thịnh hành ở Anh quốc, nếu cô từng trà trộn trong tầng lớp thượng lưu, các loại câu lạc bộ như bắn súng, đua ngựa, ăn chơi cũng không lạ gì.

Nhưng trong giới Snooker, lại không thấy tên cô.

Hơn nữa mấy năm trước khi cô rời đi, tất cả tin tức về cô đều im bặt, cả thế giới lật tung lên cũng không tìm được tung tích, như thể đã biến mất hoàn toàn.

Nam Gia có phần mệt, cả người ra dáng người làm thuê tăng ca đêm, lười phản ứng, chỉ nói: “Thiên phú.”

“Đánh cược với tôi không?” Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong vắt vừa hạ xuống của cô, “Cô thắng, tôi xóa nợ mười triệu, chuyện giữa tôi với Chu gia cũng dừng ở đây.”

Mức cược này đúng là quá hấp dẫn.

Nam Gia sững sờ, hàng mi dài nhẹ rung, kinh ngạc đến mức phải đưa tay lên chạm vành tai, xác nhận mình không nghe nhầm, cũng không phải anh đang đùa.

Nhưng cô rất nhanh nghĩ đến một điểm, bình tĩnh hỏi:

“Nếu tôi thua thì sao?”

Điều kiện dụ dỗ cực hạn ấy, sau lưng tất nhiên là cái bẫy càng sâu, càng lớn đang chờ cô bước vào.

Nam Gia đương nhiên không thật sự là có thiên phú, chỉ là quen tay hay việc. Những năm qua, đúng như anh đoán, cô từng trà trộn vào rất nhiều nơi giải trí – nhưng phần lớn là bị ép buộc. Ngay cả bản thân cô cũng không cho rằng đó là "giải trí".

Vừa rồi chơi tốt, đơn thuần chỉ là cảm giác tay ổn định. Có lẽ chỉ cần căng thẳng một chút là có thể thua ngay trận cược tiếp theo.

“Thua,” Trần Chỉ nói, giọng lãnh đạm, “thì ở lại bên cạnh tôi.”

Lời vừa dứt, cách đó không xa, Giang Triều Ngạn và một đám bạn bè quen thuộc của anh đều vểnh tai lên nghe.

Trong ánh mắt Nam Gia hơi nhíu lại, Trần Chỉ bổ sung thêm một câu, vẫn thản nhiên như không:

“Làm công cả đời.”

Biết anh chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện hà khắc đến cực hạn, Nam Gia cũng không lấy gì làm bất ngờ.

Dù sao thì, đây vốn dĩ là một ván cược mà cô không thể thắng.

“Không đánh cược.” Nam Gia nói, “Tôi không gánh nổi thua. Hơn nữa, nếu tôi thua rồi quỵt nợ, lại bỏ đi thì sao?”

“Lần này,” giọng anh thấp trầm, lạnh lẽo như cắt, “em không còn khả năng biến mất khỏi tầm mắt tôi nữa.”

Âm điệu phát ra từ đôi môi mỏng ấy không nặng, nhưng từng chữ lại mang theo sự áp bức khiến người ta không thể chống đỡ.

“Vậy thì càng không thể đánh cược với anh.” Nam Gia nói, “Tôi muốn tự do.”

Trần Chỉ nghiêng đầu liếc nhìn, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh chiếu thẳng xuống, khiến đồng tử anh ánh lên một màu hổ phách sáng lạnh. Rất khó thấy, khóe môi khẽ cong, như không như có:

“Xác định không suy nghĩ lại sao?”

Anh đứng dậy, giọng đều đều:

“Em nghĩ số tiền mười triệu đó, em có thể giữ được bao lâu? Bà ngoại em mỗi tháng nằm viện dưỡng lão tốn kém không nhỏ. Em nợ tôi cả đời, chẳng phải cuối cùng cũng là phải làm thuê suốt đời thôi sao?”

Dĩ nhiên, cô có thể mở lời với Chu Kim Xuyên. Chu gia không đến mức túng quẫn, cho vài triệu cũng không phải chuyện đùa.

Nhưng nếu cô chịu mở lời, bảy năm trước đã nói rồi.

Chi phí dưỡng lão cho bà ngoại cực cao, chỗ rẻ thì lại sợ không đủ điều kiện chăm sóc một người già đã lẫn. Tất cả những khoản chi tiêu đó, đều là Trần Chỉ âm thầm chi trả. Dù không tính lãi suất, tiền cô kiếm được từ các vai diễn ở đoàn múa cũng hoàn toàn không đủ bù vào.

“Không giống nhau.” Nam Gia cố chấp nói.

“Chỗ nào không giống? Cuối cùng chẳng phải đều là làm thuê cho tôi sao?”

“Trần Chỉ.”

Cô nói:

“Sao anh vẫn phiền như trước vậy.”

Vẫn y như trước, bóp nát hy vọng người khác, đẩy họ vào vực sâu không lối thoát.

Vẫn y như trước, đem hiện thực máu me lạnh lẽo bày ra trước mặt cô, xé nát những ảo tưởng mong manh nhất.

Cả đêm, hứng thú vốn đã nguội lạnh của Trần Chỉ cuối cùng cũng bị câu nói ấy khơi lên một chút. Khóe môi mỏng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt:

“Chỉ vậy thôi à, mắng nhẹ quá vậy?”

Nam Gia cau mày: “Anh bị khùng à.”

Anh sải chân bước đi, không thèm quay đầu lại:

“Lại đây, lái xe cho người điên.”

Nam Gia trong lòng niệm kinh Phật, nhất thời không thể bình tĩnh được. Anh còn chê cô mắng nhẹ, cô nghiến răng nghiến lợi, nói:

“Anh đúng là một tên khốn.”

Câu này Trần Chỉ có nghe thấy hay không thì không rõ.

Nhưng Giang Triều Ngạn và đám người bên cạnh thì nghe rất rõ.

Tên chó săn Giang lập tức tỏ thái độ không vui, định ngăn cô lại:

“Chu Gia Lễ, tôi khuyên cô nên biết điều một chút.”

Nam Gia vung tay ném ra, hoàn toàn không thèm để tâm đến cái tên phiền toái này.

Giang Triều Ngạn định lao tới, bị Thẩm Đậu Nghiêm giữ lại, trầm giọng khuyên:

“Được rồi, chuyện của bọn họ không đến lượt cậu lo.”

Giang Triều Ngạn nóng nảy:

“Anh không nghe thấy sao? Cô ta mắng Chỉ gia đấy.”

“Nghe thấy rồi.” Thẩm Đậu Nghiêm lười biếng đáp, “Trần Chỉ không vui chắc?”

“Cái đó thì… chắc là không.”

“Tôi thấy bị mắng xong còn phấn chấn ra mặt đấy.”

“……”

Giang Triều Ngạn tăng tốc bước chân, chen qua đám người đuổi theo, rất nhanh đã thấy hai người ở đằng trước không xa.

Phải nói thật, Thái tử gia lúc trước mặt đen như mực, vậy mà sau khi bị mắng xong đột nhiên có chút… sinh động.

Nam Gia đi theo sau Trần Chỉ, rõ ràng giữ một khoảng cách, gần như tách biệt hẳn với vị trí của anh và đám vệ sĩ.

Loại người như bọn họ, mỗi lần ra ngoài bên người ít nhất cũng có bốn vệ sĩ đi kèm, chưa kể còn có rất nhiều lực lượng âm thầm theo sát. Đừng nói đến mấy kẻ bị anh chơi thảm trước đó, riêng cái tính cách làm việc không lưu đường lui này ở trong nước cũng đã kết oán vô số.

Bọn họ chuẩn bị đi xuống bãi đỗ xe ngầm, Trần Chỉ vốn dĩ không định để cô lái xe, chỉ định bảo tài xế chở về sớm.

Nam Gia đương nhiên không nghĩ anh lại tốt bụng đến mức cho cô về nghỉ sớm.

Chỉ đơn giản là vì hôm nay nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, nên cô muốn tiết kiệm sức lực để ngày mai còn tiếp tục vật lộn.

Nam Gia đi theo phía sau anh, 1942 là nơi tấc đất tấc vàng, ngoại trừ tầng nơi Trần Chỉ ở, các khu vực khác được phân chia không gian to nhỏ không đều, hành lang cửa hiên bốn phía thông nhau, nhưng kính khúc xạ phức tạp, không chú ý một chút là dễ dàng đi vòng vòng mà lạc đường.

Khi đến cửa thang máy, hai vệ sĩ theo sát phía sau. Thang máy có vách kính ánh vàng kim, có thể phản chiếu bóng người. Không gian tổng thể rộng rãi, nhưng bầu không khí lại mang một sự đè nén khó nói rõ.

Vừa mới bước ra khỏi khu vực đó một đoạn, Nam Gia liền thấy những vệ sĩ khác bước ra từ thang máy bên cạnh, trên người mang theo một luồng sương lạnh.

Cô quay đầu phân tâm trong chốc lát, vô tình dẫm phải một vũng nước trên sàn, lập tức hốt hoảng nhấc chân lên.

Theo bản năng cúi đầu nhìn, đôi mắt lặng lẽ cụp xuống, trong con ngươi phản chiếu lại không phải là vũng nước, mà là vết máu — máu tươi ẩm ướt, sắc đỏ tươi rực, rợn người và chói mắt.

Một luồng khí lạnh lập tức chạy dọc sống lưng cô.

Nam Gia thà tin rằng đó là sơn đỏ, nhưng sắc đỏ bị oxy hóa ngưng tụ thế kia, rõ ràng là máu thật — và chắc chắn là máu người.

Các vệ sĩ rõ ràng đã sớm nhận ra, nhưng không hề hoảng loạn, mà lập tức tạo thành một trận thế vòng ngoài bảo vệ, trong đó có một người đang báo cáo tình hình cho Trần Chỉ.

Trần Chỉ đi phía trước, không thể nào không nhìn thấy.

Sàn nhà và tường bên trong khu vực ngầm có nhiều vết tích gồ ghề và màu sắc kỳ lạ, có thể thấy đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này. Không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Ban đêm ở 1942 đúng là như địa ngục Diêm La, an ninh kiểm tra đã rất nghiêm ngặt, cũng không phải là không có lý do. Khách ra vào phức tạp hỗn loạn — từ quý tộc công tử, thiên kim tiểu thư đến cả đám lưu manh du đãng đều tụ họp cùng một chỗ, cho dù mỗi người đều có mang theo vệ sĩ, e rằng cũng vẫn không đủ để kiểm soát hết.

“Thiếu gia, bên kia có người đang xử lý.” Một vệ sĩ lên tiếng báo.

Lời vừa dứt, cách đó không xa vang lên một tiếng rên la thảm thiết.

Tiếng kêu đau đớn, gay gắt tới mức khiến người ta dựng cả tóc gáy.

Lần theo vết máu dưới đất, dễ dàng thấy được nguồn phát ra: máu tươi chảy ra từ một người đàn ông đang quỳ rạp trên đất.

Dưới ánh đèn trắng bệch, gương mặt hắn méo mó vì đau đớn, hai tay run rẩy, một tay sau lưng bị cắm sâu một con dao.

Nghe ngắt quãng đoạn đối thoại, hình như là một con nợ cờ bạc, đang van xin chủ nợ cho khất vài ngày.

Loại người này căn bản đã không còn thuộc phạm vi quản lý của xã hội — không chịu hoàn trả khoản nợ lớn, trừ phi tự nguyện vào tù để nhờ quốc gia bảo vệ, bằng không dù có trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ bị kéo về xử lý.

Rõ ràng người này thiếu nợ quá lớn, bị năm sáu người vây quanh không buông

Vệ sĩ xin chỉ thị:

“Chỉ gia, có cần đuổi bọn họ đi không?”

Bọn vệ sĩ đều biết Trần Chỉ không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng đó là trong trường hợp không ảnh hưởng đến bản thân. Hiện tại mấy người kia vừa lộn xộn, vừa làm bẩn cả lối đi, trong không khí còn có mùi máu tươi tanh nồng, chạm đến thói ở sạch cực đoan của Thái tử gia.

Nam Gia thấp giọng hỏi:

“Những người này đang làm gì vậy?”

Cô không giống như họ — chẳng hoảng loạn cũng không la lối, tuy từng nghe về những chuyện như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến một cảnh đẫm máu như vậy, khiến mọi cảm giác của cô như chậm lại, đầu óc tê dại.

“Xin các người đấy… tha cho tôi lần này, tôi còn mẹ già, con nhỏ…”

Người đàn ông quỳ gối giữa vòng vây khóc lóc cầu xin.

“Cho tôi thêm hai ngày nữa thôi.”

Tên cầm đầu đá vào ông ta một cú, rút ra một con dao quân đội Hà Lan:

“Ít nói nhảm, chìa tay ra đây!”

“Đừng mà…”

Người kia sợ hãi đến phát điên, nói năng lộn xộn, “Các người làm vậy là phạm pháp, không sợ tôi báo cảnh sát sao?”

“Báo cảnh sát?”

Mấy tên đàn em bật cười:

“Vô ích thôi, mày không biết tụi tao là ai à?”

“Ai?”

“Chỉ gia.”

Tên cầm đầu thì thầm, “Chỉ cần có anh ta ở đây, đừng nói là báo cảnh sát, gọi cả ông trời xuống cũng vô dụng.”

Anh ta vén tay áo, lộ ra cánh tay xăm hình Thanh Long kín mít, thô bạo đẩy người kia ngã xuống đất, cầm dao nhắm thẳng vào ngón tay ông ta.

Người nọ vừa cầu xin vừa khóc, giọng run rẩy thảm thiết.

Tình tiết chỉ xuất hiện trong phim ảnh giờ lại xảy ra ngay trước mắt, Nam Gia sửng sốt như hóa đá.

Ngay khi cảnh máu me sắp lọt vào tầm mắt, cô căng thẳng tới mức quên cả việc nhắm mắt lại.

Tầm nhìn bỗng bị một bóng người che khuất, hương bạc hà hòa cùng mùi trầm hương và khói thuốc thoảng nhẹ quanh hơi thở — cô ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với khuôn mặt khó đoán cảm xúc của Thái tử gia.

Phía sau anh là một bãi máu tươi, nhưng cái khoảnh khắc con dao giáng xuống vừa rồi — anh đã chắn lại tầm mắt cô.

Trong đầu cô liên tục hiện về cảnh tượng bảy năm trước — cũng là cảnh hỗn loạn, cũng là bị người bao vây.

Cũng là máu tươi khắp nơi, kinh hãi rợn người.

Hô hấp của Nam Gia lập tức trở nên khó khăn, đứng không vững. Theo bản năng, cô muốn vịn vào thứ gì đó, nhưng trước mặt lại chỉ có mỗi Trần Chỉ.

Khi tay cô còn cách áo sơ mi anh vài centimet, đột nhiên rút về.

Dù có không tỉnh táo đến mấy, cô cũng biết, giữa cô và anh có ân oán chồng chất, tuyệt đối không thể chạm vào anh.

Cảm giác choáng váng ập đến, lan khắp toàn thân, khiến cô không thể chống đỡ nổi.

Ngay lúc sắp ngã xuống, phía sau eo bỗng truyền đến một luồng ấm áp — một cánh tay vững chãi đỡ lấy cô.

Cô gầy quá, Trần Chỉ đỡ lấy cô như thể đỡ một đám mây mỏng, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại không chịu nổi sức.

Cổ thiên nga thon dài của cô hơi nghiêng xuống, hơi thở mỏng như sương lướt qua cánh tay anh, ấm áp và mềm nhẹ.

Khoảng nửa phút sau, Nam Gia mới dần ý thức được — không phải cô mượn tay anh đỡ, mà là… tự mình ngã vào lòng anh.

Lờ mờ nhớ lại, rõ ràng là cô đã tránh đi.

Sao lại ngã vào đây?

Cô đột nhiên thoát khỏi khuỷu tay anh, lập tức kéo giãn khoảng cách, lùi về phía sau quá nhanh khiến bước chân loạng choạng suýt ngã.

Cô né tránh anh như né ôn dịch, vừa tỉnh táo đã lập tức rút lui.

Chỉ để lại một chút hương hoa nhài vương trên tay áo Trần Chỉ — là mùi hương khiến người ta thấy tĩnh tâm, thoảng gần thoảng xa.

“Gia Lễ tiểu thư , rất giỏi lao vào lòng người ta.”

Trần Chỉ chỉnh lại ống tay áo bị cô làm rối, giọng nhẹ nhàng mà mỉa mai,

“Cũng rất giỏi vong ân bội nghĩa.”

Nam Gia ngây người.

Cô không phân rõ — là cô chủ động ngã vào anh, hay anh chủ động đỡ cô.

Khả năng đầu không lớn, khả năng sau… càng không thể xảy ra.

Đại khái là do động tác vô thức của cô, khiến anh không thể không trưng ra chút lương tâm cuối cùng còn sót lại của nhà tư bản, tiện tay đỡ lấy một cái, để cô khỏi ngã sõng soài xuống đất mà thôi.

Cô không biết nên mở miệng thế nào để hóa giải không khí lúng túng, thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói vang dội:

“Làm gì mà mùi vị lạ quá vậy.”

Từ phía sau, Giang Triều Ngạn bịt mũi nghênh ngang đi tới.

Tiếng nói to rõ của anh ta lập tức cắt ngang bầu không khí giữa hai người, cũng khiến mấy người đang làm việc bên đó cảnh giác nhìn sang, mắt to trừng mắt nhỏ.

Rõ ràng không quen họ, nhưng nhìn thấy vệ sĩ đi kèm cùng khí chất xuất chúng của người thanh niên kia, vẫn có thể đoán được thân phận không tầm thường.

“Chỉ gia, sao anh lại tới đây? Làm hại tôi với anh Nghiêm tìm mãi.” Giang Triều Ngạn lầm bầm một câu.

Câu “Chỉ gia” này không phải vô tình, vừa vang lên đã khiến đám người kia luống cuống tay chân, theo phản xạ định bỏ chạy nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Xem như xui xẻo đến cực điểm, lại trùng hợp đâm phải họng súng, gặp ngay bản chính.

“Đến đây xem thử.” Giữa chân mày Trần Chỉ lạnh lùng như băng, “Là ai dám đội tên của tôi lên đầu mà làm bậy.”

Giang Triều Ngạn và Thẩm Đậu Nghiêm nghe kiểu trách móc này đều đã quen rồi, không thấy bất ngờ.

Trần Chỉ từ trước đến nay vẫn là “người chịu tội thay” trong giới của bọn họ, ai gây chuyện cũng chạy đến chỗ anh. Sinh ra đã là chính thống Trần gia, con cháu được ông nội đích thân chỉ định thừa kế, cha mẹ đều có quyền thế tối cao, không ai dám mắng anh, luôn được người người nâng niu như trăng sao giữa trời.

Thời học sinh lại càng khỏi nói, gia nhập mấy câu lạc bộ, nghịch ngợm chơi bời, không cẩn thận lại khiến danh tiếng lan xa. Cả hai giới hắc bạch, bang phái lớn nhỏ đều gọi một tiếng “tổ tông”, hậu quả là đám xã hội đen không có chỗ dựa cứ lấy anh làm bình phong, gắn mác tên anh, bất kể thật giả, người khác nghe đến cũng phải nể mặt vài phần.

“Ai vậy hả?” Giang Triều Ngạn cố ý gào to nhất, “Ai dám mượn danh Chỉ gia nhà chúng ta để làm chuyện xấu hả?”

“Cậu còn mặt mũi nói.” Thẩm Đậu Nghiêm phản bác, “Chuyện xấu cậu làm là nhiều nhất đó.”

Giang Triều Ngạn giả vờ không nghe thấy, “Anh Nghiêm, anh đừng có vu oan người tốt. Mấy chuyện đó là bao nhiêu năm về trước rồi, giờ tôi đâu dám làm gì nữa.”

Trước đây Giang Triều Ngạn từng mượn danh hai người kia gây ra không ít chuyện, có to có nhỏ, toàn đổ lên đầu bọn họ. Nhưng tình cảm từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chẳng ai truy cứu nhiều.

“Cứu… cứu mạng ——”

Tên bị chém đứt tay vừa lăn vừa bò chạy lại gần, biết nhìn thời thế, biết ôm chân đúng người mới có thể giữ được cái mạng.

Tuy bọn Trần Chỉ không phải người hay xen vào chuyện người khác, càng không phải loại thấy việc nghĩa mà ra tay, nhưng “kẻ thù của kẻ thù là bạn”, chỉ cần là kẻ giả mạo tên họ thì đều sẽ xử lý gọn. Vậy là đủ rồi.

Trần Chỉ vẫy tay với vài vệ sĩ, ra hiệu bảo họ xử lý.

Biết tình hình bắt đầu mất kiểm soát, anh dặn tài xế: “Đưa cô ấy về trước.”

“Tiễn về thì chán quá đi.” Giang Triều Ngạn giọng điệu châm chọc, “Hay là ở lại xem chút kích thích, đừng nói là không dám nhé?”

“Thôi đi.” Thẩm Đậu Nghiêm vốn chẳng phải kiểu người hay khách sáo, lần này hiếm khi mở miệng nói một câu nhẹ nhàng, “Chuyện này không hợp để con gái xem.”

Nam Gia không phải gan nhỏ, nỗi hoảng sợ khi nãy chỉ là bóng ma quá khứ, cũng không bị trò khích tướng kia ảnh hưởng. Là người làm công, cô chỉ mong sớm được tan làm.

Bãi đậu xe ngầm 1492, có một loạt chỗ đỗ chuyên dụng dành riêng cho Trần Chỉ, thấp nhất cũng là dòng Porsche hàng triệu tệ.

Cô vừa mới ngồi vào xe, chưa thấy tài xế đâu, thì cửa kính xe đã bị người ta gõ cộc một cái:

“Đi sang ghế phụ mà ngồi.”

Là giọng của Giang Triều Ngạn.

Nam Gia nhíu mày: “Sao lại là anh?”

Tưởng rằng anh ta muốn đi chung xe, cô chỉ định tránh đi, vừa mới mở cửa xuống xe, thì cửa ghế phụ đã bị anh ta vặn mở, Giang Triều Ngạn dựa vào thân hình cao lớn, dùng sức ép cô ngồi trở lại.

“Anh làm gì vậy?”

“Tài xế bận rồi, để tôi đưa cô về không được sao?” Giang Triều Ngạn cúi mắt, thản nhiên nói.

“Giang Triều Ngạn!”

Chiếc xe có khả năng cách âm cực tốt, tiếng la trong xe chỉ vang vọng bên trong, trầm đục mà vô lực.

Chiếc Porsche mới đi được không bao xa, bên kia chuyện cũng gần như xử lý xong, không đến mức đổ máu, chỉ còn lại tiếng r*n rỉ văng vẳng trên mặt đất.

Thẩm Đậu Nghiêm thấy tài xế đi vòng trở lại trước, nhưng lập tức phát hiện — Giang Triều Ngạn, người vốn vừa rồi hiện diện rõ ràng, lại đột nhiên biến mất.

Tài xế mà Trần Chỉ phái tới là một bác tài già kỹ thuật thuần thục, gương mặt cũng quen thuộc. Ông ta nhìn quanh một vòng rồi nhíu mày hỏi:

“Ngài sao lại trở lại? Vị tiểu thư kia chẳng phải nói muốn tự mình lái xe về nhà sao?”

Trần Chỉ cũng nhíu mày: “Tôi bảo cô ấy tự về lúc nào?”

“Vừa rồi Giang thiếu tới lấy chìa khóa xe, nói là ngài bảo anh ta đưa người về nhà.”

“Giang Triều Ngạn?” Giọng Trần Chỉ rõ ràng trầm xuống mấy phần.

“Chẳng trách vừa rồi không thấy người đâu, thì ra là...” Thẩm Đậu Nghiêm còn chưa nói hết câu, thì trước mắt đã nổi lên một trận gió lốc lạnh buốt.

Chỉ trong chớp mắt, Trần Chỉ đã biến mất không thấy đâu

Thẩm Đậu Nghiêm yên lặng đếm thời gian, chỉ hơn mười giây, Trần Chỉ đã giật lấy chìa khóa xe của một tài xế, mở cửa chiếc xe gần nhất, đạp chân ga đến mức tối đa, như tia chớp lao vút đi, ngay lập tức biến mất không còn thấy bóng.

Thẩm Đậu Nghiêm cau mày.

Xui xẻo, bị khói xe phụt cho đầy người.

Xui hơn nữa là — chiếc xe chó chết đó… lại chính là xe của anh ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play