Thời tiết mưa dầm thời tiết, không khí ở Cảng Thành ẩm ướt, làn hơi nước tích tụ mãi chưa tan.
Khu văn hóa Tiêm Sa, nhà hát lớn, cửa sổ phía bắc đối diện sân khấu, một chiếc lại một chiếc xe lạ lục tục nối đuôi mà đến.
Không nhớ rõ bao nhiêu chiếc, chỉ biết rằng bảng số xe nhớ rõ trong lòng trước sau đều chưa từng xuất hiện.
Nam Gia chậm rãi cụp mắt xuống.
Lưng bỗng nhiên bị ai đó vỗ một cái.
Quay đầu lại nhìn, là đội viên vũ đoàn Tiểu Kiều, cười tươi tắn, vẻ mặt thân thiện: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, cậu đứng đây làm gì vậy?”
Giọng điệu thân mật, như thể họ là bạn thân thiết.
Thật ra không phải. Nam Gia mới tới vũ đoàn Cảng Thành chưa đầy một tháng, gương mặt lạ, còn chưa nhớ ai rõ.
Ngược lại nhớ kỹ cô gái trước mắt là vì cô ấy chủ động bắt chuyện, tự nhiên quen biết, vừa tới đã chào hỏi, thành người quen mặt.
Nam Gia lại là kiểu hoàn toàn trái ngược với cô ấy – ít lời, trầm mặc, không chủ động kết bạn, giống hệt tân sinh viên mới nhập học.
“Không có gì.” Nam Gia xoay người, “Phong cảnh không tệ, đứng nhìn một lát.”
“A?”
Tiểu Kiều nghe vậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời xám xịt, bãi đỗ xe chật hẹp phía trước, bánh xe cán qua những ổ trũng bắn lên từng đóa nước bẩn lấm lem – chẳng có gì đẹp mắt cả.
Nam Gia quay về phòng nghỉ, còn chưa ngồi xuống, tin nhắn trên điện thoại đã đột ngột bật ra.
Cô theo bản năng giơ tay lên, mở màn hình.
Chu Kim Xuyên: 【 Gia Gia, anh tạm thời có việc gấp, không thể tới xem em biểu diễn. 】
【 Tư Lan đột nhiên bị đau bụng kinh, anh vừa đưa cô ấy đến bệnh viện. 】
Kèm theo là một tấm ảnh chụp ghế dài bệnh viện.
Tường gạch trắng bệch, ánh đèn bệnh viện sáng chói khác thường.
Lại là như vậy.
Anh ta lại vì bạch nguyệt quang mà thất hứa với cô.
Yết hầu Nam Gia như bị tơ nhện quấn lấy, dính nhớp đến nghẹn ngào, trong khoảnh khắc không thở nổi.
Đầu ngón tay lướt qua màn hình, cô chỉ đơn giản gõ ra hai chữ: Không sao.
Chu Kim Xuyên: 【 Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của em sau khi về nước, anh rõ ràng đã hứa sẽ đến cổ vũ em mà. 】
Chu Kim Xuyên: 【 Đừng giận anh, hôm nào anh mua cho em váy múa mới nhất để bù, được không? 】
Vừa thấy những dòng chữ mẫn cảm ấy hiện ra, Nam Gia hoảng hốt cất vội điện thoại.
Phòng trang điểm lớn, các đội viên trong vũ đoàn ríu rít trò chuyện, trang điểm, thay quần áo, tán gẫu.
Hôm nay, tại nhà hát văn hóa sẽ biểu diễn vở lớn 《Hồ Thiên Nga》, từ trên xuống dưới trong vũ đoàn đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trang phục đến trang điểm.
Một vài người vào vai thiên nga nhỏ là những học sinh mới mười mấy tuổi, lần đầu tiên biểu diễn chính thức, hồi hộp đến mức đứng ngồi không yên, thi thoảng lại gọi điện thoại cho cha mẹ.
“Daddy ~ ba với mommy có đến không ạ, tụi con sắp biểu diễn rồi nè.”
Đa phần các cô gái có thể vào được đoàn múa đều xuất thân không phú thì quý, từ nhỏ đã được cưng chiều trong nhung lụa, cha mẹ cũng sẵn sàng gác công việc để đến xem con gái biểu diễn.
Ở một góc khuất, Nam Gia như một phông nền, không ai hỏi han.
Không có điện thoại chúc mừng, cũng không có người thân đến thăm.
Cô đã quen với điều đó từ lâu.
Chuyên viên trang điểm đang bận, cô tự mình lấy chiếc vương miện bạc cố định trên đỉnh trán, bên tóc cài thêm một chiếc lông chim đen.
Dưới ánh đèn, ngũ quan cô hiện lên thanh tú, đường nét mảnh mai. Gương mặt trang điểm không quá đậm, không có đường kẻ mắt hay môi đậm sắc, chỉ ở giữa trán điểm một miếng kim loại hình thoi, làm nổi bật vẻ sắc lạnh, nhàn nhạt.
Bộ váy tutu đen trên người cô bay bồng nhẹ nhàng, xòe tự nhiên, đôi chân dài thẳng tắp được bao phủ bởi tất ba lê màu sáng, phác họa rõ đường cong tuyệt đẹp.
Giữa một nhóm thiên nga nhỏ, cô có vẻ không hợp với không khí — chiếc váy đen cùng khí chất thần bí, trầm ổn, lạnh lẽo.
Mặc trên người cô, lại toát lên cảm giác lạnh lẽo không thể thân cận.
Nam Gia là thiên nga đen duy nhất trong toàn đoàn.
Thiên nga đen xuất hiện ở màn ba, đóng vai phản diện, giả làm công chúa để khiêu vũ cùng hoàng tử, yêu cầu thực hiện động tác 32 vòng fouetté có độ khó cao.
Vai quan trọng như vậy ban đầu không thuộc về cô — người nhảy chính ban đầu bị chấn thương, cô Trương bất chấp ý kiến phản đối, chỉ định cô đảm nhận.
Không ít người trong đoàn tỏ ra âm thầm bất mãn.
Vì cô mới đến.
Vì gương mặt của cô không phù hợp.
Không đủ sức "yêu dị".
Một gương mặt dịu dàng như mối tình đầu quốc dân, mỹ nhân mang vẻ đẹp phổ thông Bắc – Nam đều yêu thích: đôi môi nhỏ mỏng, làn da trắng như sứ, vẻ thanh thuần dường như không dính dáng gì đến hình tượng tà ác của thiên nga đen.
Trước buổi diễn, chỉ có mỗi đạo diễn – cô Trương – đến nói với Nam Gia vài câu cổ vũ.
Cô Trương là giáo viên kỳ cựu trong đoàn, từ khi Nam Gia còn nhỏ đã dạy dỗ cô, luôn yêu thương cô rất nhiều.
Bà chỉnh lại chiếc nơ trên vai cô, dịu dàng hỏi han:
“Về lại đoàn múa rồi, cảm thấy thế nào? Có quen không?”
“Khá tốt.”
“Cô thấy trạng thái luyện tập của em với các đội viên cũng không tệ, so với năm đó thì trình độ đã tiến bộ thêm một bậc.”
“Cô quá khen rồi.”
“Có điều biểu cảm và thần thái của em vẫn còn thiếu một chút.” Cô Trương nói một cách chân thành, “Trong múa ba lê kịch, điều quan trọng nhất không chỉ là động tác, mà cả nét mặt và ánh mắt cũng rất quan trọng. Phải hòa quyện toàn bộ mới có thể trở thành một diễn viên múa giỏi hơn nữa.”
“Em hiểu rồi.”
Thật sự hiểu được lời ấy.
Là cô giáo, nên không nói thêm gì nữa.
Người khác thường khó ở chỗ phối hợp tay chân, còn cô lại khó ở chỗ không thể hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện, không thể đưa bản thân hoàn toàn hòa vào vai diễn thiên nga đen.
Chuông điểm vang lên, buổi biểu diễn bắt đầu.
Tấm màn nhung đỏ sân khấu từ từ kéo lên, đèn chùm pha lê treo lơ lửng trên đỉnh đầu và từng dãy đèn xung quanh dần dần tắt đi. Tiếng đàn hạc, đàn violin lớn nhỏ dưới sân khấu phối hợp dưới sự chỉ huy, tấu lên bản nhạc mở màn hoàn mỹ. Cả khán phòng lập tức im phăng phắc.
Không có gì kinh điển hơn 《Hồ Thiên Nga》— vở ballet đầu tiên của Tchaikovsky, lấy cảm hứng từ truyền thuyết dân gian, nội dung không hề phức tạp.
Nhân vật chính là công chúa Odette, bị ác ma biến thành thiên nga trắng. Trong một lần tình cờ, cô ấy gặp hoàng tử và cả hai phải lòng nhau. Nhưng tình yêu của họ lại bị ác ma và con gái của hắn – Odile – cản trở.
Odile, cũng chính là thiên nga đen mà nhiều người biết đến, giả dạng công chúa tham gia vũ hội để mê hoặc hoàng tử.
Người thủ vai này gặp thách thức rất lớn: vừa phải thể hiện sự ưu nhã như thiên nga trắng, vừa phải diễn được sự toan tính để dụ dỗ hoàng tử.
Khó nhất, tất nhiên là kỹ thuật nổi tiếng toàn thế giới – 32 vòng fouetté.
Khán giả dưới sân khấu ban đầu cũng không kỳ vọng gì nhiều, chỉ nghĩ đây là một buổi biểu diễn bình thường. Dù Cảng Vũ có chút tiếng tăm trong khu vực, nhưng so với trình độ quốc tế vẫn còn chênh lệch rõ rệt. Diễn viên chính trên sân khấu lại khá khiêm tốn, không mấy tiếng tăm.
Giữa buổi có một khoảng nghỉ hai mươi phút, trong thời gian đó đã có không ít người rời ghế, thậm chí ngáp ngắn ngáp dài.
Đến khi thiên nga đen xuất hiện ở màn ba với điệu biến tấu, phía dưới khán phòng bắt đầu có tiếng thì thầm thiếu kiên nhẫn.
Sân khấu lúc này mang phong cách giáo đường thời Trung cổ, kính màu pha lê ánh lên sắc tối mờ, chỉ còn đèn tập trung chiếu rọi trên sân khấu. Khác hẳn với ánh sáng mờ ảo và làn sương huyền ảo của thiên nga trắng, Nam Gia xuất hiện trong một bộ váy tutu đen tuyền như nhung, gương mặt xinh đẹp lập tức trở thành tâm điểm thu hút mọi ánh nhìn, thân hình cô thẳng tắp, yêu kiều.
Đôi tay thiên nga duỗi ra tự nhiên, mu bàn chân cong thành đường nét tuyệt đẹp. Động tác bật nhảy và xoay người uyển chuyển, nhẹ nhàng. Tấm váy mỏng như cánh ve tung bay theo chuyển động cơ thể. Nếu không nhờ bộ trang phục mang hiệu ứng thị giác quá rõ ràng, thật khó phân biệt được cô là người hay thiên nga thật sự.
Người ngoài nghề cũng có thể cảm nhận được vẻ ưu nhã trong từng động tác múa.
Còn những người có chuyên môn thì đánh giá cao về điểm tiếp đất và khả năng giữ thăng bằng.
Thiên nga đen sau khi mê hoặc thành công hoàng tử, bắt đầu xoay người tại chỗ — động tác xoay như vô hạn định, mũi chân đơn giữ lấy toàn bộ trọng lượng cơ thể, xoay nhanh và mạnh. Cảm giác cân bằng cực cao cùng khả năng kiểm soát lực khiến cô luôn giữ được đúng vị trí, không rời khỏi điểm trụ.
Người có thể xoay đủ 32 vòng thì nhiều vô kể, nhưng đạt chuẩn thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay — càng không nói đến việc duy trì được tư thế uyển chuyển và cân bằng đến cuối cùng.
“Oa ——”
Dưới khán đài vang lên tiếng trầm trồ không kìm được, tò mò về thân phận người đảm nhận vai diễn.
Những khán giả thường xuyên xem ballet đều hiểu, ngoài các đoàn múa nổi tiếng như vũ đoàn hoàng gia, không ít vũ đoàn khác vẫn hay dùng chiêu bài "thiên nga đen xoay 32 vòng", nhưng trên thực tế chỉ xoay qua loa mười mấy vòng là hết.
Trong hậu trường, các đội viên bàn tán xôn xao.
“Nam Gia này thật sự là người mới à? Trình độ này đủ để nhảy chính rồi đấy.”
“Sao có thể là người mới được, nghe nói trước kia cô ấy từng nhảy ở đoàn hoàng gia nước ngoài.”
“Đoàn nào thế? Sao chưa từng nghe thấy tên cô ấy bao giờ?”
“Có lẽ người ta chỉ khiêm tốn thôi.”
“Các cậu nói xem, trình độ của cô ấy với chị Tư Lan ai hơn ai?”
Ban đầu có không ít người bất mãn khi Nam Gia chưa từng tập luyện chung đã được lên sân khấu. Nhưng sau buổi biểu diễn này, ấn tượng về cô hoàn toàn đảo ngược.
Sau khi Nam Gia rời khỏi sân khấu, vừa hay gặp cô Trương bước đến đón, cô khẽ gật đầu.
Ba lê tiêu hao thể lực rất lớn, hơi thở cô dồn dập nơi cánh mũi, giọng hơi kéo dài:
“Cô ạ.”
“Rất tuyệt.” Cô Trương giơ cả hai ngón tay cái lên, “Chỉ tiếc là cảm xúc vẫn còn thiếu một chút.”
Cảm xúc của vũ công, người ngoài nghề không tinh ý thì khó lòng nhận ra.
Cô Trương thì nhìn ra ngay. Nếu kỹ thuật vũ đạo của Nam Gia có thể chấm 90 điểm, thì cảm xúc chỉ được tầm 30 điểm.
Không hiểu vì sao sau mấy năm du học, biểu cảm khi múa của cô lại càng trở nên nhạt nhòa hơn so với trước. Cô Trương thở dài:
“Nếu biểu cảm đúng chỗ, em hoàn toàn có thể nhảy ở cấp độ vũ công chính.”
“Em không phù hợp.” Nam Gia đáp, “Em không thích hợp dẫn dắt.”
Không rõ là do còn xa lạ với các đội viên hay vì lý do nào khác, cô và các thành viên trong vũ đoàn phối hợp với nhau vẫn chưa thực sự ăn ý.
Vũ công chính – người múa dẫn đầu – điều quan trọng nhất không chỉ là nắm bắt tiết tấu, mà còn ở sự biến hóa cảm xúc.
Tiết mục biến tấu vừa rồi thoạt nhìn như khí chất độc lập, phóng khoáng, nhưng thực ra lại không thể hiện được sự mê hoặc và kiêu hãnh của thiên nga đen.
Cảm xúc của cô giống như bị treo trên một chiếc mặt nạ – nụ cười hay nước mắt đều đông cứng, khiến người ta chỉ cần liếc qua là biết cô đang “diễn”.
“Không sao đâu, từ từ sẽ tốt lên.” Cô Trương trấn an, “Thiên phú bình thường thôi, không ai là tuyển thủ toàn năng cả.”
Sắc trời dần tối.
Nam Gia thay đồ xong, từ hậu trường đi ra, thấy trên sân khấu bày rất nhiều bó hoa.
Trong sân khấu kịch, hoa là lời đánh giá trực tiếp nhất dành cho buổi biểu diễn.
Nếu trong bó hoa có kèm theo thiệp ghi tên, thì là gửi riêng cho cá nhân; không ghi tên, tức là gửi tặng cho cả tập thể.
Vũ công chính nhảy vai thiên nga trắng cùng mấy nữ diễn viên có hình tượng nổi bật trên mạng đều nhận được hoa từ người hâm mộ.
“Nam Gia, cậu cũng nhận được nhiều hoa ghê đó.” Tiểu Kiều thấy cô bước ra thì hào hứng kéo lại, “Nhiều hoa hồng lắm, còn có bách hợp, lavender nữa. Cậu thích loại nào nhất?”
Lần đầu tiên biểu diễn, vậy mà cô lại nhận được nhiều hoa đến thế.
Nam Gia tháo chiếc lông chim đen trên tóc xuống, bình thản nói:
“Vứt đi.”
Tiểu Kiều tưởng mình nghe lầm — vứt?
Nam Gia đáp:
“Sẽ héo.”
Thời tiết Cảng Thành nóng bức, nếu không bảo quản, bó hoa ngày mai là sẽ héo rũ.
“Nhưng vứt luôn thì tiếc quá. Mang về nhà để ngửi mùi hương cũng được mà.” Tiểu Kiều bĩu môi, liếc thấy trong một bó hoa có cả quà nhỏ:
“Ái chà, còn có cả thiệp tỏ tình nữa nè.”
“Vứt.”
“Còn có một chiếc lắc tay Cartier, cậu cũng không cần sao?”
“Ừ.”
Tiểu Kiều còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Nam Gia đã quay người rời đi.
Cô ấy thở dài một tiếng, cầm lên một bó hoa khác — bên trong ít nhiều cũng có vài món quà nhỏ, vậy mà Nam Gia chẳng buồn đoái hoài, nói vứt là vứt.
Trong vũ đoàn có không ít tiểu thư con nhà giàu, nhưng cũng không đến mức khoe mẽ lãng phí. Có người tò mò đi tới hỏi:
“Cậu thật sự định vứt hết mấy món này à? Thế thì tiếc quá.”
Người khác tiếp lời:
“Nếu có thể dửng dưng với quà của người theo đuổi như vậy, thì hoặc là điều kiện gia đình cậu ấy thực sự rất tốt, hoặc là—”
Dừng một chút, rồi kết luận:
“—cậu ấy đã có người trong lòng rồi.”
Lối ra vào nhà hát, người đến người đi tấp nập.
Các thiên nga nhỏ mới vào đoàn phần lớn đều có ba mẹ đi cùng, thậm chí còn có cả ông bà đến xem con cháu biểu diễn. Sau khi buổi diễn kết thúc, ai nấy đều vui vẻ rời đi cùng gia đình.
Chỉ còn lại một nhóm vũ công trẻ quen với sự cô đơn sau sân khấu, chọn cách cùng nhau bắt xe trở về.
Nam Gia không ôm nhiều hy vọng, vậy mà đúng lúc đó, điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Cô hơi ngẩn ra rồi bắt máy.
Là giọng nói trầm thấp quen thuộc của Chu Kim Xuyên vang lên ở đầu dây bên kia.
“Anh xong việc rồi. Em biểu diễn xong chưa? Có cần anh đến đón em về nhà không?”
Nam Gia cứng người: “Anh tiện đường à?”
“Xe đang trong tay anh, em nói xem có tính là tiện không?” Anh ta không cho cô cơ hội từ chối, “Anh qua ngay đây, chắc khoảng nửa tiếng sẽ tới.”
“Vậy em chờ anh.” Cô nhẹ giọng đáp.
Cảm giác trống trải trong lòng như được nở rộ một đóa hoa nhỏ dưới cơn mưa.
Ngoài trời, mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Nam Gia cầm điện thoại, định nhắn nhủ anh ta lái xe chậm một chút, nhưng lại sợ làm anh ta phân tâm khi đang lái xe.
Bất giác, đã chờ đến gần 40 phút.
Vẫn chưa thấy người.
Ngọn lửa hy vọng trong lòng cô như bị nước mưa làm tắt ngấm từng chút. Cô cố gắng giữ hy vọng, nhưng càng lúc càng giống một con cá mắc cạn bị đặt lên thớt chờ số phận.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Nam Gia ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn về phía trước.
Trên đầu là mái che bằng lưới thép, cơn mưa đêm từ những kẽ hở tuôn xuống thành dòng, rơi vào ánh đèn neon bên ngoài tạo thành từng vòng sáng hỗn loạn.
Chỗ đỗ xe, một chiếc Rolls-Royce màu đen đã lặng lẽ đỗ ở đó từ lúc nào, cần gạt nước chậm rãi kéo từng vòng, ánh đèn pha chiếu xa làm đường nét xe trở nên mơ hồ.
Người đàn ông ngồi phía sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, tài xế không dám làm phiền, chỉ dám quan sát nét mặt chủ nhân qua gương chiếu hậu.
Từ vẻ ngoài mà nhìn, Trần thiếu gia dường như không âm trầm lạnh lùng như lời đồn. Ánh sáng lờ mờ khiến những đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh dịu đi mấy phần, đường viền xương hàm vốn sắc bén giờ dường như cũng có chút mềm mại khó nhận ra.
Có thể do góc nhìn, tài xế tưởng mình hoa mắt — thiếu gia dường như đã tỉnh, nửa nhắm nửa mở đôi mắt lười biếng, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa rơi phủ kín cửa kính như một lớp màu mờ ảo, ánh đèn vàng hổ phách từ xa phản chiếu thành một mảng lấp lánh.
Người qua lại rất thưa thớt.
Chỉ có thân ảnh mảnh khảnh của một cô gái đứng bất động cách đó không xa, lặng lẽ như chính chiếc xe mà họ đang ngồi.
Tài xế thu hồi ánh mắt, vừa nghe thấy có động tĩnh từ phía sau thì lập tức khẩn trương mở cửa bước xuống, nhanh nhẹn mở dù màu đen, chạy về phía cốp sau. Khi cửa xe mở ra, mặt dù đen lập tức che chắn cơn mưa đang rơi không ngừng. Người đàn ông có chiều cao gần 1m9, nên tài xế vẫn phải hơi nhón người lên để che kín cho anh.
“Thiếu gia, ngài là muốn—”
Trần Chỉ dập đi điếu thuốc đang hút dở, nhận lấy cây dù.
Xung quanh tối mờ, tiếng mưa hỗn loạn vang đều đều, Nam Gia đang cúi đầu xem điện thoại để đặt xe.
Cô không hề nhận ra, có người đang bước gần lại mình trong cơn mưa.
Ánh sáng phía trước đột nhiên bị che khuất, mưa gió từ góc Tây Nam cũng bị mặt dù ngăn lại.
Điều đầu tiên truyền đến giác quan của cô là một luồng hương vị xa lạ — hương trầm gỗ trộn lẫn với bạc hà mát lạnh, cùng chút mùi thuốc lá phảng phất ẩn hiện sau màn mưa.
Nam Gia phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên, bất ngờ đối diện với một đôi mắt thẫm màu, ánh mắt sâu hút như bóng đêm.
Ánh đèn mờ nhạt trong đêm, tiếng mưa lộp độp rơi trên mặt dù, vang lên từng tiếng ngắt quãng — giống như nhịp tim rối loạn giữa đầu hạ.