Như thể đang sợ cô giây tiếp theo thật sự sẽ đi tìm người đàn ông khác thay thế vị trí của anh. Nếu không phải đang nằm trên giường bệnh, thân thể đang bị thương không thể cử động, thì e là Kỷ Ý Hoan đã bị anh xách ngược người lên rồi.
Chạm vào đôi mắt sâu thẳm quen thuộc kia, cơn phẫn uất vừa rồi của Kỷ Ý Hoan cũng không tự giác mà giảm đi đôi chút. Cô không muốn chấp nhặt với người bệnh, cố gắng hất tay anh ra:
“Anh gãy xương, tự mình cẩn thận một chút đi.”
Trong lúc giằng co, chiếc nhẫn trên ngón áp út ma sát qua lòng bàn tay anh — bàn tay có vết chai mỏng do cầm lái nhiều năm. Lúc đeo nhẫn cho cô, Thẩm Đậu Nghiêm từng đoán cô chắc chắn sẽ rất ghét bỏ. Một đại tiểu thư trên danh nghĩa có mấy mỏ khoáng sản, sao lại có thể để mắt tới một chiếc nhẫn kim cương bình thường, kiểu dáng còn là mẫu đã lỗi thời mấy năm trước.
Nhưng cô vẫn không tháo nó ra.
Anh nhắm mắt lại, sống sót sau t·ai n·ạn mà còn có thể nhìn thấy cô, thật may mắn. Cảm giác được chiếc nhẫn vẫn còn đó khiến anh vui mừng. Một nửa trái tim còn giữ được, niềm vui ấy từ trong tim lan ra toàn thân, gần như làm lu mờ đi cả cơn đau dây thần kinh do t·ai n·ạn để lại.
Kỷ Ý Hoan ấn chuông gọi nhân viên y tế, vừa rồi lúc đến phòng bệnh đã nói chuyện với trợ lý, giờ không ngại phiền lại hỏi lại thêm lần nữa về tình trạng của người bệnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT