Bị anh vạch trần, Kỷ Ý Hoan tức đến mức muốn hộc máu: “Em đã nói là em không có lo cho anh!”
Bên giường bệnh chỉ có im lặng đáp lại.
Cô vốn hy vọng anh sẽ phản bác lại một câu, nhưng anh không nói gì, khiến cô không khỏi nghi ngờ — có phải anh bị thương rất nặng không.
Vết thương ở ngực nếu là đau âm ỉ thì có thể nặng hay nhẹ đến mức nào? Nhưng chẳng ai nói cho cô biết tình hình thật sự. Cô giống như bị nhốt trong Buổi diễn Truman, không cảm nhận được nỗi đau, cũng chẳng biết rõ sự thật.
Thật ra thì Thẩm Đậu Nghiêm cho dù không nằm trên giường bệnh, cũng sẽ không cãi nhau với cô. Trong mắt cô, mỗi lần anh nói chuyện mà giọng hơi nghiêm khắc một chút thì đều là đang hung dữ với cô. Mà lúc anh ghét cô nhất, thường là hoặc im lặng không nói gì, hoặc vẫn giữ thái độ hòa nhã bình tĩnh.
Lúc này, Kỷ Ý Hoan cũng chẳng có sức đi tranh luận hay cãi lý với một người bệnh đang yếu ớt. Cô chỉ cài lại chiếc kẹp tóc, làm bộ làm tịch đặt nửa ly nước ấm lên bàn cạnh giường, nói: “Thôi, em sang phòng bên cạnh ngủ.”
Thẩm Đậu Nghiêm chỉ nói một câu: “Về nhà đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT