Hoàng lão sư mỉm cười, cầm ly nước đưa cho hai vị phụ huynh:
“Mẹ Tưởng Hán, xin bớt giận. Hiện tại chỉ mới có hai người nhà tới trước, có chuyện gì thì chờ hai bên phụ huynh cùng mặt đối mặt rồi hãy nói. Trẻ con bây giờ, đứa nào ở nhà cũng là bảo bối. Dù là ai, thấy con mình ở một nơi không nhìn thấy mà phải chịu ấm ức, trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu. Tôi hiểu cảm giác đó.
Mời chị ngồi trước đã, tôi đã gọi điện cho phụ huynh của Lâm Nhạc Phì, chắc cũng sắp tới rồi.”
Bị Hoàng lão sư nói lời mềm mỏng như thế, mẹ Tưởng Hán vốn đang vì con trai chịu oan mà nổi nóng mất bình tĩnh rốt cuộc cũng tìm lại được một chút lý trí.
Bây giờ mới chợt nhận ra, đám trẻ trước mặt cũng chưa chắc là không có chỗ dựa, chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt.
Con nhà mình bị bắt nạt ở nơi mình không thấy được, khó chịu là lẽ thường. Nhưng câu nói đó không chỉ đang nói đến cô ta, mà cũng đang nhắc khéo: con người ta cũng là trẻ con, cũng có phụ huynh.
Từ lúc Hoàng lão sư lên tiếng đến giờ, ba Tưởng Hán vẫn chưa nói câu nào. Trong đầu hắn chỉ quanh quẩn ba chữ “Lâm Nhạc Phì”… đứa nhỏ này, họ Lâm?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT