Ý tứ rất rõ ràng: Đừng lộ diện, phụ huynh kia nhìn có vẻ hung dữ, không chừng sẽ đánh người. Cứ để họ đổ lên đầu Phì Phì là được! Phì Phì lợi hại!
Bình thường, Trương Tiểu Hổ và các bạn sẽ chẳng bao giờ từ chối Phì Phì điều gì. Lần này cũng vậy. Bọn trẻ đều biết, Phì Phì bị gọi phụ huynh cũng là vì đã giúp chúng nó đánh nhau, thế nên trong lòng đứa nào cũng áy náy, mới có thể dũng cảm đứng ra.
Sở Kiêu Hàn thầm nghĩ: Cứ để xem sao, lỡ đâu Phì Phì thực sự làm gì quá thì ngăn lại. Bằng không, đám bạn nhỏ này sẽ mang nỗi áy náy mãi trong lòng, sau này còn phải dỗ dành nữa.
Thôi Nguyên và Trương Tiểu Hổ cũng nghĩ giống vậy, nên để mặc cho Phì Phì nhẹ nhàng đẩy từng đứa ra, rồi yên lặng bước tới phía trước.
“Con cầm cái ghế à?” Ba Tưởng Hán lần đầu mở miệng, nhưng giọng ông ta nghe kiểu gì cũng đầy nghi ngờ. Đối diện là một nhóc con trắng trẻo, mắt long lanh đầy ngây thơ, nhìn một cái đã biết là đứa nhỏ ngây ngô, vậy mà có thể khuân cả cái ghế lên được sao?
Nếu là cậu nhóc cao to đứng sau nó làm thì còn có lý.
Tưởng Hán có lẽ vì cảm thấy quá mất mặt, được mẹ dỗ dành một lúc thì tự mình đi ra ngoài đứng. Còn đám bạn của Tưởng Hán, ban đầu định đứng ra bóc mẽ Phì Phì, nhưng không biết từ lúc nào đã bị một đám bạn nhỏ khác vây lại. Rồi thì kéo tay, che miệng, hoàn toàn không cho chúng nó cơ hội lên tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT