Ai viết nhiều hơn, đã nói lên ai có đóng góp lớn hơn nữa!
500 chữ của mọi người, so với ngàn chữ của Triệu Kỳ, đúng là thua kém rõ rệt.
Phì Phì đứng tại chỗ, đôi mắt to tròn xinh đẹp có chút mơ màng. “Này không đúng, Kỳ Kỳ nói muốn viết một ngàn chữ kiểm điểm mà giọng điệu tự hào quá chừng.”
Ba Tưởng cùng vợ dừng lại cách nhà họ Lâm vài bước, trong lòng hắn cười khổ, nói xem cái chuyện này là sao chứ, rõ ràng là con mình trêu chọc con nhà người ta, vậy mà bây giờ nhìn thái độ của nhà họ Lâm, họ không có ý kiến gì nhiều với Tưởng Hán, nhưng ngược lại, hai người làm cha mẹ như hắn lại càng khiến ân sư không hài lòng hơn.
Ba Tưởng biết ý của ân sư là gì, hắn liếc nhìn người vợ bên cạnh, cuối cùng mở lời: “Trước đây ở nước ngoài, anh bận, cũng không có thời gian giúp em dạy dỗ con cái, đây đúng là lỗi của anh. Nhưng bây giờ gia đình mình đã về nước, anh sau này bận thì bận, nhưng sẽ không bận rộn như khi ở nước ngoài nữa. Tóm lại, thời gian dạy con vẫn có thể sắp xếp được một chút. Tưởng Hán đã bảy tuổi rồi, không dạy dỗ đàng hoàng thì đã muộn mất.”
Người phụ nữ nghe lời này trong lòng không vui, cảm thấy nghẹn muốn chết: “Anh là đang cảm thấy em dạy không tốt, em đã làm hư thằng bé. Anh có ý đó phải không?”
Ba Tưởng không nói gì, hắn thật ra không có tư cách nói vợ không dạy dỗ con cái tốt. Rốt cuộc, đứa trẻ đâu phải một mình vợ sinh ra, đó cũng là trách nhiệm của hắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play