Gió thổi lồng lộng từ phía đối diện khiến mái tóc đã bạc gần hết của Lâm Quốc Hùng càng thêm rối tung. Nhưng nhờ có luyện võ quanh năm, dáng người ông vẫn thẳng thớm, không hề còng lưng như những ông lão sáu bảy mươi tuổi khác. Đứng ở đó, khí thế dày dạn tích tụ theo năm tháng khiến ông như một ngọn núi sừng sững giữa trời.
Ngay cả khi ngồi vào chiếc ghế lái trong chiếc xe thể thao bóng loáng, khí chất ấy vẫn không hề giảm sút. Trái lại, lại càng toát ra một vẻ uy nghiêm không cần lên tiếng, một kiểu khí chất đại lão trời sinh.
Thấy ông cụ không thèm nói nhiều mà lái xe đi luôn, những người còn lại cũng chẳng dây dưa gì nữa. Lâm Tư Niên dứt khoát mặc kệ, quay người leo lên chiếc xe thứ hai.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nếu có người đứng trên cao nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy từng chiếc xe nối đuôi nhau phóng đi, cùng một hướng, như thể đang kéo cả đoàn quân xuất phát.
Mà không hiểu sao, khí thế ấy lại toát ra một cảm giác hừng hực như chuẩn bị kéo bè kéo lũ… đánh nhau.
Thật đúng như câu nói trước đó của Lâm Tư Niên: “Không giống đi gặp giáo viên, giống kéo cả nhà đi đánh nhau hơn.”
Chiếc xe của Lâm Quốc Hùng dù tốc độ không chậm, nhưng nhà cũ Lâm gia cũng cách tiểu học Thất Tinh một khoảng. Hơn nữa, khi trường học gọi phụ huynh, cũng có trình tự trước sau cô Mã chủ nhiệm lớp gọi cho phụ huynh của những học sinh bị Triệu Kỳ nhốt ở phòng Hội học sinh trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play