Lâm Nghiêu lần trước ngủ quên lúc đang trải chăn, kết quả bị Thôi Toàn bế về phòng. Lần này bé còn đang tỉnh, Thôi Toàn lại muốn ôm bé đi tiếp. Cậu nhóc vốn đã thấy ấm ức vì chuyện này, giờ lại càng tủi thân đến mức bùng nổ. Dứt khoát không cho mẹ bế nữa, tay nắm chặt lấy lan can cầu thang không chịu buông.
Trẻ con vốn nói chưa rõ ràng, lần này vừa khóc vừa nói khiến người lớn hoàn toàn không hiểu bé đang lẩm bẩm những gì.
Phì Phì đứng bên kia cầu thang, vừa vặn có thể luồn tay qua khe hở tay vịn ôm lấy Lâm Nghiêu. Kỳ lạ là, cậu nghe hiểu được ý Lâm Nghiêu muốn nói, liền ngẩng đầu phiên dịch giúp: “Thím, Nghiêu Nghiêu muốn ngủ với con ở dưới nhà.”
Lâm Nghiêu vừa khóc vừa gật đầu khi nghe thấy tiếng Phì Phì.
Có lẽ đây chính là sự ăn ý đặc biệt giữa những đứa trẻ với nhau.
“Nhưng mà…” Thôi Toàn hơi do dự, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng thương lượng với con: “Nghiêu Nghiêu, con vẫn nên lên lầu ngủ với ba mẹ đi. Ngày mai dậy rồi lại xuống dưới chơi với anh được không?”
“Không… hu hu… hức!” Lâm Nghiêu ngửa đầu khóc toáng lên, tay nhỏ bám lấy lan can đến trắng bệch cả đầu ngón tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT