Sau khi thấy Lâm Kỳ ăn táo, Lâm Lân cũng bắt đầu cúi đầu quan sát quả táo vừa bị mình cắn một miếng. Nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ là một quả táo bình thường, thế nhưng tại sao cậu lại cảm thấy nó ngọt đến vậy, khiến lòng vui vẻ đến vậy chứ?
Chẳng lẽ do giống táo? Ông hai hoặc mấy bác trong nhà phát hiện ra giống táo mới? Một loại táo đặc biệt ngon, ăn một miếng là tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện?
Nếu thật sự là vậy thì mấy viện nghiên cứu còn mất công làm gì nữa, mỗi 20 năm bình chọn giải thành tựu nhân loại chỉ cần điều động nội bộ thôi là xong rồi!
Đầu óc Lâm Lân còn đang tiếp tục tưởng tượng bay xa thì đột nhiên phát hiện Lâm Kỳ đang nhìn mình bằng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ ngốc. Cậu lập tức không vui, vươn tay định chộp lấy quả táo trong tay anh mình.
Nhưng Lâm Kỳ đâu dễ bị cướp, rửa sạch xong liền “rắc” một tiếng cắn ngay một miếng.
Thấy Lâm Kỳ đã ăn, Lâm Lân đành im lặng, chỉ có thể dán mắt nhìn theo từng động tác nhai nuốt. Đợi đến khi Lâm Kỳ nuốt xong, cậu mới không kìm được hỏi gấp:
“Sao? Em nói không sai đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play