“Hừ, đợi đấy.” Lâm Lân che cánh tay, âm thầm so sánh thể trạng của mình với Lâm Dật, nghiến răng ken két. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, lần này cậu nhớ kỹ rồi. Chờ sau này thể trạng của cậu cường tráng hơn Lâm Dật, có thể đánh thắng được Lâm Dật, cậu mà không bẻ tay Lâm Dật giống hệt như cách Lâm Dật véo tay cậu hôm nay thì cậu không mang họ Lâm nữa!
“Anh đau lắm phải không?” Bỗng nhiên, Lâm Lân cảm thấy vạt áo mình bị ai đó nhẹ kéo, lúc này mới chợt nhận ra Phì Phì vẫn luôn đứng bên cạnh dõi theo từ nãy đến giờ.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cậu bé, Lâm Lân nhanh chóng dùng tay trái xoa xoa lên cánh tay bên phải rồi ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Phì Phì, cố tỏ ra mạnh mẽ: “Không đau đâu, anh lớn thế này rồi, sao mà sợ đau chứ.”
Phì Phì nhìn kỹ cánh tay của Lâm Lân, đã đỏ cả lên rồi, sao mà không đau được chứ, hơn nữa ban nãy cậu còn tận mắt chứng kiến cơ mà. Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dật, cũng kéo tay áo hắn lại, sau đó nhẹ giọng, từ tốn nói như đang thương lượng: “Anh hai đừng đánh nữa, nhẹ thôi. Anh hai là anh trai mà, phải thương em chứ, được không?”
Giống như các anh trai thương cậu, và giống như cậu thương Nghiêu Nghiêu vậy. Anh trai thì không được đánh em trai, phải biết thương yêu. Dĩ nhiên em trai cũng không được đánh anh trai, phải biết kính trọng người lớn.
Lúc này ánh mắt Phì Phì nhìn Lâm Dật chẳng khác gì cô giáo mầm non đang nghiêm túc nhắc nhở một bé con không hiểu chuyện trong lớp.
Lâm Dật còn chưa kịp nói gì thì Lâm Lân đã ôm ngang Phì Phì lên, cảnh giác lùi xa khỏi Lâm Dật.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play