Hào phóng như Lâm Tư Niên còn có thêm Lý Húc một người luôn tỏ vẻ oai phong, miệng lại không lúc nào chịu yên. Mãi đến khi cả hai chịu dừng lại, tiểu gia hỏa mới tiếp tục ăn chiếc bánh kem dâu tây của mình.

Về phần hai người lớn, thì ngồi một bên bàn luận toàn những chuyện mà tiểu gia hỏa hoàn toàn nghe không hiểu.

Chỉ nghe Lý Húc nói:
“Trước đây, chỗ ở của cậu bị một người hâm mộ điều tra ra rồi. Là một tài khoản marketing chuyên theo dõi đời tư minh tinh. Địa chỉ của cậu chính là fan kia bỏ ra mười vạn để mua từ hắn.”

“Mười vạn chỉ để tới nhà tôi, chỉ để hù dọa tôi, bắt tôi diễn một bộ phim kinh dị chân thật?” Giọng điệu Lâm Tư Niên đầy giễu cợt. Nhưng vừa nói, tay cũng không quên đưa ra, che tai tiểu gia hỏa đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía trước.

Mấy chuyện hỗn loạn thế này tuyệt đối không thể để Phì Phì nghe thấy, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển thể chất và tinh thần của bé.

Phì Phì cảm nhận được có hai bàn tay to đột nhiên che lên tai mình, liền đưa tay nhỏ sờ thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn với vẻ khó hiểu.

Lâm Tư Niên mỉm cười với bé, ý bảo bé tiếp tục ăn. Tiểu gia hỏa tưởng ba ba đang chơi với mình, lắc lắc đầu nhỏ rồi lại chuyên tâm ăn hết chiếc bánh kem nhỏ của mình.

Lý Húc tuy bất đắc dĩ trước hành vi của fan, nhưng làm người lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, từng trải đủ loại phong ba bão táp, hắn cũng hiểu rõ rằng đằng sau hành vi ngu xuẩn tưởng như điên rồ kia là cảm xúc và động cơ gì.

Đơn giản là vì thích Lâm Tư Niên, thích đến điên cuồng. Thích đến mức nghĩ rằng chỉ cần làm vậy là có thể để lại dấu ấn của mình trong cuộc đời Lâm Tư Niên, và rồi không kiềm chế nổi bản thân.

Khi đã đánh mất năng lực cảm thụ niềm vui bình thường, thì tình cảm kiểu này cũng bắt đầu trở nên méo mó. Vậy nên một khi đã thích, thì dù có lao đầu vào lửa cũng chẳng hề tiếc.

“Tôi đã gần như gom đủ chứng cứ, có muốn khởi tố cái tài khoản marketing kia và cả fan đó không?” Lý Húc hỏi. Trong giới giải trí, mấy chuyện thế này thật ra không thiếu, chỉ là hiếm ai gặp phải mức nghiêm trọng như Lâm Tư Niên. Còn khởi tố hay không, quyền quyết định nằm trong tay bản thân cậu ấy.

Chỉ là xét đến ảnh hưởng chung, phần lớn minh tinh đều chọn nhẫn nhịn cho xong chuyện.

Lâm Tư Niên mặt không biểu cảm:
“Khởi tố. Nhân tiện ra tuyên bố luôn, tôi không chấp nhận lặng lẽ hòa giải.”

Lý Húc nhún vai:
“Tùy cậu thôi, dù sao bộ phận pháp vụ công ty có sẵn, không dùng cũng phí.”

Nói xong, Lý Húc rời đại sảnh, trở về phòng khách gọi điện thoại.

Hắn ở chỗ Lâm Tư Niên đã ở lại năm sáu ngày, không phải hoàn toàn buông bỏ công việc, chỉ là phần lớn sự vụ có thể điều khiển từ xa, thật sự không được thì quay về công ty cũng chưa muộn.

Trước đây, ngày nào hắn cũng đúng giờ đến công ty làm việc, gần như chưa từng xin nghỉ, kỳ nghỉ hằng năm thiếu thảm thương. Vì hắn cảm thấy mỗi ngày quan sát những nghệ sĩ dưới trướng Tinh Quang Giải Trí đấu đá lẫn nhau, đủ trò tiểu xảo không ngừng, thật sự rất thú vị.

Hôm nay người này tranh phong ở thảm đỏ, ngày mai lại áp đảo người kia ở vị trí danh tiếng. Đến lui qua lại, còn hay muốn kéo hắn vào vòng chiến, mượn dao giết người, như đang xem khỉ diễn vậy.

Thế nhưng mấy ngày này ở nhà Lâm Tư Niên, hắn bỗng dưng cảm thấy những tiết mục mình từng xem suốt hơn chục năm không hề chán nay lại thấy nhạt nhẽo đến lạ.

Chẳng lẽ thật sự là già rồi, sức lực không còn như xưa?

Lý Húc gọi điện xong bước ra khỏi phòng khách, tiện miệng nói với Lâm Tư Niên:
“Tư Niên, hay là tôi từ chức về làm bảo mẫu cho Phì Phì luôn đi? Cậu xem tôi với Phì Phì ở chung mấy ngày nay vui vẻ thế nào, bé cũng thích tôi nữa.”

“Chỗ tôi là miếu nhỏ, không chứa nổi đại Phật như  người đại diện Lý đâu.” Lâm Tư Niên chẳng cần suy nghĩ đã từ chối.

Lý Húc không đáp lời, quay sang hỏi Phì Phì:
“Phì Phì, con có thích Lý thúc thúc không?”

“Thích.” Tiểu gia hỏa đáp không chút do dự, còn tặng Lý Húc một nụ cười toét miệng thật tươi.

Khi tiểu gia hỏa cười lên thật sự đáng yêu hết sức, đôi mắt tròn cong cong như vầng trăng non, để lộ hàm răng trắng nhỏ xinh, hai má phúng phính thịt mềm chen nhau. Người nhìn chỉ thấy lòng mềm rũ.

Được câu trả lời khẳng định, Lý Húc càng thêm phấn khởi:
“Vậy Phì Phì có muốn Lý thúc thúc mỗi ngày đều chơi với con, nấu món ngon cho con không?”

Lời mời gọi thật sự quá hấp dẫn, Phì Phì vừa gật đầu vừa ôm chặt lấy chân hắn, đúng là bản năng tiểu thần thú yêu thích đồ ăn vẫn chưa thay đổi:
“Muốn!”

“Vậy Lý thúc thúc làm bảo mẫu cho con nhé? Bảo mẫu là người mỗi ngày chơi với em bé, nấu ăn, làm bánh kem. Lý thúc thúc làm bảo mẫu của bạn nhỏ nào thì sẽ chơi với bạn đó, nấu cho bạn đó ăn ngon.” Giọng Lý Húc không biết xấu hổ còn kèm cả chút dụ dỗ ngọt ngào.

Cứ như đang tái hiện lại thời hắn còn trẻ, chuyên đi lừa mấy đứa trẻ con bên đường.

Phì Phì còn chưa kịp gật đầu đồng ý thì đã bị Lâm Tư Niên cúi người ôm bế xuống khỏi người Lý Húc, sau đó vòng tay ôm bé đi luôn. Chân dài chỉ cần bước một cái là qua hai bậc thang, không hề phí công:
“Phì Phì đến giờ ngủ trưa rồi. Cậu cứ tự nhiên ở dưới lầu. Muốn chăm con thì hãy đi sinh con đi, sinh không được thì đi xin, thật sự không có khả năng thì tới cô nhi viện nhận nuôi một đứa. Đừng có suốt ngày nhắm vào con tôi. Ba mươi tuổi đầu rồi mà còn rắp tâm dụ dỗ một đứa ba tuổi, cậu có còn biết xấu hổ không hả?”

Câu “không có khả năng” kia làm người ta khó mà không liên tưởng, vậy mà Lý Húc chẳng giận, ngược lại còn thật sự nghiêm túc suy nghĩ về khả năng sinh con của mình.

Dạo gần đây hắn thật sự bắt đầu nghi ngờ rằng do tuổi lớn rồi, càng ngày càng mong muốn có một gia đình và vai trò làm cha. Nếu không thì chẳng giải thích được vì sao hắn lại thích ở bên trẻ con đến vậy, đến mức còn mở miệng nói muốn làm bảo mẫu.

Lâm Tư Niên ôm tiểu gia hỏa lên lầu.

Trước kia chỉ có một mình Lâm Tư Niên, thì Phì Phì còn dùng được đôi chân của mình. Giờ thêm cả Lý Húc, thì hai cái chân nhỏ ấy hầu như chẳng còn công dụng gì, đi đâu cũng bị người này hoặc người kia bế đi. Nếu không nhờ bản năng còn sót lại, e rằng tới giờ Phì Phì vẫn chưa biết đi.

Gần đây, ngày nào Phì Phì cũng ngủ cùng với Lâm Tư Niên, vì anh phát hiện giấc ngủ của mình trở nên đặc biệt tốt khi có tiểu gia hỏa bên cạnh.

Lên đến phòng ngủ tầng hai, Lâm Tư Niên đánh răng cho Phì Phì. Toàn bộ quá trình không hề để bé tự làm sống trong nhung lụa mãi thành quen.

Thật ra ban đầu Lâm Tư Niên cũng không chăm chút từng ly từng tí như thế. Với một đứa trẻ ba tuổi thì việc gì làm được, việc gì không làm được, anh hoàn toàn không có khái niệm vì trong sách không có viết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play