Nhưng ít ra, đánh răng là việc mà Lâm Tư Niên cảm thấy Phì Phì biết làm.
Lúc đầu, tiểu gia hỏa quả thật làm rất ra dáng súc miệng, nặn kem, chải răng, động tác đâu vào đấy, bộ dạng đầy tự tin và thành thạo.
Lâm Tư Niên yên tâm, liền ra ngoài tìm một chiếc khăn lông mới cho Phì Phì lau mặt sau khi đánh răng. Kết quả chỉ trong chớp mắt đó, lúc anh quay trở lại thì thấy tiểu gia hỏa với vẻ mặt kỳ quái, mặt nhỏ nhăn nhó như một cái bánh bao.
Tiểu gia hỏa giơ bàn chải, bên mép toàn là bọt trắng, nói với anh:
“Ba ba, kem đánh răng cay quá, không ngon, Phì Phì không thích đánh răng.”
Lâm Tư Niên: ……
Xong đời rồi.
Anh liền lấy đèn pin, bẻ cằm tiểu gia hỏa ra kiểm tra một lượt toàn bộ hàm răng trắng muốt, bóng khỏe không tì vết không có lấy một cái sâu, trong miệng cũng chẳng có mùi khó chịu do không đánh răng lâu ngày.
Xác định rồi tiểu gia hỏa trước đây chắc chắn là có đánh răng.
Nhưng mà… nếu biết đánh răng, sao lại nuốt luôn cả kem đánh răng thế?
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh con trai mình mấy năm nay thừa dịp không có người lớn, lén nuốt kem đánh răng như ăn kẹo suốt hai ba năm, Lâm Tư Niên liền thấy không yên. Vội vàng gọi điện cho bác sĩ Vương đến nhà khám gấp cho Phì Phì.
Lúc ấy bác sĩ Vương vừa đến nghe Lâm Tư Niên kể lại sự việc, thiếu chút nữa không kiềm chế nổi mà rút luôn dao phẫu thuật trong túi y tế ra “xử lý” người cha bất cẩn kia, rồi ôm tiểu gia hỏa về nhà tự mình nuôi.
May mà kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, ngoài việc dinh dưỡng hơi kém, còn lại không có tật xấu nào xem như một tiểu bằng hữu khỏe mạnh.
Đến lúc ấy, cả Lâm Tư Niên lẫn bác sĩ Vương mới nhẹ nhõm thở phào.
Tiễn bác sĩ Vương ra cửa giữa ánh mắt nghiêm khắc như lưỡi dao, Lâm Tư Niên từ đó tuyệt đối không để tiểu gia hỏa tự mình đánh răng nữa.
“Ba ba, Phì Phì chỉ là quên thôi, giờ con nhớ rồi, kem đánh răng không được nuốt.” Sau khi đánh răng xong, Phì Phì vẫn không quên chuyện bị ba ba hiểu lầm hôm trước, giơ một ngón tay nhỏ xíu nghiêm túc giải thích lại một lần nữa.
Bé thật sự không nhớ rõ, nhưng ba ba không thể oan cho Phì Phì không biết đánh răng.
Lâm Tư Niên dỗ dành: “Được được, ba ba biết rồi. Lần sau để Phì Phì tự đánh.”
Tiểu gia hỏa mím môi thật nghiêm túc, vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời ba ba vừa nói.
Nhà cũ họ Lâm.
“Cái gì? Con nói Tư Niên nói với con là nó có con rồi? Là con ruột?” Dương Ngọc Anh mẹ của Lâm Tư Niên nghe con lớn nói xong thì kinh hoảng đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Cha là Lâm Quốc Thịnh thì phản ứng bình tĩnh hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn lập tức nhìn về phía Lâm Cảnh Lịch, giục anh kể rõ mọi chuyện.
Lâm Cảnh Lịch ngồi dựa trên sofa, vừa xử lý văn kiện công ty vừa đáp:
“Đúng là có con trai, con ruột, năm nay ba tuổi. Mẹ đứa nhỏ nợ nần chồng chất ở sòng bạc, không tìm được đường lui nên dẫn bé đến tìm Tư Niên. Ban đầu Tư Niên không biết gì, sau đó cho cô ta năm triệu, để lại đứa nhỏ.”
Đây là thông tin anh tra được trong ngày hôm nay. Mà cái người tên Phùng Duyệt Di kia nghiện cờ bạc nặng thật, còn nợ đến hai triệu. Năm triệu Tư Niên đưa, cô ta chỉ còn lại ba triệu, với người bình thường là đủ tiêu cả đời. Nhưng Phùng Duyệt Di thì ngựa quen đường cũ, lại lao đầu vào sòng bạc. Có lẽ đến lúc cô ta thoát được ra thì cũng chẳng còn lại gì.
“Vậy chẳng phải là… con ngoài giá thú?” Dương Ngọc Anh nghe xong liền thấy không thoải mái, trong lòng có chút khúc mắc.
Lâm Cảnh Lịch liếc mẹ một cái đầy nhắc nhở, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện, “Tư Niên sắp đưa bé về nhà. Mẹ đừng để con nghe mấy lời đó. Tư Niên rất thương con trai mình.”
Tuy Lâm Tư Niên không nói nhiều khi ở văn phòng anh, nhưng có những chuyện không cần lên tiếng, chỉ nhìn hành vi, giọng nói, thậm chí là biểu cảm cũng đủ để cảm nhận được.
Lúc này đến lượt Lâm Quốc Thịnh ngạc nhiên:
“Thương con? Nó á?”
Không phải kinh ngạc vì tự nhiên có thêm một đứa cháu, mà là không tin nổi Lâm Tư Niên lại có thể trở thành một người cha tốt.
“Tư Niên gần đây tinh thần không ổn, nhưng lần trước con gặp, nó có vẻ khá lên rồi. Chắc cũng nhờ đứa nhỏ kia. Nếu không, lần đó con thật sự định trói nó đưa vào bệnh viện luôn.”
Dù có phải trói lên giường, ăn uống đi vệ sinh đều phải có người chăm, anh cũng không thể để em trai mình xảy ra chuyện. Lâm gia không gánh nổi, mà anh... cũng không gánh nổi.
Bị Lâm Cảnh Lịch nhìn chằm chằm, Dương Ngọc Anh có chút ngượng ngùng, lí nhí nói:
“Biết rồi. Dù sao thì cũng là cháu ruột tôi, tôi sao lại không thương nó chứ? Lời đó tôi biết chừng mực, làm sao có thể nói trước mặt Tư Niên với cháu. Gây họa là người lớn, đâu liên quan gì tới thằng bé.”
Nghe mẹ nói vậy, Lâm Cảnh Lịch hài lòng gật đầu.
Bỗng dưng, ba người trong đại sảnh đồng loạt nghe thấy tiếng động lớn vọng xuống từ tầng trên. Không phải âm thanh leng keng của đồ sứ, mà là kiểu âm thanh nặng nề như vật gì rơi trên thảm.
Sắc mặt Lâm Quốc Thịnh thoáng chốc thay đổi, nhìn về phía Lâm Cảnh Lịch hỏi:
“Con cứ giam Tiểu Hàn như thế mãi à? Hình như nó đã cả tuần rồi không đi học đúng không?”
Lần này, Lâm Cảnh Lịch thậm chí không ngẩng đầu lên:
“Kệ nó. Đồ trong phòng nó con đã thay toàn bộ, nếu nó đập mạnh tới mức tự làm mình bị thương thì cứ coi như nó có bản lĩnh. Cần phải ghi nhớ lâu dài.”
“Bọn nhỏ thời nay khổ hơn chúng ta nhiều. Nó chẳng qua bị lừa gạt, con cũng không thể cứ nhốt mãi, đến em trai cũng không cho gặp?” Dương Ngọc Anh không đành lòng, lên tiếng thay cháu cầu xin.
Lâm Cảnh Lịch trầm ngâm một lúc, thấy mấy ngày nay cũng coi như đủ để Lâm Hàn “ghi nhớ sâu sắc”, liền gật đầu:
“Miễn là nó chịu nhận sai, cam đoan từ nay về sau tuyệt đối không dính tới ma túy, thì con để nó ra.”
Không biết từ khi nào đã lan truyền lời đồn nhảm rằng dùng thuốc lắc có thể mang lại cảm giác vui vẻ như tiên cảnh. Khiến mỗi năm có vô số người bất chấp nguy hiểm tính mạng mà thử, dẫu cấm cũng không xuể.
Hoàn toàn là chuyện vô căn cứ! Nếu thực sự có hiệu quả kỳ diệu như thế, các bác sĩ hay chuyên gia đã sớm phân tích thành phần, ứng dụng vào y học rồi. Nhưng nghiên cứu tới lui, hao tốn tiền bạc vô kể, cuối cùng vẫn chỉ phát hiện ra ngoài gây nghiện và giảm đau, thì thuốc này chẳng có tác dụng gì hết.
Lâm Cảnh Lịch kết hôn sớm. Năm hai mươi tuổi, anh cưới bạn gái đầu tiên cũng là mối tình đầu, rồi sinh ra Lâm Hàn. Hiện tại Lâm Hàn mười bốn tuổi, lớn hơn Phì Phì tận mười một tuổi.