Có lẽ trước kia, Lâm Tư Niên từng cảm thấy vui vẻ khi được bao ánh mắt ngưỡng mộ vây quanh, từng đắm chìm trong việc hóa thân vào từng nhân vật với cuộc đời khác nhau để tìm chút an ủi. Nhưng theo thời gian, việc diễn xuất đối với anh giờ đây thật sự chỉ còn là một công việc một công việc giúp anh ít ra vẫn không cảm thấy hoàn toàn trống rỗng.
Nếu trên đời có một vị bác sĩ nào sở hữu năng lực ấy năng lực khiến người ta thật sự cảm nhận được niềm vui người đó sẽ được hàng triệu người tôn sùng điên cuồng. Họ sẽ không tiếc dùng tiền mặt, siêu xe, biệt thự, châu báu để dâng tặng. Người đó sẽ trở thành kho báu sống giữa thế giới này, không ai có thể thay thế.
Trước khi rời khỏi, Lâm Tư Niên liếc nhìn Lâm Cảnh Lịch, cuối cùng mở miệng:
“Đừng lo cho em. Gần đây em thấy đỡ hơn nhiều rồi. Mấy ngày nay đang bận ở nhà chăm con, thằng nhóc mới vừa lên ba, còn bé như vậy sao em nỡ bỏ rơi nó để nó thành trẻ mồ côi được. À mà nhớ chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu trai cho đàng hoàng, vài hôm nữa em mang thằng bé về nhà cũ, nếu không có là em giận thật đấy.”
Nói cũng lạ, từ lúc có thằng nhóc này, anh dường như chẳng còn nghĩ đến chuyện muốn chết nữa. Dường như từ lúc ấy, thế giới này đối với anh cũng bắt đầu có một sự ràng buộc. Quả nhiên, tình cha là bản năng trời sinh, chẳng cần học cũng biết sao?
Phải nhanh chóng về nhà thôi. Dạo này Lý Húc với tài nấu nướng ngày càng được Phì Phì yêu thích, sắp chiếm luôn vị trí số một trong lòng thằng bé rồi, như thế sao được!
Bỏ con ở nhà không mà đi phí thời gian với một kẻ khống chế cuồng như Lâm Cảnh Lịch cả buổi sáng, đúng là lãng phí đời người.
Nghĩ vậy, Lâm Tư Niên chẳng buồn để ý đến phản ứng của người đằng sau, lập tức xoay người bước khỏi văn phòng. Để lại Lâm Cảnh Lịch đứng đó với vẻ mặt hơi bối rối, lần đầu lộ ra chút hoảng hốt không dễ nhận ra.
Cháu trai? Con trai?
Lâm Tư Niên có con? Từ bao giờ? Anh chưa từng nghe nói Lâm Tư Niên khiến cô gái nào mang thai cả.
Dựa vào việc Lý Húc mua loại sữa bột cho trẻ trên ba tuổi, thì đứa bé hẳn cũng đã ngoài ba bốn tuổi. Nếu tính lùi lại, cộng thêm thời gian mang thai, thì chuyện này phải xảy ra bốn năm trước.
Bốn năm trước… có một lần trong tiệc rượu, Lâm Tư Niên vô tình bị con gái một nhà đầu tư cho uống thuốc. Sau đó nghe nói cô ta không thành công. Nhưng nhớ lại sắc mặt u ám của Lâm Tư Niên khi ấy… chẳng lẽ thực sự đã bị người khác "nhặt được của rơi"?
Lâm Cảnh Lịch đỡ gọng kính, ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt kính, sau đó bắt đầu lục tìm tài liệu trong máy tính, mở thư mục có tên 【Lâm Tư Niên】 thân phận "biến thái khống chế cuồng" mà Lâm Tư Niên từng nói giờ đây lộ ra không chút nghi ngờ.
Lâm Tư Niên về đến nhà, tháo khăn quàng cổ và kính râm xuống. Trong phòng khách, Lý Húc đang tươi cười ngồi chơi xếp gỗ với tiểu gia hỏa, khung cảnh ấm áp đến lạ. Lâm Tư Niên nhìn mà mặt lập tức cứng lại.
Vừa nghe tiếng mở cửa, Phì Phì đã quay đầu, nhìn thấy ba ba thì ánh mắt sáng rực lên vui mừng. Thằng bé lập tức bỏ cả trò chơi, vươn hai tay nhỏ xíu nhào về phía ba ba.
Lập tức bị Lâm Tư Niên đưa ngón trỏ ra chặn trán.
“Ba ba vừa ở ngoài về còn chưa sạch, Phì Phì đợi một chút để ba rửa tay rồi ôm con.” Vừa nói, anh vừa cởi áo khoác đi vào nhà tắm.
Tiểu gia hỏa giống hệt cái đuôi nhỏ, lon ton theo sát sau lưng ba. Đợi đến khi Lâm Tư Niên rửa tay xong, lau khô, vừa bế thằng bé lên, Phì Phì liền nhoẻn miệng cười hạnh phúc, ôm cổ ba ba, gương mặt tràn ngập ỷ lại.
Lý Húc đứng bên cạnh nhìn mà có chút "gato", liền cố tình lên tiếng dụ dỗ:
“Chú vừa làm bánh kem dâu tây, đang để trong tủ lạnh đấy…”
“Ở đâu cơ?” Chiêu này lập tức có hiệu quả. Tiểu gia hỏa từng được ăn bánh kem một lần liền không thể quên được hương vị ấy. Tuy biết đồ ngọt không nên ăn nhiều, nhưng càng không được ăn, lại càng thèm.
Thấy Phì Phì lại quay về quan tâm mình, Lý Húc bỗng liếc Lâm Tư Niên một cái đầy trẻ con.
Chính anh cũng không hiểu mình bị làm sao. Từ lần đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa là đã thích rồi. Chỉ là lúc ấy còn có Phùng Duyệt Di ở cạnh, anh ngại thể hiện rõ tình cảm, sợ bị cô ta nhân cơ hội cắn chặt.
Sau này khi Lâm Tư Niên chủ động nhờ giúp, anh vốn nghĩ chỉ là tiện tay nấu một bữa cơm mỗi ngày thôi, không có gì to tát. Dù không giúp nấu thì mỗi ngày anh cũng định đến thăm.
Kết quả, không ngờ lại chẳng muốn rời đi nữa. Ở nhà Lâm Tư Niên, cảm giác thư giãn lạ thường, dễ chịu đến mức không nỡ rời.
Thế nên từ ngày đó đến giờ, Lý Húc đã “ở tạm” nhà Lâm Tư Niên năm sáu ngày rồi, cứ thế ở luôn phòng khách, không hề có ý định rời đi.
Tiểu gia hỏa vừa ăn bánh kem vừa cười tít mắt, dâu tây ngọt dịu hòa với bơ thơm béo tan trong miệng, ngon không tả xiết. Lý thúc thúc thật là giỏi quá, về sau nhất định phải để Lý thúc thúc dạy Phì Phì nấu ăn mới được.
“Ba ba ăn đi.” Phì Phì dùng chiếc nĩa nhỏ xíu xúc một miếng bánh to, run run đưa đến miệng Lâm Tư Niên. Trên mặt bánh là miếng dâu tây, dưới là lớp kem và đế bánh, rõ ràng là thằng bé đã lựa phần ngon nhất.
Lâm Tư Niên ngẩn người, nhìn cánh tay nhỏ giơ lên trước mặt, vội há miệng đón lấy.
Bình thường trẻ con tuổi này đều có tính “giữ đồ ăn”, huống chi đây lại là món yêu thích của thằng bé. Lâm Tư Niên thật không ngờ Phì Phì lại sẵn sàng nhường phần ngon nhất cho mình.
Cho đến khi nuốt hết miếng bánh ấy, khóe miệng anh vẫn còn vương ý cười.
Hóa ra, anh đã nói sai với Lâm Cảnh Lịch. Sau tuổi mười lăm, anh cứ ngỡ mình không bao giờ còn cảm nhận được vị ngọt như đường tan trong miệng, lan ra tận tim vậy mà giờ, anh lại một lần nữa nếm được.
Làm cha thật sự rất hạnh phúc. Biết sớm thì ngay từ khi thằng bé sinh ra, mình đã nên mang về nuôi rồi.
Còn về phần Lý Húc cũng được chia một miếng bánh nhưng hoàn toàn bị Lâm Tư Niên cho “ra rìa”. Là khách mà thôi, tiểu gia hỏa chỉ là đang biết phép lịch sự tiếp khách.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Húc: Ở lì nhà em, chơi với con em, còn tranh giành tình cảm với em.
Lâm Tư Niên: (Im lặng lấy cây chổi lông gà.)