Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Phì Phì được nhìn thấy tuyết rơi. Cậu bé lập tức muốn mở cửa phòng chạy ào ra sân để xem cho rõ. Nhưng vừa ló đầu ra đã bị Lâm Tư Niên chặn lại.
Cậu bé ngước mắt đầy chờ mong nhìn anh: “Ba ơi, Phì Phì muốn đi xem tuyết.”
Lâm Tư Niên nhìn bộ đồ ngủ bằng bông mỏng cậu đang mặc, trong nhà thì không sao, nhưng ra ngoài thì lạnh lắm. Anh nhíu mày: “Phì Phì còn chưa thay đồ mà đã muốn chạy ra ngoài rồi? Con tính ra ngoài mặc vậy để rồi bệnh, bắt ông Vương tới chích thuốc cho con hả?”
Phì Phì nghe vậy, lắc đầu như trống bỏi, còn theo phản xạ lấy tay che mông: “Phì Phì không bệnh, cũng không chích đâu. Phì Phì thay đồ liền bây giờ!”
Cậu chỉ là vui quá nên quên mất.
Lâm Tư Niên lấy bộ đồ đã chuẩn bị từ hôm qua ra bắt đầu thay cho cậu, vừa mặc vừa nói: “Phì Phì muốn đắp người tuyết không? Vừa hay Lâm Hàn cũng được nghỉ đông rồi, kêu anh con dậy cùng đắp.”
“Muốn ạ!” Đôi mắt to tròn của cậu sáng bừng, “Ba với Phì Phì cùng đắp nha, đắp người tuyết đặt ở cửa để giữ nhà với ông nội.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT