Nhưng tình huống của Phì Phì lại hơi khác. Có những lúc nhìn cậu bé nhỏ nhắn, ngọt ngào, mềm mại, cười tít mắt với mình, Lâm Hàn hoàn toàn không thể chống lại được bất cứ yêu cầu nào mà cậu đưa ra. Có lẽ những người khác trong nhà họ Lâm cũng như vậy.
Vậy mà Lâm Hàn nghĩ mãi không ra, làm sao mẹ ruột của Phì Phì Phùng Duyệt Di lại có thể dửng dưng như thế, với một đứa bé đáng yêu đến vậy mà không hề muốn dành cho chút tình thương nào?
Cũng may, Lâm Hàn và cả những người trong nhà họ Lâm đều thấy may mắn. May là Phì Phì đã được đưa về nhà từ khi còn rất nhỏ, ký ức về khoảng thời gian trước đó có thể đã mờ nhạt, cũng có thể chưa hiểu hết, nên ít ra không để lại ảnh hưởng xấu gì.
Nghĩ đến đây, Lâm Hàn và chú út nhìn nhau một cái, cùng gạt hết mớ suy nghĩ rối rắm sang một bên, tập trung giúp Phì Phì đắp người tuyết.
“Ngày mai là giao thừa rồi, mình trang trí người tuyết cho thật rực rỡ chút.” Lâm Hàn nhìn người tuyết vừa đắp xong, cảm thấy vẫn còn hơi đơn điệu.
Phì Phì đứng trước người tuyết của mình, thưởng thức tác phẩm với vẻ đầy tự hào. Nghe Lâm Hàn nói xong, cậu ngẩng đầu hỏi:
“Vậy ngày mai ông cả với ông ba sẽ về đúng không? Phì Phì nhớ ông cả với ông ba lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT