Phì Phì chợt bừng tỉnh như ngộ ra điều gì đó, rồi với vẻ mặt non nớt thoáng chút áy náy, cậu bé lí nhí nói: “Ba buồn là tại vì Phì Phì đúng không? Phì Phì hiểu rồi.”
Nói xong, cậu đứng dậy khỏi tấm thảm, được Lâm Hàn giúp một tay lấy hũ đường pha lê từ trên kệ xuống, rồi tự mình ôm chặt lấy, lạch bạch chạy lên lầu. Nhìn Lâm Hàn phía sau hoảng hốt vội vã chạy theo, cũng chỉ đành dè dặt đi sát sau lưng, cẩn thận che chắn cho cậu bé leo cầu thang.
“Ba ơi.” Phì Phì cố hết sức ôm hũ đường bằng một tay, tay còn lại thì đẩy cửa phòng mà cậu và Lâm Tư Niên cùng ngủ.
Trong phòng, thấy cậu bé nhỏ xíu ôm cái hũ pha lê to như vậy, Lâm Tư Niên sợ cậu không cẩn thận làm rơi vỡ, mảnh vỡ làm cậu bị thương nên vội vàng bước tới, định lấy lại hũ đường từ tay cậu bé.
Phì Phì lắc đầu, vẫn cố giữ chặt hũ đường. Đến khi Lâm Tư Niên hơi khựng lại, thu tay về, cậu mới dùng đôi tay nhỏ nhắn đưa hũ đường tới trước mặt anh, nói: “Ba ơi, tặng ba nè. Ba đừng buồn nữa, cũng đừng giận Phì Phì nữa có được không?”
Nếu như vẫn chưa đủ, Phì Phì nghĩ đến còn có thể tặng thêm cho ba cặp sách với cái yếm nhỏ của mình nữa.
Lâm Tư Niên sững người, ôm lấy cả cậu bé lẫn hũ đường, xoa đầu cậu nhẹ nhàng hỏi: “Ai nói với con là ba buồn vậy?” Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu bé đang nép trong lòng, dịu dàng bảo: “Ba làm sao giận Phì Phì được chứ? Gần đây ba chỉ đang suy nghĩ một chuyện thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play