“Ngon không?” Lý Húc mỉm cười dịu dàng nhìn Phì Phì, nếu không biết rõ, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng anh mới là ba ruột của thằng bé.

“Ngon lắm! Lý thúc thúc giỏi quá!” Tiểu gia hỏa hào hứng vỗ tay, sau đó dũng cảm nâng chén nhỏ lên, ực ực ực uống quá nửa chén canh gà trong tay.

Canh gà được Lý Húc nấu vừa đủ nóng, rất hợp khẩu vị, kế tiếp Phì Phì một tay cầm đùi gà to, vừa ăn vừa uống canh ngon lành, vẻ mặt vui vẻ hết biết.

Những ngày qua, tiểu gia hỏa thật sự sống rất sung sướng. Từ sau khi Lý Húc được gọi tới "cứu viện", mỗi ngày anh đều đổi món mới cho thằng bé ăn, còn Lâm Tư Niên thì gần như không ra khỏi nhà, suốt ngày ở bên cạnh chăm con.

Đây là đãi ngộ dành cho trẻ con bị ốm sao? Hy vọng mình mãi không khỏi bệnh vậy... Phì Phì thầm nghĩ trong lòng.

May là Lâm Tư Niên không biết mỗi ngày tiểu gia hỏa đều đang âm thầm mưu đồ chuyện gì, nếu không kiểu gì cũng lôi ra đánh cho mấy cái vào mông!

Trong một văn phòng rộng rãi, sáng sủa, một người đàn ông trạc hơn ba mươi tuổi đang ngồi đối diện Lâm Tư Niên, dùng giọng đầy răn dạy mà nói:
“Tư Niên, em gây ra chuyện lớn như vậy rồi còn không chịu về nhà? Em cũng lớn rồi, có thể đừng để người khác phải bận tâm thêm nữa không?”

Lâm Tư Niên giả như không nghe thấy, đây chẳng phải quan tâm gì, rõ ràng là do ông anh này quá mê kiểm soát. Anh trai anh Lâm Cảnh Lịch là kiểu người mắc chứng thích kiểm soát đến biến thái, dường như càng hành hạ được người khác theo cách đó thì anh ta càng khoái chí.

Thấy Lâm Tư Niên tỏ vẻ "anh cứ nói đi, tôi chẳng buồn phản ứng", Lâm Cảnh Lịch gõ tay lên bàn, nhíu mày nói:
“Anh đang nói chuyện với em, em có nghe không?”

“Có nghe.” Lâm Tư Niên trả lời với thái độ hời hợt vừa đủ để khiến đối phương bực mà không bùng nổ, “Dạo này em bận chuyện quan trọng, mấy ngày nữa sẽ về nhà cũ.”

Lâm Tư Niên lúc này chẳng có tâm trạng ngồi đây nghe dạy đời, anh chỉ muốn về nhà xem con. Khi còn ở bên cạnh thì không thấy gì, vừa tách ra một lát đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Anh cũng biết rõ, nếu không dứt khoát trả lời, cái gã khống chế cuồng kia thật sự có thể trói anh lôi về nhà. Trước đây, chuyện anh không nghe lời mà tiếp tục ở lại giới giải trí đã là một lần anh làm trái ý Lâm Cảnh Lịch, cũng đã khiến gã ấy phát điên rồi.

Đáng tiếc, câu trả lời này vẫn không khiến Lâm Cảnh Lịch vừa lòng. Anh ta lại tiếp tục:
“Chuyện đó tạm gác lại, vậy em có thể nói cho anh biết, đứa bé đột nhiên xuất hiện trong nhà em là ai không? Lý Húc một trưởng phòng và người đại diện của Tinh Quang lại ở nhà em trông trẻ?”

Lần này thì Lâm Tư Niên không nhịn nổi nữa. Anh tiện tay chộp lấy cái gối ôm trên sofa ném thẳng vào mặt Lâm Cảnh Lịch, mắng:
“Lâm Cảnh Lịch, anh bị điên à?! Anh có thể bớt bớt cái ham muốn kiểm soát biến thái của mình không?! Lâm thị to như vậy còn chưa đủ lấp đầy cái khoảng trống trong lòng anh sao, còn muốn chen cả vào chuyện của tôi?!”

Lâm Cảnh Lịch nghiêng đầu né được, nhẹ nhàng chỉnh lại cặp kính gọng vàng, vẻ mặt ung dung, trông cực kỳ giống loại “văn nhã bại hoại” trong truyện ngôn tình. Anh ta không vội, từ tốn nói:
“Đây không phải kiểm soát, mà là quan tâm và bảo vệ. Là anh trai em, anh nghĩ mình có quyền biết em đang làm gì mỗi ngày.”

“Cảm ơn, tôi không cần.” Lâm Tư Niên lạnh nhạt đáp.

“Em chắc chứ? Thật sự không cần?” Lâm Cảnh Lịch hỏi lại, “Lần trước em cũng nói như vậy với anh, kết quả thế nào, em biết rất rõ.”

Cả hai đều hiểu rõ anh ta đang nói đến chuyện gì. Không khí trong văn phòng nhất thời trở nên trầm mặc.

“Tư Niên, em cần gặp bác sĩ. Trạng thái hiện tại của em rất không ổn.” Lâm Cảnh Lịch nghiêm giọng nói.

Từ sau sự kiện kia, bề ngoài Lâm Tư Niên luôn tỏ ra bình thường, đến mức bác sĩ tâm lý mà Tinh Quang sắp xếp còn bị anh đánh lừa. Nhưng là người thân là anh trai Lâm Cảnh Lịch hiểu rất rõ em mình. Chính cái vẻ "không sao cả" này, mới là vấn đề lớn nhất.

Nếu sau sự kiện kia, Lâm Tư Niên phát tiết một trận dù là đánh nhau, uống rượu, chửi thề hay đập phá cũng còn đỡ hơn là hiện giờ.

Lâm Cảnh Lịch từng xem qua một bảng số liệu cực kỳ kinh khủng. Bảng này chưa từng công bố ra ngoài, nhưng chỉ cần lướt qua thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Dữ liệu đó nói lên rõ ràng nỗi khổ sở và khát khao của con người nhưng đồng thời cũng cho thấy sức mạnh đáng sợ của bản năng sinh tồn.

Thế nhưng những chuyện như vậy, giờ chưa phải lúc đem ra nói với Lâm Tư Niên.

“Đi gặp bác sĩ đi, Tư Niên. Em biết rõ, em cần điều đó.” Lâm Cảnh Lịch nhìn thẳng vào mắt em mình, nghiêm túc khuyên nhủ.

Lâm Tư Niên cũng không né tránh, thẳng thắn đối diện lại:
“Bác sĩ có thể dạy tôi cách cảm thấy vui vẻ không? Nếu được thì tôi đi.”

“Anh à, em và anh không giống nhau. Anh có thể lấy niềm vui từ việc kiểm soát người khác điều đó em thật sự rất ghen tị. Còn em, từ năm mười lăm tuổi đến giờ, chưa từng mơ nổi một giấc mơ có cảm giác ‘ấm áp và ngọt ngào’ như hồi bé. Diễn xuất đối với em chỉ là công việc.”

Lâm Cảnh Lịch có lẽ có vấn đề về kiểm soát, nhưng ít nhất bố mẹ và người nhà cũng chưa từng trách móc anh ta về chuyện đó. Còn Lâm Tư Niên, tuy nói vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự ghét bỏ hay oán hận anh trai.

Chỉ là có một khoảng thời gian, anh thực sự rất ghen tị đến mức chỉ muốn nhân lúc Lâm Cảnh Lịch ngủ mà đánh cho anh ta một trận. Mà đúng là anh đã làm thế, và Lâm Cảnh Lịch cũng không phản kháng lại.

Lúc này, đến lượt Lâm Cảnh Lịch cứng họng.

Trên thế giới này, không có bác sĩ nào có thể "dạy" một người cảm thấy hạnh phúc. Thuốc men không thể, thôi miên không thể, thậm chí kích thích điện mạnh đến đâu cũng vô dụng. Loại tiến hóa tâm lý này là không thể đảo ngược, thậm chí thế hệ sau còn có thể nghiêm trọng hơn.

Đó cũng là lý do, trước khi xảy ra chuyện với fans, Lâm Cảnh Lịch chưa từng ép buộc em mình đi khám bác sĩ tâm lý. Bởi vì chuyện này... vô giải.

Sự bức bối là vì không vui vẻ. Không vui là vì mắc “chứng mất khả năng cảm thụ niềm vui” và căn bệnh đó, là không thể chữa khỏi.

Chỉ còn biết trông chờ vào vận may.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play