Bệnh án hôn nhân 5
Chiều hôm sau, Vương Việt vẫn đến đón Lam Anh đúng giờ. Trên xe, anh kể vài chuyện nhỏ trong đơn vị, hỏi cô ăn gì chưa, có mệt không — giọng trầm đều, như thể mọi chuyện tối qua đã để lại sau lưng.
Lam Anh không nói nhiều. Chỉ lặng lẽ gật đầu, tay vuốt nhẹ nếp áo blouse vẫn chưa thay.
Đến cổng biệt thự nhà họ Vương, ánh đèn đã sáng vàng ấm áp. Mùi canh bốc lên từ bếp sau, nghe ra có cả vị gừng, vị tiêu.
Vừa bước vào cửa, mẹ anh đã từ bếp đi ra. Mắt vừa thấy Lam Anh là chau mày ngay:
> “Trời ơi, Lam Anh, con lại sụt cân nữa hả? Nhìn cái mặt kìa, má hóp hết rồi. Làm gì mà ép mình dữ vậy con?”
“Còn con đó Việt, đi công tác thì cũng phải sắp xếp thời gian với vợ, chứ cứ để nó một mình hoài. Nhìn nó kìa!”
Vương Việt chỉ cười cười:
> “Con cũng vừa về hôm qua thôi mẹ. Đón cô ấy từ viện về rồi.”
> “Biết là công việc, nhưng cũng phải tính chuyện lâu dài. Đừng có mải công tác rồi vợ chán luôn thì đừng trách.” – Bà nói, nửa đùa nửa thật.
Lam Anh cúi đầu chào nhỏ, nhẹ giọng:
> “Con xin lỗi mẹ, mấy hôm nay con trực nhiều nên không ghé được.”
Trong phòng khách, bố chồng cô – ông Vương Chính Hào – đang đọc báo, thấy cô vào thì gật đầu:
> “Về rồi à? Ừm. Việt, lát rảnh vào bố nói chuyện chút.”
“Đơn vị ổn không? Có gì khó thì nói.”
“À, con bé Thi nó bảo hè này định ôn thi quân y. Rảnh thì kèm nó chút, còn không thì để nó tự học, cũng không ép.”
> “Vâng ạ, con biết rồi.” – Vương Việt đáp.
Lam Anh bước vào bếp phụ mẹ chồng bày bàn. Trong lòng nghe từng lời như từng tiếng gõ đều đặn, nhịp nhàng — đúng mực, đúng vai, đúng mối quan hệ.
Cô vẫn là con dâu ngoan.
Cô vẫn là vợ sĩ quan.
Cô vẫn là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện trung ương.
Chỉ là… trong túi xách của cô, vẫn có một tờ đơn — gấp làm ba, đặt giữa cuốn sổ tay lịch trực, chưa dám đưa ra.
Bữa tối êm ấm trôi qua trong những câu chuyện xoay quanh đơn vị, bệnh viện, chuyện học hành của Vương Thi. Cô gắp thêm cho mẹ chồng một miếng cá, rót trà cho bố chồng, trả lời từng câu hỏi với vẻ bình thản đến mức chính cô cũng thấy ngờ vực bản thân.
> “Cô làm rất tốt rồi.” – Một giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu.
“Giỏi quá rồi Lam Anh à. Còn giỏi thêm chút nữa, chắc sẽ không cần ai nữa mất thôi.”
Một buổi tối tưởng chừng như bao lần trở về nhà chồng — mẹ chồng thì than vãn, bố chồng hỏi han công tác, mọi người quan tâm cô theo kiểu rất “đúng mực”... Nhưng chính cái bình thường đó lại khiến Lam Anh càng thấy lạc lõng, vì cô biết mình sắp không còn là người trong căn nhà này nữa.
Mà Vương Việt thì vẫn bình thản, vẫn chở vợ về như thường lệ, vẫn không hay biết mình đang ngồi cạnh người phụ nữ đã soạn sẵn tờ đơn ly hôn.
---
Tối đó, sau khi tắm xong, Lam Anh ngồi trong phòng thay đồ sắp xếp lại túi xách, còn Vương Việt thì dọn bàn làm việc giúp cô — như thường lệ.
Cô không kịp phản ứng, không kịp nhớ rằng mình đã để quên thứ đó ở đâu. Đến khi nghe tiếng kéo hộc tủ, tiếng giấy sột soạt… rồi là một sự im lặng đột ngột đến ngạt thở, cô mới quay lại.
Vương Việt đang cầm một tờ giấy A4, gấp ba, có vài nếp nhăn ở mép — tờ đơn ly hôn.
Mặt anh trắng bệch, tay siết đến run. Mắt anh đỏ ngầu, nhưng không có giọt nước nào rơi ra. Thứ duy nhất toát lên từ người anh lúc này… là một cơn phẫn nộ lạnh buốt.
> “Lam Anh.” – Anh gọi tên cô, giọng như bị rút hết hơi.
“Đây là cái gì?”
Cô không đáp. Tim đập loạn, môi mím chặt, tay túm lấy vạt áo ngủ.
> “Em… đã chuẩn bị cái này từ bao giờ?”
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
Anh ném mạnh tờ đơn lên bàn. Tiếng giấy va xuống vang như tát vào tai.
> “Anh đã làm gì sai hả?” – Anh gằn giọng, bước đến.
“Anh không yêu em à? Hay em có người khác? Hay sống với anh chán quá rồi?”
Cô run lên.
> “Không phải… không phải như vậy…”
> “Vậy là gì?” – Anh quát.
“Là em thấy mệt à? Là em thấy làm vợ sĩ quan, làm dâu nhà họ Vương quá gò bó à?”
> “Em không chịu nổi nữa…” – Giọng cô bật ra, nghèn nghẹn.
“Em không chịu nổi cái cảm giác lúc nào cũng phải mạnh mẽ, cũng phải gồng, cũng phải tự gắp cơm vào bát, tự lau nước mắt, tự ngủ một mình trong căn nhà của chính mình…”
Vương Việt sững lại.
Rồi không nói gì nữa. Anh bước đến, kéo cô vào lòng, nhưng không còn dịu dàng. Môi anh tìm đến môi cô — gấp gáp, nặng mùi giận dữ, không phải để hôn mà như muốn chiếm lại thứ sắp mất.
Cô chống tay lên ngực anh, đẩy.
> “Đừng…”
Anh nhìn cô, mắt đỏ hoe, giọng gần như rạn nứt:
> “Em biết không? Đừng bao giờ đưa anh một tờ giấy như thế mà nghĩ anh sẽ ký. Lam Anh, anh thà chết còn hơn.”
Anh siết chặt lấy cô. Họ ngã xuống giường, cả hai đều trong cơn chấn động cảm xúc. Môi chạm môi, răng cắn môi, tay ghì lấy tay — tất cả là hỗn độn của giận, đau, yêu, và sợ.
Lam Anh khóc.
Cô vừa đấm vào vai anh, vừa gọi tên anh trong tiếng nấc:
> “Vương Việt… anh đau em… dừng lại đi… đừng như vậy…”
Anh khựng lại.
Ngay giây phút đó, khi thấy nước mắt lăn qua gò má cô, môi sưng đỏ vì hôn đến bật máu, anh mới nhận ra mình đã đi quá xa. Anh buông tay, ngồi bật dậy, vùi mặt vào hai bàn tay như thể muốn tự đánh mình.
> “Xin lỗi…” – Anh thì thầm, giọng run rẩy.
“Anh xin lỗi…”
Lam Anh vẫn nằm đó, cả người run lên. Cô không biết nên làm gì nữa. Chỉ thấy… thứ khoảng cách tưởng chừng không tên giữa hai người, giờ đã thành một vết nứt rõ ràng.
Khi một người đàn ông luôn điềm tĩnh và yêu vợ tận tâm, bỗng phát hiện ra người phụ nữ mà mình tưởng đang bình yên trong vòng tay, lại chuẩn bị rời đi. Cú sốc đó đủ để làm người như Vương Việt mất kiểm soát.
Đó không phải là tình dục đơn thuần, mà là sự bùng nổ của cảm xúc bị dồn nén quá lâu — yêu thương, giận dữ, tuyệt vọng, tiếc nuối, và cả khao khát được giữ lại người kia bằng mọi giá.
---
Sau trận cãi vã dữ dội, Lam Anh gần như sụp xuống mép giường.
Cô vừa khóc, vừa thở, vừa run. Tóc rối, áo ngủ nhàu nhĩ, gương mặt đỏ ửng lên vì vừa giận vừa đau — nhưng ánh mắt vẫn là người phụ nữ từng yêu một người đàn ông đến tận xương tủy.
Còn Vương Việt thì quỳ xuống bên giường, mặt vùi vào lòng bàn tay cô, bả vai rung nhẹ. Anh không khóc. Chỉ nghẹn lại — như một người sĩ quan đứng giữa trận địa mà súng đã không còn.
> “Anh xin lỗi…” – Anh khẽ nói, giọng khàn đặc.
“Anh thật sự xin lỗi… nhưng em biết không… nếu em rời đi, thì cái thế giới này… nó không còn gì đúng với anh nữa.”
Lam Anh đưa tay khẽ chạm lên tóc anh, đầu ngón tay run run.
> “Em không muốn biến anh thành một người như tối nay…” – Cô thầm thì.
Anh ngẩng đầu. Mắt hai người chạm nhau trong ánh đèn ngủ mờ mờ. Và trong khoảnh khắc ấy, như thể mọi giằng co đều sụp đổ.
Anh kéo cô xuống, đặt vào giường như người ôm lấy thứ gì mong manh đang tan ra từng mảnh. Không thô bạo, không gấp gáp — mà nồng nàn, da diết, như muốn nói: nếu đây là lần cuối cùng, thì hãy để anh nhớ em bằng cả trái tim, bằng cơ thể, bằng tất cả những gì anh có.
Từng cái hôn anh đặt lên môi cô không còn là đòi hỏi — mà là lời xin lỗi, là sự van vỉ.
> “Đừng đi…”
“Đừng bỏ anh lại…”
Cô đáp lại. Cũng dịu dàng như một sự đầu hàng tạm thời. Cũng tuyệt vọng như thể… cả hai đều biết mai này sẽ không còn nhau, nên phải giữ nhau lại thêm một đêm, bằng bản năng, bằng nhiệt độ, bằng run rẩy và nước mắt.
Trên giường, hơi thở họ hòa vào nhau, lời nói nghẹn lại trong cổ, bàn tay siết lấy bàn tay, cơ thể đan vào nhau như chưa từng có khoảng cách.
> “Nếu không phải là em…” – Anh thì thầm bên tai cô, lúc cả thế giới như lặng đi –
“… thì anh còn lại gì?”
---
Sau đêm đó, không ai nói lời nào về tờ đơn.
Không có tranh cãi, không có níu kéo.
Chỉ là… anh không về nhà nữa.
Vương Việt dọn hẳn vào khu ký túc xá đơn vị — nơi vốn dành cho những sĩ quan trẻ mới ra trường, giường tầng sắt, hành lang nhỏ, ồn ào tiếng giày dậm đều buổi sáng. Anh chọn ở tầng dưới, trong góc tường có cửa sổ. Mỗi đêm bật đèn đọc tài liệu, mỗi sáng vẫn chạy bộ đúng giờ, vẫn sinh hoạt theo khuôn khổ.
Nhưng chỉ có người quen thân mới nhận ra — từ ngày đó, anh không về nhà lấy thêm quần áo, cũng không nhắc đến “cô ấy” nữa.
Mỗi đêm, anh nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà. Trong tâm trí anh lặp đi lặp lại từng hình ảnh — dáng cô đứng sau cửa sổ phòng mổ, giọng cô đọc y lệnh, đôi mắt cô ánh lên tia sáng mỗi khi nhắc đến một kỹ thuật mới.
Và cả đôi mắt đỏ hoe tối hôm đó, khi cô vừa khóc vừa thì thầm:
> “Em không chịu nổi nữa…”
Anh khắc từng biểu cảm của cô vào trí nhớ, như khắc vào xương. Để nếu một ngày trí óc không còn nhớ được tên mình, thì vẫn không quên được người ấy đã từng là cả một đời.
---
Lam Anh thì không nhắc gì cả.
Không kể với ai về chuyện đã xảy ra. Không khóc, không buồn, không nói một lời. Cô chỉ đơn giản là… quay lại guồng sống quen thuộc:
7h vào viện.
8h phòng mổ.
14h họp hội chẩn.
17h ghi hồ sơ, cập nhật bệnh án.
Đêm thì trực.
Các bác sĩ trong khoa vẫn gọi cô là “Tiên nữ cầm dao”, vẫn ngưỡng mộ phong thái của cô trong phòng mổ — không ai biết rằng tay cô run mỗi đêm, vì mỗi lần đặt dao mổ xuống bàn, đều nhớ đến bàn tay người ấy từng cầm tay mình nói:
> “Đừng để cái nghề này nuốt mất trái tim em.”