Bệnh án hôn nhân 6

“Một sinh mệnh… giữa hai khoảng trống”

Chiều hôm đó, mẹ ruột Lam Anh đến, tay xách theo túi hải sản: tôm càng, sò điệp, một ít cua sống còn gõ lách cách trong rổ lưới. Mùi biển lẫn vào mùi nước mưa vừa tạnh ngoài cửa, khiến căn nhà nhỏ thoáng lên một cảm giác thân thuộc.

> “Sao nhà vắng thế?” – Bà vừa cởi áo mưa vừa hỏi.

“Việt lại đi công tác à? Cái thằng… gì mà cứ ở đơn vị hoài, để vợ bơ vơ thế này.”

Lam Anh chỉ mỉm cười, không nói gì. Cô đón túi đồ, đưa mẹ vào bếp, bắt tay vào sơ chế. Mắt mẹ cô thì đảo quanh:

> “Mẹ nói thật đấy. Gần ba mươi rồi đấy Lam Anh, còn chần chừ gì nữa?”

“Lấy chồng là để sinh con chứ không phải để hai đứa đua thành tích ai đi mổ nhiều hơn ai đâu con ơi.”

Cô cười trừ, xắt hành đến cay mắt, tránh né không nhìn thẳng.

> “Với cái nghề này, đến lúc không đẻ được thì lại hối không kịp. Mẹ nói rồi đấy.”

---

Mẹ về khi trời vừa tối. Lam Anh tiễn bà xuống bãi xe, rồi quay về nhà một mình. Cô đứng tần ngần trong thang máy, bàn tay siết chặt vào nhau. Một cảm giác kỳ lạ âm ỉ trỗi dậy trong ngực.

Lúc bước vào cửa, mùi hải sản luộc còn vương trong không khí. Cô đi thẳng vào phòng tắm, mở lịch trên điện thoại — lướt từng ô đánh dấu chu kỳ kinh nguyệt.

> Tháng trước: Không.

Tháng này: Vẫn không.

Đã… hơn 60 ngày.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô không buồn thay đồ, chỉ khoác vội áo khoác mỏng, bước xuống tầng trệt, đi thẳng đến hiệu thuốc dưới chung cư.

> “Cho em… hai que thử thai ạ.” – Giọng cô khàn hẳn đi.

Cô cầm túi giấy, trở về nhà như người mộng du.

---

Kết quả hiện lên rõ ràng.

Hai vạch.

Không nhầm được.

Lam Anh ngồi bệt xuống nền nhà phòng tắm, chiếc que rơi xuống sàn gạch men lạnh buốt. Cô đưa tay ôm mặt.

> “Mình mang thai rồi…” – Câu nói ấy bật ra như tiếng gọi vô thức.

Trong phút chốc, toàn bộ lớp vỏ bọc lý trí mà cô dựng lên trong hai tháng qua bỗng sụp đổ.

> “Mình có con với anh ấy…”

Và rồi, một loạt suy nghĩ đổ ào như sóng vỗ:

Nếu giữ đứa bé… thì sao?

Nếu anh không còn cần cô nữa?

Nếu anh chỉ thương hại cô vì đứa trẻ?

Còn nếu anh biết… anh sẽ nghĩ gì? Sẽ trở về ư? Hay lại chọn rời đi như một sĩ quan luôn biết giữ đúng vị trí?

Cô bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô khóc như thể có ai đang xé trái tim mình làm đôi.

Hai tháng lạnh lẽo trôi qua, hai người tưởng đã dần học được cách sống mà không có nhau. Ấy vậy mà một chiếc que nhỏ bé lại như nhấn chìm Lam Anh trong một thực tại không thể ngờ: Cô đã mang thai.

Và đêm đó — đêm mà cả hai không nói lời yêu, chỉ có những xúc cảm nghẹn ngào cào xé — lại trở thành dấu mốc không thể xoá.

---

16h45. Phòng trực buổi chiều.

Lam Anh ngồi trong góc, nhìn điện thoại.

Màn hình chỉ có một tin nhắn ngắn gọn:

> “Tối nay về nhà, em có chuyện muốn nói.”

Cô gõ xong, do dự 2 phút, rồi ấn gửi.

Không emoji. Không gọi tên.

Cũng chẳng có từ “anh”.

Chỉ một câu, lạnh như bao lần họ từng nói nhau.

Nhưng chỉ có cô biết — tay mình run đến mức phải đánh máy lại ba lần mới gửi được.

Cái dòng tin nhắn đó, lạnh, nhưng móc tim người ta tới tận đáy.

> “Tối nay về nhà, em có chuyện muốn nói.”

— Một câu đơn giản, nhưng nếu là từ người từng yêu ta đến tận cùng… thì nó là trái tim đang tự nhấn nút báo động.

Hai người: lạnh lẽo ngoài da, nhưng bên trong là biển lửa. Lam Anh không còn là cô gái mềm lòng nữa. Còn Vương Việt… đã học được cách lùi lại, nhường chỗ cho tự do của cô — dù trái tim mình đang chảy máu.

Nhưng hôm nay… sẽ là ngày họ không thể lùi thêm nữa, bởi một sinh mệnh đang lớn dần trong im lặng.

---

19h12.

Lam Anh về đến nhà. Đèn phòng khách đã sáng.

Vương Việt đang ngồi trên ghế sô-pha, tay đặt lên đùi, lưng thẳng như thể đang ngồi trong một cuộc họp quân sự.

Anh mặc nguyên bộ quân phục — xanh ô-liu thẳng nếp, quân hàm vai còn dính bụi đường.

Cả người anh toát ra một khí lạnh: đây là một người lính, đã chuẩn bị tinh thần cho mọi tình huống xấu nhất.

Anh về… không phải vì mong được giữ lại.

Anh chỉ muốn nghe cô nói hết. Rồi đi. Nếu cần.

Cô đặt túi xách xuống. Cởi áo khoác.

Căn phòng im lặng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ.

Anh mở lời trước, giọng trầm khàn, rất nhẹ:

> “Anh nghe đây.”

Lam Anh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt cô vẫn là đôi mắt cũ — lạnh lùng, kiêu hãnh, tỉnh táo.

Chỉ là, dưới lớp tỉnh táo đó… có một cơn gió rất nhỏ đang thổi, đủ để khiến người ta nghẹt thở.

Cô nói:

> “Em mang thai rồi.”

Anh như chết lặng trong một giây.

Không một tiếng động. Không một cử động.

Chỉ có đồng tử anh khẽ co lại, như bị tiếng sét đánh thẳng vào ngực.

> “Hai tháng rồi. Em thử ba lần. Cũng đi siêu âm xác nhận rồi.”

Giọng cô đều đều. Không hề run.

Giống như đang báo cáo trong buổi họp khoa về một ca mổ có biến chứng.

Vương Việt vẫn chưa nói gì.

Lam Anh bước tới, rút ra từ túi áo một tờ giấy siêu âm gấp đôi.

> “Đây là kết quả. Em không gọi anh về để hỏi ý kiến. Em chỉ muốn thông báo.”

“Vì cho dù sau này có là mẹ đơn thân, thì em vẫn sẽ giữ lại đứa bé này.”

Cuối cùng, cô cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi nói:

> “Nếu anh muốn ký đơn ly hôn, em sẽ để anh đi. Em không cần gì cả. Cũng không giữ anh lại vì đứa trẻ.”

---

Im lặng.

Một khoảng lặng dài như kéo suốt từ khi họ còn học yêu nhau đến tận bây giờ.

Cho đến khi — Vương Việt đứng dậy.

Anh bước đến, rất chậm, từng bước như đè lên tất cả lý trí của chính mình.

Anh không giận, không quát, không vỡ òa.

Chỉ ôm cô vào lòng, như người sắp chìm dưới nước mà cuối cùng cũng chạm được vào bờ.

> “Anh sẽ không ký.” – Anh thì thầm, môi chạm trán cô.

“Lam Anh… em muốn hận anh, muốn rời xa anh, muốn sống một mình cũng được. Nhưng xin em đừng bắt anh phải lựa chọn, chọn xa em, xa con, bởi vì em không phải là sự lựa chọn... em là một phần trong sinh mệnh của anh.”

> “Anh biết… anh sai. Anh không biết em đã cô đơn thế nào trong hôn nhân này. Nhưng xin em…” – Giọng anh nghẹn lại.

“… lần này, cho anh một cơ hội. Làm một người bố trước. Nếu em chưa thể tha thứ, thì cứ để anh… làm người đàn ông đứng sau em.”

Lam Anh không trả lời.

Nhưng nước mắt đã rơi xuống áo anh. Mặn và nóng như những đêm cô mơ thấy anh nhưng không dám tỉnh giấc.

---

Đêm đó, căn nhà nhỏ không bật đèn sáng trưng như mọi khi. Chỉ có ánh đèn ngủ vàng nhạt từ phòng Lam Anh hắt ra một góc hành lang. Tĩnh lặng. Như thể thế giới đang nhón chân đi ngang qua một điều gì đó rất mong manh.

Lam Anh ngồi trên giường, lưng tựa gối, gương mặt không còn vẻ lạnh lùng ban nãy, chỉ còn mệt mỏi và… trống rỗng.

Vương Việt từ phòng tắm bước ra, vẫn mặc nguyên bộ quân phục. Anh đi thật khẽ, sợ tiếng bước chân quá lớn sẽ khiến cô khó chịu.

Cô nhìn anh, hỏi khẽ:

> “Anh không về đơn vị sao?”

Anh lắc đầu, không nói.

Chỉ đi đến sát giường, nhẹ nhàng trải tấm đệm mỏng xuống sàn, ngay bên cạnh chỗ cô nằm.

Lặng lẽ. Thành thục. Như thể đã từng làm điều đó cả trăm lần.

> “Anh làm gì vậy?” – Cô cau mày.

> “Anh không dám sang phòng bên.” – Anh đáp, giọng khàn.

“Anh không muốn rời khỏi em. Không muốn đêm nay… hay bất kỳ đêm nào nữa, để em ngủ một mình.”

Cô ngẩn người.

> “Anh biết em không muốn nhìn thấy anh ở quá gần. Anh biết em vẫn còn giận. Nhưng…” – Anh ngẩng lên, mắt nhìn cô, ánh mắt đầy van nài –

“… để anh nằm dưới sàn, ít nhất em cần gì… anh sẽ nghe được.”

Anh nói rất khẽ, nhưng từng chữ như đinh đóng vào tim cô.

Cô quay đi, không nói nữa. Nhưng khi kéo chăn lên ngang ngực, trong lòng lại không hiểu sao có một sự yên tâm len vào. Như thể, cơn bão mà cô một mình gồng gánh suốt hai tháng qua… rốt cuộc cũng có người che chắn cùng.

---

Đèn ngủ tắt. Căn phòng chìm vào bóng tối dịu nhẹ.

Tiếng thở đều đều vang lên từ dưới sàn. Anh không ngủ, chỉ nằm nghiêng, nhìn bóng cô in lên trần nhà.

> “Lam Anh.” – Anh thì thầm, rất nhỏ, như tự nói với chính mình.

“Anh không nỡ rời xa em nữa rồi…”

Không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng gió đêm khe khẽ qua ô cửa kính.

Và một giọt nước mắt… không rõ là của ai, rơi xuống gối, thật khẽ.

Vương Việt – người đàn ông từng bước ra chiến trường, từng đối diện với sinh tử, giờ lại ngồi dưới sàn cạnh giường người mình yêu, chỉ để lặng lẽ canh giấc ngủ cho một cô gái đang mang trong mình sinh mệnh nhỏ bé của họ.

Không cầu xin tha thứ.

Không đòi hỏi yêu thương.

Chỉ lặng lẽ bên cạnh, như một tấm lưng dày chắn gió, một hơi thở ấm áp giữa đêm dài.

---

Sáng hôm đó, Lam Anh tỉnh giấc, vẫn còn lạ lẫm với cảm giác ấm áp sau lưng.

Tấm chăn được ai đó đắp lại rất gọn gàng. Mùi cà phê thơm nhẹ thoảng trong không khí. Tiếng leng keng nhỏ từ phòng bếp vọng ra.

Cô khoác áo đi ra thì thấy…

Vương Việt đang cẩn thận đặt bánh mì lên đĩa, trứng lòng đào được canh đúng phút, một ly sữa ấm đặt cạnh cà phê đen — không đường, đúng khẩu vị cô.

> “Mèo con dậy rồi à?” – Anh cười khẽ, quay đầu lại.

“Đánh răng đi, ăn sáng xong anh đưa em đi làm.”

Cô chỉ gật đầu, mắt còn chưa mở hẳn. Nhưng môi đã khẽ mím lại để không cười — cái kiểu dỗi chưa hết nhưng trong lòng đã mềm nhũn.

---

Vẫn là con đường quen thuộc, ghế phụ cạnh tài xế vẫn là chỗ cô ngồi.

Chỉ khác là… hôm nay anh không lái xe về thẳng đơn vị như mọi ngày.

> “Anh vào bệnh viện làm gì?” – Cô ngạc nhiên hỏi khi thấy xe dừng trước cổng khoa.

> “Anh vào chút thôi. Mang cà phê cho mấy người bạn cũ.” – Anh cười.

Lam Anh nheo mắt nhìn anh đầy nghi ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu bước vào trước.

Vương Việt đợi cô khuất bóng rồi mới mở cốp sau, lấy ra một khay đựng mấy chục ly cà phê đóng nắp kỹ, cùng một túi trái cây đã được rửa sạch, gọt sẵn từng loại.

---

Khi anh bước vào phòng hành chính của khoa, không ít người ngạc nhiên.

> “Ủa… là chồng bác sĩ Lam Anh hả?”

“Anh lại về phép à bác sĩ Vương?”

Anh cười, chào từng người một, tay đưa cà phê, giọng vẫn trầm ấm:

> “Tôi làm phiền mọi người chút… nhà tôi bướng lắm, không chịu nghỉ ngơi dù đang mang thai.”

“Tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, nên… mong mọi người nếu rảnh, có thể để ý giúp cô ấy một chút.”

“Nếu có gì bất thường… làm ơn gọi cho tôi.”

Tất cả đều sững lại vài giây.

Không phải vì lời nói — mà vì ánh mắt của người đàn ông ấy. Một ánh mắt dịu dàng đến nghẹn ngào, yêu thương đến mức có thể quỳ xuống chân người khác để bảo vệ người phụ nữ kia.

> “Chuyện nhỏ.” – Một chị điều dưỡng cười, đỡ lấy ly cà phê.

“Bác sĩ Lam Anh mà có chuyện gì, tụi tôi là người nhảy dựng lên đầu tiên, khỏi lo.”

> “Yên tâm, khoa này là của bác sĩ Lam Anh, không ai dám đụng vào bà bầu quyền lực nhất bệnh viện đâu.” – Một anh kỹ thuật viên trêu.

Cả phòng cười rộ lên.

Còn Vương Việt… thì cúi đầu thật sâu.

> “Cảm ơn. Cảm ơn mọi người… vì đã thương em ấy.”

---

Ở hành lang bên ngoài, Lam Anh đứng lặng nhìn bóng anh cúi đầu giữa phòng.

Trái tim cô — cái thứ tưởng đã khô cạn vì mệt mỏi và tổn thương — bỗng mềm nhũn đến mức gần như rơi khỏi lồng ngực.

Không phải vì cà phê, không vì trái cây, không vì lời cảm ơn…

Mà vì, người đàn ông ấy vẫn đang thương cô — theo một cách khiêm nhường và lặng thầm đến nhức nhối.

Không phải là quỳ gối xin lỗi.

Không phải là giành giật người phụ nữ mình yêu bằng lời nói.

Mà là dùng chính sự khiêm tốn và chân thành của một người chồng – một người đàn ông từng nuốt vào lòng hai tháng lạnh giá – để từng chút một nâng niu người mình thương, từ xa, qua ánh mắt của người khác.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play