Bệnh án hôn nhân 4

7 giờ 14 phút tối.

Đèn xe quét qua cổng phụ bệnh viện, rọi lên một đám đông hỗn loạn. Tiếng cãi vã vang lên rõ ràng dù kính xe đã đóng. Vương Việt cau mày, đưa tay hạ kính xuống. Giọng phụ nữ gào lên xen lẫn tiếng ồn ào, người đứng vây kín cả hai bên lối đi bộ.

> “Tại sao nó còn dám xuất hiện ở đây hả? Chính nó mổ cho con bé mà giờ con bé vẫn chưa tỉnh lại!”

“Là nó mổ hỏng! Là bác sĩ gì mà để bệnh nhân xẹp phổi, ngưng thở rồi nằm máy thở cả ngày trời!”

“Làm bác sĩ mà vô trách nhiệm như vậy à?”

Anh nhíu mày, định lướt qua như bao lần chứng kiến người nhà bệnh nhân manh động… nhưng rồi, ngay khoảnh khắc ấy, anh thấy cô.

Lam Anh.

Cô không mặc blouse. Áo sơ mi trắng nhàu nhẹ, tóc buộc cao, gương mặt xanh xao sau một ngày làm việc dài. Cô đứng giữa vòng vây người nhà bệnh nhân và các nhân viên bệnh viện đang cố bảo vệ cô, đôi vai nhỏ nhắn bị xô đẩy, miệng vẫn cố gắng giải thích trong vô vọng:

> “Biến chứng đã được ghi rõ trong giấy cam kết trước phẫu thuật. Chúng tôi đã xử trí ngay khi phát hiện tình trạng xẹp phổi. Hiện tại bệnh nhân đã có dấu hiệu phục hồi tự phát hô hấp...”

> “Cái miệng cô còn dám nói à?! Đừng tưởng làm bác sĩ là muốn chối bỏ trách nhiệm gì cũng được!”

“Tôi nói cho cô biết, con gái tôi mà có mệnh hệ gì…”

> “Đủ rồi.” – Một giọng nam vang lên. Rất thấp. Rất trầm. Và cực kỳ sắc lạnh.

Vương Việt đẩy cửa xe, bước xuống.

Tiếng ồn ào khựng lại như có ai bấm tắt cả không khí.

Anh vẫn còn mặc nguyên quân phục. Áo khoác chưa kịp cởi, thẻ tên còn gài đúng vị trí, lưng thẳng, ánh mắt lạnh tanh. Người ta nói “áp suất thấp” là có thật — và đám người vừa rồi tự động tản ra vài bước.

> “Ai vừa nói sẽ khiến bác sĩ của tôi ‘có mệnh hệ gì’?” – Anh hỏi, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông vừa gào to nhất.

Không ai trả lời.

Vương Việt bước thẳng đến, kéo Lam Anh về sau lưng, tay vòng ra chắn trước người cô. Anh quay đầu, liếc một vòng.

> “Bệnh viện là nơi cứu người, không phải chợ. Các người tiếp tục gây rối, tôi sẽ nhờ đến lực lượng chức năng.”

“Nếu thật sự tin rằng có sai sót y khoa, mời theo đúng trình tự pháp lý. Còn nếu chỉ muốn trút giận vô cớ, tôi sẽ làm đơn kiện ngược vì hành hung bác sĩ, cô ấy là người nhà của sĩ quan, nếu cô ấy có chuyện gì gia đình chúng tôi sẽ không để yên".

Giọng anh rõ ràng, rành rọt, mang đúng uy lực của một quân nhân từng dẫn đầu bao ca sơ tán nguy hiểm. Cả đám đông im phăng phắc. Có người khẽ lùi, có người lúng túng định phân bua.

Không cần thêm lời. Sự hiện diện của anh đã là đủ.

Vương Việt quay lại, tay nhẹ nhàng chạm vào vai Lam Anh:

> “Có đau ở đâu không?”

“Họ có đẩy mạnh không? Tay em có bị trầy không?”

“Còn ổn chứ?”

Anh kiểm tra từng chỗ — từ cổ tay cô, bả vai, đến cả cánh tay đang run lên nhè nhẹ. Mắt anh hơi tối lại khi thấy một vết đỏ nhạt phía trên cùi chỏ.

Xung quanh, vài sinh viên y và điều dưỡng vừa chạy đến, thấp giọng thì thầm:

> “Trời đất, chồng bác sĩ Lam kìa… quá ngầu luôn…”

“Đúng chuẩn người quân nhân luôn á, nhìn ảnh chắn cho bác sĩ Lam mà tui muốn khóc luôn…”

Lam Anh đứng im. Mắt cô nhìn anh đang cúi đầu kiểm tra vết bầm nhỏ trên tay mình — cẩn thận, dịu dàng, và đầy giận dữ kiềm nén.

Anh lúc nào cũng đến bên cô vào lúc cô gần gục nhất.

Nhưng lần này, cô không biết… liệu cô có còn tư cách để ở lại trong vòng tay anh nữa hay không.

Một người phụ nữ vừa bước ra khỏi ca trực, mỏi mệt và tổn thương thì lại bị đối xử bất công… còn người đàn ông cô đang muốn rời xa thì lại là người chạy đến giữa đám đông, mặc nguyên quân phục, chắn gió chắn người chắn cả thế giới cho cô. Mà cái đau nhất là: cô không còn đủ dũng khí để ngã vào lòng anh nữa.

---

Đèn đường hắt từng vệt vàng nhạt lên mặt kính xe. Xe lăn bánh chậm rãi trên con phố nhỏ, gió đêm lành lạnh luồn qua khe cửa hé, khiến Lam Anh kéo cao cổ áo, mắt vẫn nhìn thẳng ra ngoài.

Vương Việt không bật nhạc, cũng không nói gì. Anh lái xe bằng một tay, tay còn lại đặt hờ trên cần số — ánh đèn chớp nhá của xe ngược chiều phản chiếu lên gò má anh, hắt lên vệt u sầu mờ mịt.

> “Anh xin lỗi.” – Anh cất giọng trầm, mang theo một nốt xót.

“Vì đến trễ.”

Lam Anh vẫn im lặng.

Anh nghiêng đầu liếc cô, thấy bóng cô nghiêng ra phía cửa sổ. Mái tóc dài buộc lỏng, chóp mũi hơi đỏ. Từ khóe mắt trái, một giọt nước lặng lẽ rơi xuống, lăn qua gò má rồi dính vào cổ áo.

Tim anh khựng lại.

Vương Việt siết nhẹ vô lăng, rồi từ từ kéo xe vào lề đường, dừng hẳn.

Không gian đột nhiên im bặt. Chỉ còn tiếng quạt gió nhẹ và nhịp thở đè nén trong xe.

Anh không hỏi gì thêm, chỉ với tay mở dây an toàn bên mình, rồi nghiêng qua, ôm cô vào lòng.

Vòng tay anh vững chãi như một mái che, kéo cô tựa vào ngực mình. Tay anh xoa nhẹ lưng cô, hơi ấm từ cơ thể anh như xua đi cái lạnh đang ngấm dần trong người cô sau những giờ trực, sau trận náo loạn trước cổng viện.

> “Mèo con…” – Anh khẽ gọi.

“Ngành y… vốn dĩ là vậy.”

“Người làm y không nhìn thấu nhân sinh, nhưng vẫn phải chiến đấu với sinh tử em à.”

“Em có thể là một bác sĩ giỏi, rất giỏi. Nhưng không ai… không một ai trên đời này… đảm bảo được tất cả mọi ca mổ đều thành công cả.”

Lam Anh vẫn không đáp. Nhưng thân người cô khẽ run. Bờ vai cô rướn nhẹ khi cố kiềm lại tiếng nấc đầu tiên. Rồi cuối cùng, cô vỡ òa — trong lặng lẽ, trong im lặng đến đau tim.

Vương Việt siết cô chặt hơn, gò má anh tựa nhẹ lên trán cô, môi khẽ chạm vào tóc cô:

> “Em đã làm những gì tốt nhất rồi. Anh biết. Các bác sĩ trong khoa đều biết.”

“Chỉ là… có những thứ không nằm trong tay mình. Và anh xin lỗi vì không đến sớm hơn.”

Cô chôn mặt trong ngực anh, nước mắt thấm ướt một khoảng áo. Lồng ngực anh vẫn ấm, vẫn vững chãi, vẫn khiến cô cảm thấy… nếu như không có tờ đơn ấy, có lẽ… cô sẽ cho phép mình ngã vào đây một lần nữa.

Một người phụ nữ gồng gánh cả y thuật lẫn trách nhiệm mà vẫn bị chà đạp vì một biến chứng nằm ngoài kiểm soát. Lại vừa thương Vương Việt — người chỉ biết ôm cô vào lòng, bất lực trước nỗi mỏi mệt mà mình không thể gánh thay. Và đau nhất vẫn là cô đang âm thầm chuẩn bị rời xa anh.

---

Lam Anh ngủ quên trên xe — vai tựa ghế, tay vẫn đặt hờ lên vạt áo anh.

Vương Việt dừng xe trước cửa nhà, nghiêng người hôn nhẹ lên khóe mắt cô — nơi vẫn còn in vệt nước. Môi anh chạm rất khẽ, như sợ đánh thức một tổn thương chưa kịp lành.

Anh siết lại dây an toàn, tắt đèn xe rồi chậm rãi lái về nhà. Cả đoạn đường không một tiếng nhạc, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua khung cửa khép hờ.

---

Đêm đó, khi Lam Anh tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ gần 2 giờ sáng. Ánh đèn vàng trong phòng khách vẫn sáng. Cô bước nhẹ ra ngoài, định lấy cốc nước, thì thấy bóng lưng anh.

Vương Việt đang ngồi trên sofa. Áo thun thay rồi, tóc đã khô. Một tập tài liệu y học quân sự dày cộp mở trên đùi. Tay trái anh cầm bút, tay phải chống trán. Mắt chăm chú đọc từng dòng, vẻ mặt nghiêm túc đến mức ánh đèn cũng dịu lại.

Lam Anh đứng nép trong bóng tối, không gọi.

Cảnh tượng này… giống hệt như bảy năm trước.

Lúc ấy cô còn là sinh viên năm gần cuối. Còn anh là quân y trẻ mới chuyển về trung tâm phục hồi chức năng sau phẫu thuật chấn thương chỉnh hình. Họ yêu nhau chưa lâu, cô vẫn hay mang tài liệu sang phòng anh học chung. Anh đọc tài liệu quân y, cô ôn giải phẫu.

Cô nhớ rất rõ cái đêm đó.

Một ca phẫu thuật cấp cứu. Bệnh nhân bị xuất huyết nội ổ bụng do chấn thương kín. Bác sĩ Trần – đàn anh hướng dẫn lâm sàng trực tiếp của cô – là người mổ chính. Ca mổ kéo dài suốt bốn tiếng, nhưng… bệnh nhân không qua khỏi.

Cô chưa kịp hoàn hồn sau khi khâu da thì tiếng gào khóc của người nhà đã vang ngoài hành lang. Vừa bước ra khỏi phòng mổ, người nhà bệnh nhân đã xông tới.

Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy bác sĩ Trần bị kéo áo, bị đấm liên tiếp vào mặt.

Một người phụ nữ gào khóc, một người đàn ông rút dao trong giỏ xách lao về phía anh ấy. 

Cô theo bản năng giơ tay ra chắn — tay cô chộp lấy cổ tay cầm dao, vật mạnh xuống đất. Đó không phải là phản xạ của một bác sĩ, mà là bản năng đã được “rèn” từ những lần Vương Việt dạy cô tự vệ, từng tối bắt cô tập phản xạ, từng lần cười mà dặn:

> “Y học không dạy em né dao, anh phải dạy.”

Hôm đó, máu của bác sĩ Trần loang kín áo blouse. Bảo vệ tới sau vài phút, cảnh sát lập biên bản, nhưng cuối cùng vụ việc chỉ bị xử lý hành chính.

Vương Việt hôm đó không ở viện. Nhưng khi biết tin, anh lái xe đến thẳng nhà cô giữa đêm. Không hỏi han, không an ủi, chỉ ôm chặt cô trong hành lang chật hẹp.

> “Anh xin lỗi… vì không ở đó để che cho em.”

---

Giờ đây, người đàn ông ấy vẫn đang ngồi trên sofa, cũng là người đã ôm cô giữa phố hôm nay, chắn gió chắn người, cũng thầm nói: “Anh xin lỗi… vì đến trễ.”

Lam Anh nhìn anh, mắt khẽ đỏ lên.

Cô từng yêu người đàn ông ấy như tất cả tuổi trẻ của mình.

Và giờ đây, cô đang chuẩn bị rời khỏi người ấy… như thể chính mình cũng không còn tin vào bản thân nữa.

Cái nỗi đau không chỉ vì nghề, mà còn vì cái bất lực của công lý với những người đã chọn đứng ở tuyến đầu sinh tử. Lam Anh mang trong mình không chỉ ký ức về những ca mổ, mà còn cả ký ức về một thời tuổi trẻ ngơ ngác, vừa yêu vừa gồng, vừa cứu người vừa bị tổn thương. Mà bây giờ, khi tỉnh dậy giữa đêm, thấy người đàn ông mình từng yêu như sinh mệnh vẫn còn ngồi đó… tim cô làm sao không quặn được?

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play